Một Mình Ta Mỹ Lệ

Một Mình Ta Mỹ Lệ - Chương 51: 51: Ta Đây




Đời này Dịch Tuyết Phùng chưa bao giờ cảm thấy cười là một việc gian nan đến như vậy, tâm hắn lương thiện, xưa nay chưa bao giờ phụ lòng tốt của người khác, huống chi người này chính là sư huynh của hắn.

Dịch Tuyết Phùng cưỡng ép nặn ra một nụ cười, tay run run đóng hộp lại, nói: "Đa, đa tạ kiếm tôn."

Ninh Ngu lúc này mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ rốt cục tặng đúng một lần.

Dịch Tuyết Phùng miễn cưỡng vui cười, không biết nên mở miệng làm sao.

Ninh Ngu cũng không biết chuyện gì vừa xảy ra, đưa đồ xong không đi còn rất có tư thế dính ở đây phẩm trà đến tận khi trăng treo đầu cành.

Dịch Tuyết Phùng không giỏi việc đuổi người, đành phải đứng ngồi không yên vuốt ve cái hộp trong tay, thỉnh thoảng lén lút liếc Ninh Ngu một cái.

Ninh Ngu đại khái nhìn thấu hắn không thoải mái, nhíu mày nói: "Muốn đi ra ngoài chơi sao?"

Dịch Tuyết Phùng suy nghĩ một chút, lập tức nghĩ tới tế điển thuỷ thần, nghe nói lúc đó toàn bộ Hàn Hoài Xuyên đều sẽ náo nhiệt cực kỳ, hắn vội vàng gật đầu: "Ưm, nghe nói bên trên tế điển còn có phiên chợ..."

Từ sau khi nhập ma hắn chưa từng đi đến nơi nào náo nhiệt, đi dạo trên phiên chợ đối với hắn mà nói càng thật sự là chuyện khó như lên trời, dù sao năm đó chỉ cần ma tu vừa xuất hiện, nhất định sẽ gây nên một trận khủng hoảng cùng chửi rủa.

Dịch Tuyết Phùng vừa muốn bổ sung thêm một câu "Ta có hẹn với người khác", chỉ thấy Ninh Ngu thả chén trà trong tay xuống, tư thái tản mạn chỉnh lý tay áo, nói: "Ta đi cùng ngươi."

Dịch Tuyết Phùng: "..."

Một lát sau, Dịch Tuyết Phùng cúi đầu đi phía trước, Ninh Ngu ở phía sau không nhanh không chậm bước theo, tầm mắt vẫn luôn rơi trên lưng Dịch Tuyết Phùng, khiến hắn rùng mình một trận.

Dịch Tuyết Phùng điên cuồng truyền âm cùng Thiết Vân: "A a a đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Tại sao y đột nhiên tặng đồ cho ta, còn muốn theo ta ra ngoài đi dạo? Y rãnh rỗi vậy sao?"

Thiết Vân rầm rì: "Cái gì mà tặng cho ngươi, đó vốn dĩ chính là của ngươi, còn cần y phải đưa? Xì."

Dịch Tuyết Phùng cho dù đầu óc hỗn loạn, cũng không quên giáo huấn Thiết Vân: "Không được xì người."

Thiết Vân bất đắc dĩ ngậm miệng, nói: "Ngươi mới nhận được một chút tiểu ân tiểu huệ liền bán mình đi, Ninh Ngu là hạng người gì ngươi còn không rõ ràng sao, không chừng bây giờ đang ngấm ngầm âm mưu gì đây, cẩn thận một chút, y xấu cực kỳ."

Dịch Tuyết Phùng quay đầu lại liếc mắt nhìn Ninh Ngu một cái.

Hai người chạy tới đường lớn Hàn Hoài Xuyên, bốn phía rộn ràng, người đến người đi, còn có mấy đứa nhỏ cầm chong chóng bằng giấy ào ào chạy tới, náo nhiệt vô cùng.

Ninh Ngu đứng trong đám người, hơi rũ mắt nhìn một cái chong chóng bằng giấy bị vứt bỏ trên mặt đất.

