Một Mình Tôi Chấp Hết

Một Mình Tôi Chấp Hết - Chương 103: 103: Chương 104 King Pk Queen 2




Cả toàn trường đua nghe đến 2 đại boss dám cá cược như vậy ai cũng cười rồi hồi hộp đợi xem ai sẽ là thắng cuối cùng.



Nữ Hoàng tốc độ hay đại soái Đông Vương.





Mạc Lưu Ly mặc quần áo bảo hộ xong thì cũng ngồi vào xế yêu của cô.



Xe cô là máu trắng, còn xe của Đông Vương là màu đen.



Luật đua thì cũng dễ thôi.



2 người sẽ chạy 10 vòng trường đua, rồi lại chạy thêm 1 vòng số 8 nữa.



Ai về đích trước là người đó thắng.





Cả Toàn trường không khí nóng lên thấy rõ.



Do Diệp Vương và Thiên kỳ nổi hứng lên thi đấu với nhau bất ngờ mới không có đông người xem chứ.



Nếu như có sự chuẩn bị thì chắc trường đua xe này chật kín người luôn rồi.



Nhất là cánh báo chí nếu mà đánh hơi được thì chắc đây là tin hot nhất trên tất cả các mặt báo rồi.



Mấy năm nay cánh báo chí luôn muốn săn tin về 2 tổ chức này nhưng không được tin nào.





_ " Mạc Lưu Ly cẩn thận 1 chút ".



Thiên kỳ cười nói.





Diệp Lâm Anh cũng nhìn Đông Vương gật đầu.



Đông Vương và Mạc Lưu Ly khẽ cười nhìn nhau 1 cái.



2 người cho xe ra vạch trắng bắt đầu nổ máy xe lên chuẩn bị sẵn sàng.



Chỉ cần nghe tiếng súng là vọt đi thôi.



Tiếng động cơ mạnh khỏe, giòn tan chắc nịch của 2 chiếc xe làm những người đứng gần 2 chiếc xe thì trái tim không tự giác đập liên hồi bùm bùm như trống múa lân ngày tết.



Thậm chí còn hơn như vậy nữa.





_" Pằng ".



Một phát súng chĩa thiên được bắn ra lập tức 2 chiếc xe trắng và đen đồng loạt lao đi như xé gió.





Mọi người hồi hộp đợi kết quả xem ai mới là người thắng cược.



Thiên kỳ nhìn 2 chiếc xe đang lao nhanh chóng mặt thì tay bất giác nắm chặt lại.



Lee Sandy và Mộc Thảo cũng hồi hộp đến nín thở nhìn theo.





2 chiếc xe chạy song song với nhau không ai nhường ai.



Tiếng động cơ mạnh mẽ phát ra làm đã tai người theo dõi cuộc đấu.



Vận tốc sau 1 vòng đua hiện tại của 2 người là 200km/h và đang có xu hướng tăng nhanh lên.



Hai xe như xé gió về phía trước.



Chân Mạc Lưu Ly vẫn đạp ga tăng tốc.



Tay cầm chặt vô lăng môi cô khẽ cười mà chèn ép xe của Đông Vương.





Đông Vương cũng không kém 2 xe kiềm chế lẫn nhau không cho ai vượt lên trước.



Tiếng bánh xe ma sát với lòng đường thành từng tiếng két....!két đinh tai nhức óc.



2 xe chèn ép, va vào nhau tạo nên từng tiếng rầm rầm.



Nhưng do xe của cô và Đông Vương đều đã được cải tạo lại từ A đến Z nên giờ có đụng tàu hỏa cũng không sao chứ đừng nói là va chạm nhỏ bé này.







2 xe vẫn bám sát nhau chạy hết 5 vòng rồi vẫn chưa phân ra thắng bại.



Vận tốc hiện tại lên đến 300km/h vẫn còn tăng lên.



Nếu giờ có ai có thể nhìn máy móc hoạt động trong xe của 2 người thì phải ngạc nhiên thấy thiết bị làm lạnh công xuất lớn đang hoạt động không ngừng làm mát...!Vận tốc 2 xe đạt 300km/h nếu gặp xe khác thiết bị làm lạnh không kịp làm mát xe thì xe đã bốc cháy từ lâu rồi.



