Một Mình Ta Mỹ Lệ

Một Mình Ta Mỹ Lệ - Chương 39: 39: Thông Tuệ




Ninh Ngu nhảy xuống từ trên trường diễn võ, không để ý các thiếu niên xung quanh thần sắc kinh ngạc, vội vã rời đi.

Y nhanh chóng về sân viện của mình, định đè hạc giấy truyền tin cho Thanh Xuyên Quân, lại nhìn thấy Thanh Xuyên Quân đã sớm truyền hạc giấy lại đây.

Đại khái chờ đến phát chán, hạc giấy kia đã bắt đầu đội quả cầu hư ảo bay tới bay lui mà chơi, nó thoáng nhìn qua Ninh Ngu, lập tức ngoan ngoãn rơi lên bàn, một bộ vô sự phát sinh.

Ninh Ngu không quan tâm nó vừa làm gì, tiến lên mạnh mẽ vỗ bàn một cái: "Thanh Xuyên!"

Hạc giấy bị y vỗ nảy hai lần mới hạ xuống, lập tức, linh lực Thanh Xuyên Quân tiến vào hạc giấy.

"Ngươi quay lại rồi, ta chờ ngươi rất lâu." Thanh Xuyên Quân nói, "Mạt u hồn kia ta đại khái đã tìm được phương hướng, chờ ngươi trở về liền đem..."

Ninh Ngu tiếp tục vỗ bàn một cái đánh gãy lời Thanh Xuyên Quân, y thở gấp mấy hơi, khó nhọc nói: "Ta có chứng cớ..."

Thanh Xuyên chỉ cảm thấy tầm mắt rạo rực, hậu tri hậu giác phát hiện hạc giấy lại bị Ninh Ngu vỗ chấn động đến mức bay hai lần, hắn nghi ngờ nói: "Chứng cớ gì? Chứng cứ người kia sát hại Ngọc Ánh quân?"

Ninh Ngu lắc đầu, đôi môi trắng bệch của y nhẹ nhàng khép mở muốn nói cái gì, thế nhưng còn chưa phát ra cái gì lại phảng phất như vì quá sợ hãi mà khép lại.

Thanh Xuyên Quân tò mò muốn chết.

Những năm này Ninh Ngu đối với bất kỳ người nào cũng đều là một bộ thờ ơ, ngoại trừ có người không sợ chết trước mặt y đề cập đến việc bên ngoài của Ngọc Ánh quân, Thanh Xuyên Quân còn chưa từng thấy tâm tình y gợn sóng lớn như vậy.

Ninh Ngu thử mở miệng nói chuyện, thế nhưng lại lập tức từ bỏ ngậm miệng.

Thanh Xuyên Quân vội muốn chết, thầm nghĩ: Mẹ ơi, ngươi rốt cuộc có nói hay không? Không nói ta phải trở về bồi linh thú.

Ninh Ngu gấp gáp hít mấy hơi, ấn lại lồng ngực không nhịn được nảy kịch liệt, hậu tri hậu giác cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của chính mình.

Y khép chặt hai mắt, lần thứ hai mở ra, nâng tay nắm lấy hạc giấy trong lòng bàn tay, trầm giọng nói: "Chuyển sang nơi khác nói chuyện."

Thanh Xuyên Quân không rõ vì sao, cũng không hỏi lại.

Tầm mắt của hắn một trận hắc ám, đại khái bị Ninh Ngu nắm trong lòng bàn tay, khoảng chừng một chốc, trước mắt một trận u ám huyên náo, tiếp theo xung quanh bừng sáng, một tia sáng trắng suýt nữa chọc mù hai mắt của hắn.

Ninh Ngu đặt hạc giấy lên tảng đá một bên, vén vạt áo ngồi trên mặt đất.

Nơi này chính là đỉnh núi tuyết Ninh Ngu thường xuyên ghé tới, xung quanh tuyết lớn đầy trời, dồn dập hạ xuống, lạnh lẽo thấu xương thuận theo thân thể chui vào kinh mạch của y, chầm chậm an ủi tâm tình đang cuồng loạn của y.

Thanh Xuyên Quân vỗ cánh nhìn xung quanh một chút, lại nhìn dáng vẻ Ninh Ngu nhắm mắt hít thở, không nói thở dài một hơi.