Trên cánh giấy chong chóng kia đều là dấu chân bị người giẫm lên, hoàn toàn không thể chơi nữa, cũng không biết Ninh Ngu một mực nhìn nó rốt cuộc đang suy nghĩ chuyện gì.

Dịch Tuyết Phùng sửng sốt một chút, mới nghiêng đầu gọi y: "Kiếm tôn?"

Ninh Ngu nâng mắt nhìn hắn, đột nhiên bước nhanh về phía trước, một phát kéo lấy tay Dịch Tuyết Phùng kéo đi.

Dịch Tuyết Phùng bị y lôi lảo đảo, vội vàng đuổi theo: "Kiếm tôn, đi đâu vậy?"

Ninh Ngu không nói một lời, lôi hắn đến một quầy hàng trước mặt.

Dịch Tuyết Phùng định thần nhìn lại, mặt mày tái mét.

Đó là một quầy hàng bán chong chóng giấy ở trong góc, thứ này thường dùng để dỗ con nít, cho nên vây quanh là một đám trẻ con líu ra líu ríu, đều đang bàn bạc yêu cầu lão nhân vẽ hoa văn nào để đẹp đẽ nhất.

Ninh Ngu lôi hắn tới, hai người đứng giữa đám con nít như hạc trong bầy gà, vô cùng dễ thấy, người bên cạnh đều hiếu kỳ nghiêng đầu nhìn qua bên này.

Dịch Tuyết Phùng có chút ngượng ngùng, vội giật nhẹ tay áo của y, nhỏ giọng nói: "Kiếm tôn, ngươi tới nơi này làm gì?"

Ninh Ngu không để ý tới hắn, tự nhiên móc một viên linh thạch ra đặt trên quán nhỏ, đối diện với khuôn mặt kinh ngạc của lão nhân nói: "Cho ta một cái xấu một chút."

Lão nhân: "..."

Hài tử bên cạnh: "..."

Dịch Tuyết Phùng đột nhiên bưng kín mặt, có loại xúc động muốn đào đất chui xuống trốn.

Ninh Ngu còn chưa chắc mười phần mười, cho nên tâm tư chiết trung vẫn như cũ còn đó, lúc trước y dỗ Dịch Tuyết Phùng đều là mua đồ đẹp mắt nhất, chong chóng giấy phải là cái êm tai nhất, hiện tại chưa xác định được thân phận người này, y không thể làm gì khác hơn là muốn cái xấu một chút.

Ninh Ngu nghĩ thầm: "Nếu sau này chứng minh hắn không phải Tuyết Phùng, cho hắn cái xấu đến không thể so sánh, vậy Tuyết Phùng cũng sẽ không tức giận."

Ninh Ngu tương đối hài lòng với quyết định của mình, đợi một hồi tiếp nhận một cái chong chóng xiêu xiêu vẹo vẹo, quay đầu đưa cho Dịch Tuyết Phùng.

Dịch Tuyết Phùng: "..."

Khóe môi Dịch Tuyết Phùng co rúm, vô cùng gian nan nhận lấy, hài tử bên cạnh tất cả đều dùng một loại ánh mắt kính sợ nhìn hắn, đại khái đang nói "Xấu như vậy cũng muốn sao?".

Dịch Tuyết Phùng dắt tay Ninh Ngu chạy ra ngoài, quả thực không còn mặt mũi gặp người.

Ninh Ngu thấy hắn đi nhanh chóng, cau mày nói: "Ngươi không thích?"

Dịch Tuyết Phùng vừa tức vừa bất đắc dĩ, lại không còn gì để nói, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Ninh Ngu, tuy rằng không hiểu tại sao y lại mua chong chóng giấy tặng người, còn ngay trước mặt hắn nói muốn cái xấu, mà tâm ý lấy lòng của Ninh Ngu hắn tựa hồ cảm nhận được.

Hắn tùy ý gật đầu, biểu thị chính mình rất yêu thích.

Hai người tiếp tục trầm mặc đi về phía trước.

Dịch Tuyết Phùng nói với Thiết Vân: "Y... Tại sao... A, cảm giác thật kỳ quái?"