Bởi thiết bị làm mát xe rất quan trọng cho những cuộc đua tốc độ cao như vậy.





Mọi người đứng ở bên ngoài theo dõi.



Ai cũng phải nhìn theo hai xe một trắng một đen không chớp mắt.



Ai cũng đều thán phục trình độ lái xe của hai người.



Mỗi lần 2 người tranh nhau vượt lên ở các góc cua hiểm hóc đều làm tim mọi người đang xem đều đập thật mạnh như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực vậy.



Ai cũng sợ với vận tốc của hai người sẽ làm một tai nạn kinh hoàng thôi.





_ " Mẹ ơi trước đến giờ mới xem được một cuộc đua xe bốc lửa như vậy...!Thật con mẹ nó đã con mắt gì đâu...!".



Một người xem vỗ tay cảm thán một câu.



Miệng vẫn không ngừng suýt xoa khen ngợi, ánh mắt theo dõi từng khúc cua va chạm nhau khí thế của 2 xe mà hồi hộp đến nín thở.





_" Đúng là không hổ danh nữ hoàng tốc độ.



Mạc Lưu Ly mạnh thật...!tôi khâm phục cô ấy.



Cô ấy làm cánh mày râu như chúng ta phải thấy hâm mộ thật.



Đúng là Đại Boss The Queen không ai là đơn giản.



Con mẹ nó đã mắt thật.



Hôm nay được mở rộng tầm mắt rồi ".



Một người khác lên tiếng.





_ " Đông Vương cũng không kém mà...!Anh ấy thật soái mà...!Hai người này mà kết thành một đôi thì trong giới đua xe là Thiên hạ vô địch rồi.



Ai dám chóng lại hai người này chứ ".



1 người khác lên tiếng..





_" Hahahha....!Dù ai thắng ai thua thì không phải hai người đều ngủ cùng một giường sao...!Thật mong đợi ngày hai người có tiểu hoàng tử a....!đẹp đôi thật ".



Một người khác cười lên tiếng.



Nghe vậy ai cũng cười gật đầu đồng ý kiến.





Nhóm của Thiên Kỳ và Diệp Vương cũng đều hồi hộp nhìn 2 chiếc xe đang tranh nhau lên trước từng chút một.



Đối với Mạc Lưu Ly mà nói Đông Vương là một đối thủ khó chơi nhất từ trước đến giờ cô gặp được.



Anh làm máu chiến của cô tăng đột biến, tăng lên cao nhất.



Lần này cô nhất định phải thắng.



Đông Vương cũng vậy, nói thật lòng anh rất nể phục tay nghề của Mạc Lưu Ly, nhưng không vì vậy mà anh sẽ nhường cô đâu.





2 xe với tốc độ chóng mặt lao về phía trước.



Gần về đích thì xe của Đông Vương đột nhiên tăng tốc bức phá từ 300km/h vọt lên đến 350 km/h làm toàn trường há miệng kinh ngạc.





Thấy vậy Mạc Lưu Ly ngồi trong xe khẽ cười.



" Xuất con át chủ bài ra rồi sao Đông Vương.





Anh có thì tôi cũng có nha...".





Cô cười rồi tay gạt cần điều khiển phía bên hông 1 cái lập tức tốc độ của xe cô tăng mạnh vọt lên chóng mặt từ 300km/h .....!330km/h....!350km/h...!đến 385km/h mới dừng lại.



Đối với giới đua xe mà nói thì gần về đích thì xe ai cũng sẽ có át chủ bài riêng để bức phá tốc độ cao nhất ở 1 phút cuối cùng để dành chiến thắng.



Ai thắng ai thua thì đều phải xem một phút cuối át chủ bài của ai cao hơn thôi.





Đông Vương mắt thấy xe mình sắp cán đích thì bất ngờ một tiếng vèo cái cái.



Chiếc xe màu trắng của Mạc Lưu Ly mạnh mẽ bức phá tốc độ lao lên trước.



Hai xe đồng loạt cán đích chỉ khác một chút là xe của Mạc Lưu Ly lên trước một chút chỉ tầm một bánh xe mà thôi.