Hắn đại khái đoán được nguyên nhân có thể làm cho Ninh Ngu khác thường như vậy.

Rốt cuộc cũng khôi phục lại dáng vẻ không cảm xúc như thường ngày, Ninh Ngu liếc mắt nhìn Thanh Xuyên Quân, hít sâu một hơi, hàn ý theo hô hấp len lỏi vào lục phủ ngũ tạng, cho dù tu vi cường hãn như y cũng bị lạnh đến mức rùng mình một cái.

Thanh Xuyên Quân rơi trên tảng đá, rửa tai lắng nghe.

Ninh Ngu mở ra ma đồng, âm thanh nhẹ như muốn tiêu tan trong đỉnh núi gió rét.

"Dịch Tuyết Phùng, còn sống." Y nói xong, khẽ cau mày, suy nghĩ một chút vẫn bồi thêm một câu, "... Rất có thể."

Thanh Xuyên Quân thầm nghĩ quả nhiên.

Ninh Ngu không kỳ vọng Thanh Xuyên Quân cho mình một câu trả lời, y giống như trong biển cát lảo đảo hồi lâu, tại thời khắc thoi thóp cuối cùng nhìn thấy một ốc đảo có thể cứu mạng, loại kinh hỉ đột ngột rơi xuống này khiến y trong lúc nhất thời không thể tin tưởng, e sợ trước mắt chỉ là mộng cảnh hoang đường, tại lúc y có hy vọng nhất lại cho một phủ đầu, khiến y càng rơi vào địa ngục tuyệt vọng.

Ninh Ngu cẩn thận từng li từng tí một như đang bước trên băng mỏng, cho dù chứng cứ có thể gián tiếp chứng minh Lâm Phù Ngọc chính là Dịch Tuyết Phùng cũng không dám trực tiếp chắc chắn.

"Thiết Vân kiếm..." Ninh Ngu khẽ nói, "Thiết Vân kiếm tuy rằng không phải là thần binh lợi khí hiếm thấy gì, thế nhưng tốt xấu cũng sống mấy trăm năm, chủ nhân đời trước hắn..."

Chủ nhân đời trước của Thiết Vân là một kiếm tu một lòng một dạ chỉ biết giết chóc, chỉ lấy Thiết Vân lúc đó đã tu thành kiếm linh làm công cụ, kiếm tu thích giết chóc không phải là dấu hiệu tốt lành gì, nếu không phạm phải sai lầm, không tới trăm năm sẽ nhập ma.

Đi theo một chủ nhân như vậy, Thiết Vân khi đó sống không bằng chết, nhận chủ chưa tới năm mươi năm, hắn bất kham chịu đựng ngược đãi, cuối cùng trực tiếp phản phệ chủ nhân, cắn nuốt tinh phách kiếm tu kia.

Hiếm có người ký kết khế ước đồng sinh cộng tử với kiếm linh hoặc linh thú, Thiết Vân sau khi cắn chủ linh thể không những không bị tổn thương, trái lại càng trở nên cường hãn, cuối cùng tu vi đăng đỉnh bị một vị kiếm tôn niêm phong thần hồn, vây bên trong thân kiếm Thiết Vân.

Mãi đến thời điểm trăm năm trước, khi Dịch Tuyết Phùng vẫn còn là đứa nhỏ choai choai do cơ duyên xảo hợp đánh cược tại kiếm phường, mua lại thanh Thiết Vân kiếm rỉ sét loang lổ này.

Thanh Xuyên Quân nghe xong như rơi vào sương mù: "A, hóa ra là như vậy."

Ngọc Ánh quân rốt cuộc làm cách nào vậy?

Ninh Ngu nói: "Năm đó Tuyết Phùng mới mười ba tuổi, lần đầu tiên xuất môn cái gì cũng không hiểu, hắn lạc khỏi ta, vào nhầm kiếm phường đang đánh cược, dùng một viên linh thạch mua lại Thiết Vân kiếm."

Đánh cược kiếm phường so với đổ thạch trong dân gian không kém bao nhiêu, cửa hàng tọa lạc tại giữa phố xá sầm uất Quy Hồng Sơn, bên trong đều là kiếm vô chủ vơ vét được từ bốn phương tám hướng.