Thiết Vân quái gở nói: "Kỳ quái chỗ nào?"

Dịch Tuyết Phùng cau mày nắm que gỗ của chong chóng giấy, nhẹ nhàng xoay hai vòng giữa ngón tay, chong chóng này đại khái là thất bại phẩm, làm cực kỳ xấu, gió thổi đến chỉ có thể xoay chuyển hai vòng rồi nghiêng đầu chết một bên.

"Y tại sao lại mua cái này cho ta? Xấu như thế? Ta không muốn."

Thiết Vân cười lạnh nói: "Không muốn? Vậy trước tiên thu nụ cười trên mặt lại rồi hãy nói cho ta."

Dịch Tuyết Phùng nghĩ cái gì đều viết rõ ràng lên trên mặt, ai nhìn qua cũng có thể đaán được bây giờ hắn đang rất vui mừng, huống chi là Thiết Vân có thể cảm nhận được tâm tình của hắn.

Đáy lòng Dịch Tuyết Phùng vui vẻ, tựa như vô số bong bóng đang sủi bọt ùng ục ùng ục nổi lên, suýt nữa bao phủ toàn thân Thiết Vân, hắn không thể nhịn được nữa cắt đứt cộng tình, thở phì phò phụng phịu rời đi.

Trong một ngày Ninh Ngu hai lần tặng đồ cho Dịch Tuyết Phùng, trước nay chưa từng có qua, ngược lại Dịch Tuyết Phùng bị Ninh Ngu lạnh nhạt lâu này đột nhiên thụ sủng nhược kinh*, chong chóng giấy siết trong tay không dám buông.

*được sủng mà sợ

Hai người một đường không nói gì đi dạo nửa con phố, bỗng nhiên bắt gặp Dạ Phương Thảo đang mua đồ trước mặt.

Dạ đại sư thấy Ninh Ngu vốn định chuồn ngay lập tức, thế nhưng dư quang quét đến Dịch Tuyết Phùng, lúc này mới cưỡng ép ổn định tâm thần, giả vờ trấn tĩnh tiến lên.

"Kiếm tôn, tiểu tiên quân." Dạ Phương Thảo tiến lên, cẩn thận từng li từng tí quan sát biểu tình Ninh Ngu, thấy y không có ý định muốn giết mình, thở phào từng hơi từng hơi nhẹ nhõm.

Dịch Tuyết Phùng nói: "Giang Tức Vọng như thế nào?"

Dạ Phương Thảo vội đáp: "Đã tỉnh rồi, thương thế cũng ổn hơn rất nhiều, tu dưỡng thêm một thời gian là tốt rồi, không cần phải lo lắng."

Dịch Tuyết Phùng gật gật đầu, vô thức chuyển động chong chóng giấy trong tay.

Dạ Phương Thảo vừa nhìn, cười ha hả, chỉ vào chong chóng kia, nói: "Đây là chính ngươi mua? Sao lại xấu như vậy nha, ngươi không có mắt nhìn sao?"

Dịch Tuyết Phùng: "..."

Ninh Ngu: "..."

Dạ Phương Thảo thấy thần sắc Dịch Tuyết Phùng phức tạp, nghi ngờ nói: "Làm sao vậy?"

Dịch Tuyết Phùng nói: "Tóm lại, hay là ngươi chạy trước rồi tính sau."

Dạ Phương Thảo: "???"

Dạ Phương Thảo nghi hoặc, nghiêng đầu nhìn Ninh Ngu một cái, lúc này mới phát hiện Ninh Ngu vừa rồi còn lạnh lùng đến cực điểm phảng phất như bị người đâm trúng phổi, ánh mắt cực kỳ hung ác đang trừng hắn, tay còn chốc chốc lại gõ lên bội kiếm bên hông.

Dạ Phương Thảo: "..."

Dạ Phương Thảo giờ mới hiểu ra, hai chân mềm nhũn, cười há há nói: "Vậy ta, ta đi trước nha, buổi tối xuất phát nhớ tới gọi ta."

Dịch Tuyết Phùng gật gật đầu, Dạ Phương Thảo hoàn toàn không dám lượn lờ trước mặt sát thần nữa, bước vội như thỏ chạy đi.