Một bánh xe đủ quyết định thắng hay thua rồi.





_ " Thiên kỳ...!Mạc Lưu Ly thắng rồi ".



Lee Sandy cười vỗ tay nói.



Mộc Thảo cũng thở phào nhẹ nhõm ăn mừng thay Mạc Lưu Ly.





Thiên kỳ gật đầu cười rồi đưa một ngón cái ra khen ngợi...





_" Hahaha....!Diệp Vương trận đấu này The Queen lại thắng rồi ".



Thiên kỳ cười nói.



Trái tim chịu sức ép mạnh của động cơ giờ mới được nhẹ nhõm.





_" The Queen đúng là mạnh hơn tôi nghĩ.



Nhân tài nhiều như vậy...!Thiên kỳ.



Diệp Vương tôi nói sẽ giữ lời.



Sáng mai cô đến văn phòng của đi.



Chúng ta có nhiều việc phải bàn kỹ hơn cho dự án sắp tới.



Nhưng chỉ mình cô đến thôi ngoài cô ra ai đến tôi cũng không tiếp...!Cô nhớ đó ".



Diệp Lâm Anh đi lại chỗ của cô nói.



Anh cúi người vuốt ve Cà phê trên vai cô mà gương mặt đẹp trai của anh đưa lại cực gần mặt của cô.



Chỉ cần cô chu miệng là cô thể hôn vào má của anh rồi.





Thiên kỳ nhìn anh đứng gần mình như vậy thì nhíu mày.



Mùi thuốc lá trên người anh làm cô bất giác khó chịu.



Thiên kỳ bất giác lên tiếng.



" Diệp Vương anh có thể đứng cách xa tôi ra một chút được không.



Tôi bị dị ứng với mùi thuốc lá.



Hôi chết đi được....!".





Cô vừa dứt lời thì thì Diệp Lâm Anh quay qua nhìn chằm chằm vào cô.



2 người mắt đối mắt.



Trong đầu anh chợt nhớ đến Tiêu Nhã kỳ lúc ở Cục Tổng Bộ.





Có lần anh giỡn chơi rồi hút thuốc phà vào mặt cô thì bị Tiêu Nhã kỳ phán một câu làm anh muốn sặc khói thuốc.



Tiêu Nhã kỳ lúc đó bịt mũi lại nói.





" Diệp Lâm Anh anh có biết công dụng của thuốc là hay không ".





Anh khẽ cười lắc đầu nhìn cô.



Tay vuốt nhẹ tóc của cô thì nghe Tiêu Nhã kỳ ho nhẹ 1 cái lấy giọng rồi ngâm thơ.





" Hút thuốc không phải là ngầu...!Hút thuốc là để đi cầu bớt hôi.....!Diệp Lâm Anh anh nghe bài thơ này chưa.



Anh đó...!tưởng ngồi xuống kéo điều thuốc là ngầu lắm chắc.



Hôi chết đi được có gì đâu mà ngầu.



Bỏ hút thuốc may ra em còn thấy anh trông được mắt một chút.



Chồng em mà hút thuốc thì tối em cho ra chuồng heo ngủ.



Không phải...!Phải nói là tên nào hút thuốc em mới không thèm lấy...!".



Gương mặt lúc đó của cô cười giỡn với anh cứ như một cuốn phim quay chậm trong đầu anh vậy.





Nghĩ đến đây anh khẽ cười nói.



" Anh sẽ đợi em ngày mai.



Nhớ tới đó.



Đây là quyền lợi của The Queen.



Em không đến cũng không sao cả.



Lô đất trung tâm đắt đỏ kia không phải The Queen luôn muốn có nó sao...!".



Diệp Lâm Anh cười nói rồi bước đi.





Nam Vương, Tây Vương nhanh chóng đi theo.



Bắc Vương vuốt bụng cho Lee vài cái cũng nhanh chóng đi theo về chịu phạt.





Thiên Kỳ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Diệp Lâm Anh.



Cô chỉ thấy Diệp Lâm Anh lần này sao lại nhắm vào cô cơ chứ.



Cô có quen Diệp Vương sao.