Đánh cược kiếm phường sở dĩ xưng là đánh cược, là bởi vì trên thân mỗi một cây kiếm đều có phong ấn, ngươi không biết rõ thanh kiếm này rốt cuộc là một phế kiếm sắt vụn, hay là thần binh lợi khí kiếm linh chân chính.

Nói đơn giản, dựa cả vào vận may.

Đánh cược kiếm phường mỗi ngày người đến người đi, có người vung tiền như rác lại buộc lòng cầm phải một thanh sắt vụn, có người vận may vô cùng tốt tùy tiện dùng một khối linh thạch có thể cầm được thần binh tốt nhất.

Thanh Xuyên Quân tự nhiên cũng biết, hắn gật gật đầu: "Ồ."

Cho nên, Ngọc Ánh quân rốt cuộc làm cách nào vậy?

Ninh Ngu còn đang nói.

"Tuyết Phùng rất thông minh, người đồng trang lứa không có ai thông minh như hắn."

Ninh Ngu tựa hồ lâm vào hồi ức, chính y có thể cũng không biết bản thân đang nói cái gì, thái độ khác thường hướng về phía Thanh Xuyên Quân lải nhải không yên.

Dịch Tuyết Phùng từ nhỏ đã thông minh, thường ngày một quyển sách chỉ cần đã gặp qua một lần là không quên được, so với Ninh Ngu giỏi hơn rất nhiều, vậy nên thường thường có tình cảnh Thu Mãn Khê hận không thể rèn sắt thành thép nhìn y, cảm khái: "Ngươi nhìn con người ta đi, tự xem lại chính mình như thế nào."

Ninh Ngu có lúc hận không thể đánh cho "Con nhà người ta" kia ngốc luôn.

Tiểu Tuyết Phùng thông minh đến Quy Hồng Sơn được chín năm chưa từng hạ sơn, lúc hắn mười ba tuổi, lão phụ thân Thu Mãn Khê rốt cục cam lòng thả tiểu đồ nhi của mình ra va chạm xã hội, nước mắt lưng tròng nhìn theo Ninh Ngu mang hắn xuống núi.

Dịch Tuyết Phùng khi còn bé được Ninh Ngu dưỡng có chút mập mạp, thẳng đến khi thân thể bắt đầu nhổ giò, mập mạp trẻ con trên mặt biến mất không còn tăm hơi, ngũ quan càng thêm tinh xảo, mang theo điểm mê người chính hắn cũng không biết.

Hắn cao lên không ít, tóc dài đến thắt lưng, nghiêm túc bện thành một bó dài thả bên vai trái, đuôi tóc còn treo tiểu linh đang*, nhảy một phát reo vang, cực kỳ dễ nghe.

*lục lạc

Ninh Ngu lãnh khốc ôm kiếm đi phía trước, Dịch Tuyết Phùng thân thể uyển chuyển nhẹ nhàng đuổi theo, gương mặt thiếu niên còn mang theo nét trẻ con đều là vẻ vui thích.

"Sư huynh."

Hắn mỗi ngày đều phải gọi rất nhiều lần sư huynh, Ninh Ngu không thèm để ý đến hắn, tiếp tục mắt điếc tai ngơ đi về phía trước.

Dịch Tuyết Phùng kiên nhẫn lôi kéo vạt áo của y, hỏi y: "Sư huynh, ngươi nói dưới núi chơi vui sao?"

Ninh Ngu lạnh lùng nói: "Một ngày ngươi hỏi bảy, tám lần."

Dịch Tuyết Phùng nói: "Thế nhưng ngươi đều không trả lời ta nha."

Ninh Ngu nói: "Không phải sắp tới rồi sao, đừng hỏi nữa, hỏi nữa lập tức quay trở về."

Dịch Tuyết Phùng ở chung với Ninh Ngu nhiều năm như vậy, đã sớm hiểu rõ y bên ngoài nói năng chua ngoa nhưng trong lòng ôn nhu, hắn cười tủm tỉm đạp bậc đá, ngay lúc Ninh Ngu bước hai bậc tránh xa chỗ hắn đột nhiên nhào tới phía trước một cái, ôm cổ cười hì hì treo trên lưng y.