Hai người lung lay nửa ngày, nền trời từ từ sẫm tối, đèn lồng treo sẵn từng cái từng cái sáng lên, soi sáng một mảnh đoạn đường, tựa như Hỏa Long lan tràn đến xa xa.

Dịch Tuyết Phùng đã ích cốc nhiều năm, sau khi sống lại mới có cảm giác đói bụng, bây giờ bắt gặp bên đường đều là tiểu thực quán, nhìn thấy cái gì ăn được đều cảm thấy mới mẻ.

Đồ ăn vặt của dân gian hiện tại hoàn toàn khác biệt so với năm đó, Dịch Tuyết Phùng căn bản không nhận ra, đành phải chạy tới hỏi, mà hỏi rồi hắn lại muốn ăn, cuối cùng chỉ có thể hỏi một đường mua một đường.

Thân thể hắn gầy yếu, chỉ có thể ăn một ít, mua quá nhiều cũng ăn không hết, lâm vào tình thế khó xử, vừa cảm thấy ăn không vô, vừa hận không thể nhét tất cả vào miệng.

Ninh Ngu đi theo, vẫn luôn quan sát thần sắc của hắn.

Dịch Tuyết Phùng năm đó cũng như thế này, mỗi lần đều cảm thấy mình có thể ăn rất nhiều liền vung tay mua lấy một đống, cuối cùng chỉ ăn được vài miếng là no rồi, nhìn đồ ăn còn dư lại đau lòng đến không nỡ vứt, đành phải rưng rưng nước mắt quay đầu nhìn y, nói: "Sư huynh, ngươi có thể giúp Tuyết Phùng ăn một chút kjoong?"

Dịch Tuyết Phùng ôm một đống đồ ăn, suy nghĩ mãi, vẫn cảm thấy lãng phí thật đáng xấu hổ, quay đầu chạy đến trước mặt Ninh Ngu, ngẩng đầu hỏi y.

"Kiếm tôn, ngươi muốn ăn một chút không?"

Ninh Ngu cúi đầu nhìn hắn, nghĩ thầm: Chín phần.

Dịch Tuyết Phùng trong tay còn đang cầm một xâu mức hoa quả ngào đường, mới ăn được một miếng, nước đường đã tan chảy chầm chậm xuống dưới, hắn vừa sốt ruột vừa ăn không vô, mắt thấy nước đường sắp dính lên tay, hắn cái khó ló cái khôn, cúi đầu tiến lên trước, nhanh chóng hút một phát, một giọt cũng không lãng phí.

Ninh Ngu: "..."

Dịch Tuyết Phùng thật sự ăn không vô, chỉ có thể mang theo mong đợi nhìn y: "Kiếm tôn?"

Ninh Ngu vẫn một mực nhìn hắn không nói một lời, không biết có phải vì ánh nến ấm áp bên cạnh phản chiếu hay không, Dịch Tuyết Phùng luôn cảm thấy Ninh Ngu lúc này ôn nhu hơn bao giờ hết.

Hắn đang định từ bỏ, lúng ta lúng túng thu tay về, người kia vẫn luôn nhìn chằm chằm đột nhiên hơi khom lưng, tiến đến bên tay hắn, mặt không đổi sắc cắn xuống một viên mứt hoa quả.

Dịch Tuyết Phùng: "..."

Dịch Tuyết Phùng mờ mịt nhìn y, chốc lát mới lấy lại tinh thần, bên tai đột nhiên đỏ bừng.

Ninh Ngu dùng tư thái ưu nhã ăn xong, đánh giá: "Quá ngọt."

Dịch Tuyết Phùng tim đập như trống bỏi, nhất thời không biết phải phản ứng ra sao, chỉ có thể sững sờ nhìn y, mặt nóng đến đỏ bừng.

Ninh Ngu trêu chọc người không tự biết, sau khi ăn xong nhấc ngón tay chỉ một bên, nói: "Muốn ăn cái kia không?"