Còn đang suy nghĩ thì nghe tiếng của Mạc Lưu Ly và Đông Vương.





_" Đông Vương...!Anh tính trốn đi đâu ? ".



Mạc Lưu Ly cười nói.





_" Thì về chứ đi đâu ".



Đông Vương tính chuồn êm để không phải làm ấm giường cho Mạc Lưu Ly.



Ai ngờ chưa kịp đi thì bị cô bắt lại.



Anh bày ra bộ mặt lạnh như băng lên tiếng.





_" Hahaha....!Về đâu nữa cục cưng.



Bây giờ là cưng chỉ có việc theo chế về làm ấm giường cho chế thôi được rồi...!".



Mạc Lưu Ly vỗ lên mặt của cười nói.



Đông Vương nét mặt hiếm hoi nổi lên hai rạng mây hồng.




Anh hai mươi mấy năm chưa gần nữ sắc có được không.



Còn là xử nam đó.



Tối nay làm sao biết cách nào làm ấm giường cho cô đây.





_" Mạc Lưu Ly.



Chúc mừng nha.





Tối nay không cô đơn rồi ".



Mộc Thảo cười nói.





_" Hahaha...!để cho chắc ăn hay kêu Thiên Kỳ kiểm tra xem hàng hóa còn chạy tốt hay không.



Mẫu mã đẹp thế này cơ mà ".



Lee cười nói rồi nhìn Thiên Kỳ nháy mắt một cái.





Thiên kỳ nghe vậy mỉm cười.



Đông Vương thì cảm giác của anh bây giờ thật giống như Đường Tăng bị lọt vào một cái động nhện nhện thành tinh vậy.



Không thì cũng giống như lọt vào nữ quốc không lối thoát vậy.



The Queen nhìn vậy chứ toàn là con gái không à...





_" Hahaha...!Đông Vương có cần tôi kiểm tra giúp cậu không ".



Thiên kỳ lên tiếng.





Đông Vương tính phản kháng thì điện thoại của anh vang lên tin nhắn.



Là của Diệp Lâm Anh kêu anh nằm vùng ở The Queen theo dõi.



Đọc xong anh nhìn Mạc Lưu Ly nói.



" Mạc Lưu Ly...!Cô giờ đang lạnh phải không chúng ta đi làm ấm giường đi ".



Nén lại cảm giác quê đến đỏ mặt kia anh nhanh chóng kéo Mạc Lưu Ly lên xe lái đi.



Còn ở lại không biết bầy nhện nhện tinh này sẽ nói đến cái gì nữa.





_" Lạnh sao..



Lee mới 3h trưa mà lạnh gì.



Tôi nóng muốn chết này ".



Mộc Thảo cười nói.





_" Thím ơi..



Để khi nào bà thịt sạch tên Nam Vương kia đi rồi biết.



Giờ nào cũng có thể sốt lạnh được...!Hahaha ".



Lee cười kéo Thiên Kỳ đi bỏ lại Mộc Thảo chưa hiểu lắm.





_ " Mẹ bầu hôm nay nói chuyện khó hiểu vậy ta ...!".



Cô lẩm bẩm nói cũng ra xe đi về.





Ở trên xe Nam Vương nhìn Diệp Lâm Anh nói.



" Đại Ca..



Chúng ta bỏ đi vậy sao.



Chúng ta vẫn chưa thấy mặt Cô gái tên Thiên Kỳ kia mà ".





_" Nam Vương...!Anh mày không chỉ muốn xem khuôn mặt không đâu.



Anh còn muốn xem một vài thứ khác trên người của cô ấy nữa....!Thua cũng là ý hay " Diệp Lâm Anh nghĩ cái gì đó rồi vuốt môi khẽ mỉm cười lên tiếng.





Nam Vương nghe vậy không hỏi nữa.



Anh thấy Diệp Lâm Anh hôm nay có vẻ hơi lạ.



Diệp Lâm Anh muốn xem thêm cái gì của Thiên Kỳ mới được chứ.



5 năm qua Diệp Lâm Anh đâu có gần nữ sắc đâu.

.

.

.





\_\_\_\_ Its me.