Ninh Ngu bị nhào cái lảo đảo, miễn cưỡng đứng vững, y quay đầu liếc mắt một cái, lạnh lùng nói: "Đi xuống."

Dịch Tuyết Phùng nhào lên lưng y, nói: "Không xuống, chân ta đau quáaa."

Ninh Ngu không chút lưu tình vạch trần hắn: "Ngươi mới đi không được hai mươi tầng bậc thang."

Dịch Tuyết Phùng nói: "Nhưng vẫn đau mà, sư huynh cõng ta đi, sư huynh khỏe như vậy, lưng chỉ treo một cái Tuyết Phùng thôi chắc không sao đi."

Ninh Ngu bị hắn chọc tức nở nụ cười: "Nào có ai tự gọi chính mình như vậy? Không được là không được, xuống dưới cho ta."

Dịch Tuyết Phùng ôm cổ y gọi: "Sư huynh uy vũ! Sư huynh anh dũng!"

Ninh Ngu: "..."

Dịch Tuyết Phùng hô xong, nằm ở trên vai Ninh Ngu nhỏ giọng nói: "Ngươi đã nghe lời khích lệ của ta rồi, không thể không cõng ta."

Hóa ra hắn khen chính mình để khỏi đi bộ?

Ninh Ngu bị hắn chọc tức không còn cách nào, nâng tay ôm chặt chân hắn đỡ phải lát nữa đối phương tự nghịch té: "Vịn chắc."

Dịch Tuyết Phùng lập tức vui vẻ cười rộ lên, thuận theo nằm ở trên lưng Ninh Ngu, a a a a hát lên.

Ninh Ngu dù cõng một người, cước bộ cũng cực nhanh, chỉ chốc lát đã xuống núi.

Hai người cùng nhau đến chợ dưới Quy Hồng Sơn, Dịch Tuyết Phùng như đồ nhà quê mới vào thành, thấy cái gì cũng cảm thấy hiếu kỳ, lôi kéo ống tay áo Ninh Ngu chạy tới chạy lui, một hồi muốn mua cái này một hồi muốn mua cái kia.

Ninh Ngu nói: "Lần này xuống núi ta muốn đến kiếm phường lấy vỏ kiếm, ngươi không được chạy lung tung."

Trên chợ người đến người đi, náo nhiệt cực kỳ, Dịch Tuyết Phùng đang tỉ mỉ nghe chongchóng nhỏ trước mặt thét to, không nghe thấy Ninh Ngu nói, hắn nhào tới trước một cái, tay vịn vai Ninh Ngu, nhón mũi chân ghé đến bên tai y, lớn tiếng nói: "Cái gì? Sư huynh! Ngươi nói cái gì?!"

Ninh Ngu: "..."

Ninh Ngu suýt bị hắn rống điếc, nắm lấy tay hắn gỡ xuống, cau mày nói: "Ta đi kiếm phường, lấy vỏ kiếm."

Dịch Tuyết Phùng cái hiểu cái không gật đầu, tiện tay cầm một cái chongchóng nhỏ, hỏi: "Vậy ta có thể mua cái này không?"

Ninh Ngu nói: "Lúc trước không phải ta đã mua cho ngươi rồi sao?"

Lúc đó tiểu Tuyết Phùng đặc biệt yêu thích, còn cắm vào bình nhỏ trên đầu giường của mình, mỗi sớm thức dậy đều phải nằm nhoài trên bàn thổi chongchóng nhỏ một hồi mới bằng lòng rời giường.

Dịch Tuyết Phùng nói: "Nhưng cái kia đã hỏng rồi mà, đã nhiều năm như vậy."

Ninh Ngu đối với loại đồ chơi dỗ hài tử này không có hứng thú gì, thế nhưng Dịch Tuyết Phùng vẫn luôn chớp mắt tha thiết mong chờ nhìn y, y không thể làm gì khác hơn là cau mày bỏ tiền mua cho hắn.

Dịch Tuyết Phùng không trải qua nhiều chuyện, tâm tư cực kỳ thuần khiết, có một cái chong chóng nhỏ liền vui vẻ như hài tử, nắm ở trong tay lúc ẩn lúc hiện, trong miệng còn đang học tiếng gió thổi qua.

