Một Mẩu Chuyện Nhỏ

Chương 2: Hoa hồng trong tủ




Có một tủ nhỏ phía sau lớp học để tạo điều kiện cho học sinh đặt quần áo, gần đây luôn luôn có thể tìm thấy hoa hồng trong tủ của A.

Bạn bè trêu chọc rằng người đặt hoa hồng phải là một cô gái lãng mạn.

A tò mò, thức dậy sớm đến trường ôm cây đợi thỏ.

Người đặt hoa hồng là học sinh nổi tiếng toàn trường.

Đàn em có chỉ số thông minh cao nhưng cô đơn.

A ở cùng một câu lạc bộ với đàn em, nhưng không bao giờ nói chuyện với cậu nhóc. Ngay cả những người A ngưỡng mộ, các cô gái đều thích nói về đàn em.

Sao mà đặt hoa hồng trong tủ của anh?

A ngồi xổm trong góc cho đến khi đàn em đóng tủ lại và nói: “Ra đi, em thấy anh rồi.”2

Sau ngày hôm đó, mỗi buổi sáng A vẫn nhận được hoa hồng tươi đẹp.

Bạn bè hỏi anh không tò mò về người tặng hoa hồng là ai sao?

Tò mò chứ, nhưng bây giờ không còn tò mò nữa, trong lòng A lặng lẽ trả lời, bởi vì anh đã biết người đàn ông đó là ai.

Quan hệ của A với đàn em không có gì thay đổi.

Họ vẫn tham gia cùng một câu lạc bộ nhưng không nói chuyện nhiều.

Ngày đó A bị đàn em phát hiện, hai người im lặng nhìn nhau thật lâu, mãi cho đến khi đàn em xoay người ra khỏi lớp học A cũng không hỏi cuối cùng tại sao cậu đặt hoa hồng vào tủ mình.

Có một số câu hỏi không cần phải nói ra.

Bởi vì đáp án đã sớm chôn trong lòng anh.

Anh cũng chỉ đồng ý với câu trả lời này.3

Cô gái A ngưỡng mộ thường nói với A về đàn em, sự ngưỡng mộ hiện ra trong mắt cô ấy rất rõ ràng.

Trước khi phát hiện ra hoa hồng, anh ghen tị với đàn em của mình.

Sau khi phát hiện ra hoa hồng, anh trở nên khác, bắt đầu chú ý đến sự xuất sắc của đàn em, cũng bắt đầu hiểu rằng tại sao cô gái ấy thích cậu.

Đó là một buổi chiều ảm đạm, gió ầm lên, và những đám mây dần dần tụ họp. Mắt thấy sắp mưa, A vội vàng đi đến Lâm thị đưa tư liệu, đàn em đưa qua một cái ô.

A nói: “Cảm ơn cậu.”

Đàn em: “Vâng.”

Nhưng mặc dù vào ngày hôm đó thời tiết ảm đạm, gió thổi mạnh bất thường, trời đã không đổ mưa.

A mang theo chiếc ô kia đi đến Lâm thị, lại mang nó trở về, trả lại nguyên vẹn cho đàn em.

A nói: “Cảm ơn cậu ”

Đàn em: “… Ừm.”4

A có một số cuộc trò chuyện với đàn em.

Đàn em nói rất ít, hơn nữa mỗi câu đều có gai, thường bị chặn đến á khẩu không nói nên lời.

Bạn bè gặp nhau một lần nói rằng đàn em có hơi cay đắng.

A nói rằng cậu ấy chỉ không biết cách thể hiện thôi.

Người bạn có hơi kinh ngạc, dù sao A ấn tượng đầu của A với đàn em cũng không tốt.

A cười trừ, đôi mắt nhìn về nơi khác.

Kể từ khi anh biết những bông hồng trong tủ là ai đặt, tất cả mọi thứ đã trở nên khác.

Đàn em nói chuyện thật sự khó chịu, A rất khó để tưởng tượng người như vậy khi yêu đương sẽ như thế nào.

Đặt hoa hồng trong tủ có lẽ là điều lãng mạn duy nhất mà cậu từng làm.5

Câu lạc bộ của A tổ chức hoạt động dã ngoại, đàn em khó tiếp xúc tự nhiên được phân vào tổ A.

Bọn họ nói, chỉ có A chịu được tính tình của đàn em, đàn em cũng chỉ biết nói một hai câu với A.

Cứ như là hai người họ rất đặc biệt với nhau.

Đêm qua trời mưa, bùn đất sau cơn mưa ướt át và mềm mại, A giẫm lên trên, giày nhanh chóng bị bẩn.

Đàn em cau mày đưa cho anh một gói khăn giấy, anh ngượng ngùng cười cười khom lưng đánh giày, ngẩng đầu phát hiện khóe miệng đàn em hơi nhếch lên.