Dịch Tuyết Phùng bị vừa bị hành động của Ninh Ngu quấy nhiễu đầu óc trở nên mơ màng, nghe vậy mờ mịt nghiêng đầu liếc mắt nhìn, lập tức thanh tỉnh —— Ninh Ngu nói đến, là một quầy nhỏ bán hồ lô ngào đường.

Dịch Tuyết Phùng liều mạng lắc đầu: "Không không không!"

Hắn đã có ám ảnh với hồ lô, vừa rồi mua mứt quả, cũng là chọn loại có trám đường, mặc dù dở dở ương ương, thế nhưng không chua là được.

Ninh Ngu tựa hồ có hơi thất vọng, nhưng thấy Dịch Tuyết Phùng chống cự như thế, đành phải bỏ ý định đi.

Chính giữa Hàn Hoài Xuyên có một dòng sông rộng lớn đi xuyên qua toàn bộ thành trì, tên sông gọi là Hàn Hoài, danh tự Hàn Hoài Xuyên cũng là bởi vậy mà có.

Dân chúng trong thành Hàn Hoài Xuyên đời đời kiếp kiếp sinh sống ở đây, quanh năm thờ phụng Thủy thần trong truyền thuyết có thể điều khiển dòng nước, tháng tư hàng năm thì sẽ có tế điển Thuỷ thần, đàn tế thiên được dựng lên bên cạnh dòng sông, cầu cho Thuỷ thần che chở.

Dịch Tuyết Phùng vốn muốn đi xem cúng tế, thế nhưng thoáng thấy sắc trời đã không còn sớm, lại nghĩ đến Ninh Ngu muốn mang hắn đi Man Hoang, lúc này mới bất đắc dĩ từ bỏ ý định, cùng Ninh Ngu trở về.

Dạ Phương Thảo đã đến chỗ của Dịch Tuyết Phùng đợi, trên cổ tay đều là vòng trữ vật, xem ra mang không ít thứ.

Dịch Tuyết Phùng thấy hắn, vội hỏi: "Đại sư, ăn chút gì không?"

Dạ Phương Thảo hơi nghiêng người, lộ ra một đống bao giấy đựng đồ ăn vặt bên cạnh, gian nan cười: "Ta... Ta còn định chia cho ngươi một ít."

Dịch Tuyết Phùng: "..."

Hai người hai mặt nhìn nhau, song song dời ánh mắt, biểu thị ta cũng không muốn ăn đồ của ngươi.

Ninh Ngu đã quay về nơi ở thu xếp công việc của Man Hoang, Dịch Tuyết Phùng đi vào nội thất, thu thập mấy bộ quần áo, quay người nhìn cả phòng một chút, phát hiện thứ thuộc về hắn căn bản không có bao nhiêu, cho dù có, cũng đều là của Lâm Phù Ngọc.

Đại khái tâm tình Dịch Tuyết Phùng đột nhiên sa sút ảnh hưởng tới Thiết Vân đang phụng phịu, hắn hóa thành hình người, nhìn Dịch Tuyết Phùng có chút cô đơn, hừ một tiếng, nói: "Ta không phải đến an ủi ngươi, ta chỉ muốn đi ra hóng mát một chút."

Dịch Tuyết Phùng nghe thấy, nhất thời dở khóc dở cười, một chút ấm ức trong lòng cũng nháy mắt tan thành mây khói.

Thấy Thiết Vân vẫn còn đang hờn dỗi, Dịch Tuyết Phùng chỉ có thể thuận theo hắn, nói: "Được được được, chỉ đi ra hóng mát một chút, vậy Vân ca có đói bụng không?"

Thiết Vân: "Vân ca không đói bụng!"

Dịch Tuyết Phùng thấy hắn như vậy liền biết hắn đang nói mát, nhịn cười nói: "Vậy Vân ca một chút xíu cũng nuốt không trôi sao?"

Thiết Vân gian nan lựa chọn nửa ngày, mới rầm rì nói: "Nhìn ngươi cầu xin ta như thế cầu, ta liền, liền ăn chút chút đi."

Dịch Tuyết Phùng dùng đồ ăn không thể chia cho ai, thành công dỗ Vân ca trở về.

Dịch Tuyết Phùng cùng Dạ Phương Thảo đứng trong sân nói một hồi, Ninh Ngu mới đơn độc đi tới đây.