Ninh Ngu sợ lạc mất hắn, cầm lấy cổ tay đi thẳng về phía trước phố xá sầm uất, hôm nay vừa lúc gặp phải Tết trùng cửu, người trên đường so với thường ngày nhiều hơn không ít.

Ninh Ngu cực kỳ chán ghét nơi đông người, cưỡng ép nhẫn nhịn mang theo Dịch Tuyết Phùn đi thẳng, có lúc vai đụng phải người khác, tóc gáy cả người y dựng đứng lên, nhưng vẫn mạnh mẽ chịu đựng không rút kiếm chém người.

Y không quay đầu mang theo Dịch Tuyết Phùng đi tới kiếm phường muốn lấy vỏ kiếm, vừa quay đầu lại phát hiện mình đang lôi một thiếu niên mặt mày ngơ ngác theo.

Ninh Ngu: "..."

Thiếu niên chậm rì rì nói: "Vị đại nhân này, có chuyện gì không?"

Ninh Ngu thầm mắng một tiếng, một phát hất tay hắn ra, ngược đường trở lại tìm Dịch Tuyết Phùng.

Dịch Tuyết Phùng bị lạc đứng tại chỗ cũ đợi một hồi, suýt nữa bị dòng người cuốn đi, hắn gian nan luồn lách giữa các kẽ hở, trong lúc vô tình dư quang quét đến cách đó không xa tấm bảng có ghi hai chữ "Kiếm phường", nhớ lại lời Ninh Ngu nói, vội vàng chen qua dòng người, nửa ngày sau rốt cục mới cọ đến trước cửa kiếm phường kia.

Dịch Tuyết Phùng ngửa đầu nhìn một chút, nghi ngờ nói: "Đánh cược kiếm phường? Nha, chắc cũng là kiếm phường đi."

Hắn nghĩ như thế, hoan thiên hỉ địa đi vào tìm sư huynh.

Đợi đến khi Ninh Ngu men theo linh lực của lục lạc trên tóc Dịch Tuyết Phùng tìm tới hắn, Dịch Tuyết Phùng đang an ổn ngồi trong đánh cược kiếm phường, chong chóng nhỏ mới mua kia được hắn cắm ở trên tóc, bị gió thổi phần phật vang lên, trong ngực còn ôm một cây kiểm rỉ sét loang lổ.

Bên trong đánh cược kiếm phường đâu đâu cũng có người, tiếng than khóc cùng hoan hô đan xen nhau, khiến người nghe nhức đầu.

Dịch Tuyết Phùng khéo léo ngồi ở đó, trong tay nâng một chén trà nhỏ để lên miệng uống, thỉnh thoảng cụp mắt thổi một cái, tránh uống phải lá trà.

Chẳng biết vì sao, bên cạnh còn có một gã vận trang phục sai vặt đứng bên cạnh nhìn hắn, trong ánh mắt đều là toan tính và cảnh giác.

Ninh Ngu liếc mắt nhìn đại khái cũng biết đã xảy ra chuyện gì, y lạnh mặt tiến lên, kêu: "Tuyết Phùng."

Dịch Tuyết Phùng nghe tiếng Ninh Ngu, vội vàng thả chén trà xuống, ôm kiếm bước nhanh đến bên người y.

"Sư huynh ngươi tới rồi!"

Ninh Ngu nói: "Bảo ngươi ngoan ngoãn đi cùng ta, chạy loạn cái gì? Ngươi không sợ ta không tìm được ngươi sao?"

Dịch Tuyết Phùng ngước đầu nhìn y, trong mắt đều là quấn quýt: "Sư huynh nhất định có thể tìm được ta."

Ninh Ngu bị nghẹn, lườm hắn một cái mới nói: "Chuyện gì xảy ra? Ngươi lại gây chuyện gì?"

Tầm mắt y liếc đến gã sai vặt phía sau, lại nhìn về phía Dịch Tuyết Phùng.

Dịch Tuyết Phùng cũng quay đầu nhìn gã sai vặt một cái, quanh thân gã không chút linh lực dao động, hoặc chỉ là người bình thường, hoặc là tu sĩ tu vi so với Dịch Tuyết Phùng còn cao hơn.

Trước khi Ninh Ngu tới, Dịch Tuyết Phùng đơn giản đi dạo quanh kiếm phường, trong lúc vô tình thoáng nhìn thấy một thanh kiếm cực kỳ hợp tâm ý của mình, trực tiếp muốn mua lại.

Người trong đánh cược kiếm phường đại khái thấy hắn là hài tử, mắt mù coi trọng thanh kiếm bao nhiêu năm không một người hỏi thăm này, nhất thời hét giá cao lên, há mồm liền muốn bốn mươi linh thạch thượng đẳng.

Một viên linh thạch trung đẳng trong dân gian có thể vừa đủ để một gia đình sinh hoạt nửa năm, huống chi là linh thạch thượng đẳng.

Tuy Dịch Tuyết Phùng không trải đời nhiều, thế nhưng thoáng nhìn qua thần sắc gã sai vặt liền biết bọn họ muốn lừa tiền mình, lập tức trả lời mình không có nhiều tiền như vậy, quay người muốn chạy.

Đánh cược kiếm phường thật vất vả mới gặp được một người coi tiền như rác nguyện ý mua một cây phế kiếm, tất nhiên không chịu thả hắn rời đi, hơn nữa trên người Dịch Tuyết Phùng đeo vô số kỳ trân dị bảo những năm nay Thu Mãn Khê vơ vét cho hắn, nhìn không giàu thì quý, làm sao có khả năng không có tiền.

Dịch Tuyết Phùng bị người vây ở trong đánh cược kiếm phường, không thể làm gì khác hơn là nói đạo lý với bọn họ: "Ta thật sự không có bao nhiêu tiền, sư tôn ta còn đang chờ ta về nhà ăn cơm đây, thanh kiếm kia nay không bán thì mai bán, nào có ai như các ngươi chứ?"

Gã sai vặt cười dài nói: "Nhưng nhìn tiểu công tử vừa rồi có ý định mua lại thanh kiếm này, ngài muốn trả giá bao nhiêu linh thạch?"

Dịch Tuyết Phùng giơ một ngón tay.

Gã sai vặt: "Mười viên?"

Dịch Tuyết Phùng: "Một viên nha."

Gã sai vặt:...

Dịch Tuyết Phùng nói năng hùng hồn: "Ta ở bên cạnh nhìn hồi lâu, thanh kiếm kia căn bản không có người hỏi tới, hơn nữa phẩm sắc còn kém như vậy, vừa nhìn là biết một cây phế kiếm, các ngươi muốn tăng giá cao thế kia, có phải thấy ta tuổi còn nhỏ, muốn lừa ta phải không?"

Mắt hắn thuần khiết, chỉ đang hỏi một vấn đề nghi hoặc, nhưng gã sai vặt bên cạnh nghe được mặt mày lại tái mét, đại khái chưa từng gặp ai nói chuyện trắng trợn như vậy.

Dịch Tuyết Phùng nói: "Ta chỉ có một viên linh thạch, nếu ngươi muốn bán ta liền mua, không bán thì mau thả ta đi, đợi lát nữa sư huynh của ta tới, tính khí của y không tốt lắm đâu."

Gã sai vặt gian nan nhìn hắn, nửa ngày mới nói: "Được, nhưng ngươi phải ở đây giải trừ phong ấn."

Nếu kiếm này không có kiếm linh thì cũng còn tốt, một viên linh thạch bọn họ vẫn có thể kiếm lời; thế nhưng nếu thật sự bên trong kiếm có kiếm linh, người trước mặt chỉ là một hài tử còn chưa kết đan thôi, cướp lại quả thực dễ như ăn cháo.

Dịch Tuyết Phùng nhìn tầm mắt của hắn, đại khái nhận ra điều gì, nói: "Được thôi, vậy phải chờ sư huynh ta đến đây giải phong ấn."

Ninh Ngu nghe xong chuyện, lạnh lùng liếc gã sai vặt, trong mắt đều là lạnh lùng nghiêm nghị.