Hai người lập tức đứng lên, Dịch Tuyết Phùng liếc phía sau y, phát hiện không có linh khí hay xe ngựa gì cả, nghi ngờ nói: "Kiếm tôn, chúng ta đến Man Hoang như thế nào?"

Ninh Ngu giơ tay vỗ cái độp, nền trời đen kịt đột nhiên truyền đến một tiếng đề gọi, tiếp theo một bóng đen chầm chậm bao phủ xuống, tiếng gió gầm rú mơ hồ ập tới, hình như là tiếng vẫy cánh của linh thú.

Dịch Tuyết Phùng bị gió thổi không mở nổi mắt, miễn cưỡng ngẩng đầu quan sát, đập vào mắt chính là một con linh thú cự đại bao phủ trên đỉnh đầu.

Sải cánh của linh thú ước chừng dài mấy chục thước, cánh chim màu xanh che kín bầu trời, vũ sắc hoa lệ đến cực điểm, cao quý không khác nào phượng hoàng.

Dạ Phương Thảo lẩm bẩm gọi: "Thanh Loan..."

Hỏa Kính điểu Vân Hồ Thành bọn họ chưa từng nghe qua, bởi vì huyết thống của phượng hoàng quá mức yếu ớt, mà Thanh Loan, cho dù chưa từng thấy, nhưng chỉ cần là người từng đi học chắc chắn đã từng nghe qua tên của nó.

Dạ Phương Thảo chưa từng nghĩ tới, bản thân vậy mà có một ngày có thể tận mắt nhìn thấy Thanh Loan chỉ tồn tại trong truyền thuyết kia.

Ngay khi hai người khiếp sợ không thôi, Ninh Ngu không nhiều lời: "Đi."

Dịch Tuyết Phùng sửng sốt một chút, mới phản ứng lại hóa ra y xem con linh thú này như vật cưỡi bay đến Man Hoang, thấy Ninh Ngu có vẻ muốn nhảy lên lưng Thanh Loan, Dịch Tuyết Phùng một phát bắt được y: "Kiếm tôn, trực tiếp đi như vậy sao? Không, không cần nói qua một tiếng với Tống chưởng môn?"

Ninh Ngu nói: "Giảm bớt nghi thức xã giao đi, ngươi cũng không quen biết bọn họ."

Dịch Tuyết Phùng: "..."

Dịch Tuyết Phùng suy nghĩ kỹ một chút, hình như trong Hàn Hoài Xuyên to lớn này, quan hệ giữa hắn và Dạ Phương Thảo khá hơn một chút, những người khác bất quá cũng chỉ là gặp mặt xã giao mà thôi, cho dù hắn muốn đồng nhân cáo biệt, cũng không có người có thể cáo.

Dạ Phương Thảo muốn nói ta đây ta đây, ta cũng muốn cáo biệt người khác nha, thế nhưng khi đối diện với gương mặt lạnh lùng vô tình của Ninh Ngu, căn bản không dám nói ra khỏi miệng, chỉ có thể liều mạng chỉ tay vào bản thân, để bọn họ chú ý tới nơi này còn có một người còn sống.

Hai người không thèm quan tâm tới, Dịch Tuyết Phùng thành công bị Ninh Ngu thuyết phục, gật đầu nói: "Hình như đúng là như vậy."

Ninh Ngu thấy hắn không nói thêm gì, liền vươn tay ôm lấy bờ vai, mang Dịch Tuyết Phùng bay thẳng đến tấm lưng rộng lớn của Thanh Loan.

Dạ Phương Thảo: "..."

Cho nên, ta đâu?

Âm thanh lãnh khốc của Ninh Ngu từ trên truyền lên đến: "Thanh Loan, hạ cánh xuống."

Thanh Loan rít một tiếng, chầm chậm hạ cánh xuống, sí vũ dừng lại trước mặt Dạ Phương Thảo.

Ninh Ngu nói: "Bò lên."

Dạ Phương Thảo: "..." Xem tiểu thuyết, liền đến! Tốc độ cực nhanh nha, thân!