Những năm này tu vi Ninh Ngu đã sớm lên đến nguyên anh, chỉ một cái liếc mắt liền khiến gã sai vặt kia run rẩy cả người, âm thầm kêu khổ, thầm nghĩ không ngờ tu vi sư huynh tiểu tử này lại cao đến thế, sớm biết đã không vì một cây phế kiếm mà lăn lộn lâu như vậy rồi.

Hắn chê cười nhìn Ninh Ngu, nói: "Tuổi tác tiểu công tử quá nhỏ, ta chỉ là sợ thanh kiếm này bên trong thật sự có kiếm linh, hắn không khống chế nổi, không có ý tứ nào khác."

Dịch Tuyết Phùng nghiêng đầu, nói: "Lẽ nào bên trong thật sự có kiếm linh, còn phải nhờ các ngươi điều khiển giúp ta sao?"

Sắc mặt gã sai vặt nhất thời trắng toát, câu này so với nói bọn họ muốn cường đoạt căn bản không khác nhau mấy.

Cũng may Dịch Tuyết Phùng không xảy ra chuyện gì, Ninh Ngu lười chấp nhặt với hắn, nắm tay Dịch Tuyết Phùng đi ra ngoài, những người khác cũng không dám cản trở, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ rời đi.

Dịch Tuyết Phùng vừa ra khỏi cửa, trực tiếp nhào lên ôm cổ Ninh Ngu, đôi mắt tỏa sáng lấp lánh: "Sư huynh quá lợi hại, ngươi không biết đâu, trước khi ngươi tới bọn họ đối xử với ta như thế nào, sợ ta chạy mất còn chặn cửa giữ lại, thật tức mà, đã không muốn bán kiếm thì đừng mở kiếm phường nha."

Ninh Ngu lạnh lùng nhìn hắn, giơ tay gõ đầu hắn một cái, nói: "Đánh cược kiếm phường ngư long hỗn tạp, loại người nào cũng có, có thể vào đây có được mấy người hiền lành, cũng may đây là một thanh phế kiếm sắt vụn, bằng không hôm nay mạng nhỏ của ngươi khó bảo toàn."

Dịch Tuyết Phùng che đầu nhỏ giọng thầm thì: "Còn chưa mở phong ấn, sư huynh làm sao biết đây là một cây phế kiếm?"

Ninh Ngu nói: "Ngươi thật sự định khai kiếm trong kiếm phường kia?"

Dịch Tuyết Phùng nói: "Không có, nếu như ta giải trừ phong ấn thật sự có kiếm linh, bọn họ chắc chắn sẽ không thả ta đi, ta muốn chờ sư huynh lại đây làm chỗ dựa cho ta."

Hắn nói, hướng Ninh Ngu lộ ra một nụ cười sáng sủa: "Sư huynh, Tuyết Phùng thông minh không?"

Ninh Ngu "Hừ" một tiếng không để ý tới hắn, lúc này nắm thật chặt tay Dịch Tuyết Phùng, đỡ phải lôi nhầm người nữa.

Dịch Tuyết Phùng vẫn còn đang hỏi: "Sư huynh, ngươi còn chưa khen Tuyết Phùng thông minh đó. Nếu đổi lại là người khác đã sớm sợ hãi, ta có phải lâm nguy không sợ, trên người có phong độ của một đại tướng không? Hả? Hả hả hả? Sư huynh!"

Ninh Ngu bị hắn huyên náo không chịu được, đành phải qua loa: "Ừm."

"Tuyết Phùng thật sự rất thông minh."

Thanh Xuyên Quân nhìn người trước mặt tựa hồ đang bị quá khứ vây hãm, nghe y liên tục lặp đi lặp lại "Tuyết Phùng rất thông minh", như đang khoe khoang đứa nhỏ thiên tài nhà mình, trong mắt còn mang theo điểm kiêu ngạo hiếm có.

Thanh Xuyên Quân: "Hả? Kiếm tôn, sau đó thì sao?"

Ngọc Ánh quân đến cùng làm cách nào vậy a a a??

Tác giả có lời muốn nói: Thanh Xuyên Quân: Tức giận nha, ta muốn về nhà uy linh thú. Xem tiểu thuyết, liền đến! Tốc độ cực nhanh nha, thân!