Thời tiết hôm nay có ấm hơn bình thường không?

A cảm thấy — có.6

Sau ngày hôm đó, học sinh không đến trường trong một tuần.

A không có thông tin liên lạc của đàn em, không có người xung quanh. Lúc này A mới phát hiện quan hệ giữa hai người mỏng manh như vậy, chỉ cần đàn em không đến câu lạc bộ, thậm chí hai người rất khó đụng phải nhau ở hành lang.

Sáng thứ Hai, hoa hồng biến mất một tuần lại một lần nữa xuất hiện trong tủ A.

A cảm thấy một niềm vui bất ngờ, trước kia đối mặt với hoa hồng trong tủ, hai người luôn ăn ý ai cũng không đề cập tới.

Nhưng lần này anh đã phá vỡ sự im lặng, đến lớp học của đàn em.7

Đàn em nói với A: “Em có chuyện muốn nói với anh.” Sau đó hai người cùng đi vào trường.

“Chị em đã mất rồi.” Đàn em nói: “Đây là cuối cùng em tặng anh hoa hồng.”

A nghe không rõ.

“Hoa hồng, là chị của em tặng cho anh.” Đàn em rũ mắt, trên mặt không có biểu tình gì khác với ngày thường, môi mỏng mím thành một đường.

“Chị ấy gặp anh trong một lần sinh bệnh ở bệnh viện lập tức thích anh, bảo em đưa hoa hồng cho anh. Thời gian của chị ấy không còn nhiều lắm, vậy nên chị ấy nghĩ sẽ không cho anh biết chị ấy là ai, nhưng em cảm thấy hẳn là anh biết rồi.”

“Đây là em” Đàn em ngẩng đầu nói: “Lần cuối cùng tặng anh hoa hồng.”

Mấy tháng trôi qua hết thảy đều như trò cười.

A cho rằng đàn em thích mình.

Anh tự mình đa tình cho rằng đàn em thích mình, thậm chí còn vì vậy tự tiện để ý đàn em——

Vô căn cứ bị đánh vỡ, A cảm thấy bản thân vật tới cực điểm.

Anh muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi này.8

Sau khi tan học A mở ngăn tủ ra, cầm lấy hoa hồng bên trong.

Vốn dĩ hoa hồng đều là màu đỏ thẫm, kiều diễm ướt át, hôm nay lại ảm đạm hơn trước vài phần.

A cầm trên tay hơi dùng sức, cành gai hoa hồng chui vào trong tay.

Cuối cùng vì sao anh lại nảy sinh tình cảm với đàn em?

Vì đàn em tặng anh hoa hồng hay là vì anh cho rằng đàn em thích mình.

Bất kể là lý do gì, đều có vẻ nông cạn ngu xuẩn.

Nhưng nguyên nhân chính xác là anh bắt đầu để ý đàn em.

Chúng nó chặt chẽ tương liên, gắn kết khó phân biệt, làm cho A không rõ hảo cảm của bản thân cuối cùng đến từ đâu.

Hảo cảm của anh dành cho đàn em cực kỳ thuần túy cố chấp, ngay cả khi anh đột nhiên lĩnh ngộ, dù cho anh biết đàn em không thích chính mình, bản thân lại vẫn thích đàn em như cũ.

Cho dù là như thế.

Cái gì anh cũng không nói.9

A viết đơn xin rời câu lạc bộ một ngàn chữ, mong được phê duyệt, anh và đàn em sẽ không còn bất kì mối liên hệ nào.

Ngày chụp ảnh tốt nghiệp, A đứng trên sân thể dục xa xa nhìn đàn em.

Dường như đàn em lại cao thêm, bên người cũng có thêm bạn bè.

A cảm thấy hoa hồng trong ngăn tủ trở thành một thứ bí mật.

Đàn em hầu như không để bụng.

Nhưng A lại nghĩ đến cuối cùng đó chỉ là hoa hồng.

Nó và hoa hồng vốn dĩ đã khác nhau.

Trong lòng anh có một hy vọng xa vời và tham lam.

Nhưng anh sẽ không đi làm sáng tỏ.

Cũng giống như cái ngày tối tăm đó, cái ngày mà đàn em đưa dù cho anh.

Trời không đổ mưa thì anh sẽ không mở nó ra.

Chỉ trả về nguyên vẹn.

Tình cảm kia không thể có cũng nên bị chôn đi, tính thêm cả một tủ hoa hồng, xem nó như một bí mật.10

Vài năm sau, A và đàn em lại lần nữa gặp nhau.

Tất cả chuyện năm đó đều trở nên mơ hồ, chỉ có đóa hoa hồng kia trong hồi ức là vẫn còn kiều diễm ướt át.

A không đến ôn lại chuyện xưa với đàn em, vốn hai người họ cũng chẳng có gì để nói.

Hai người gặp nhau, nhìn thấy người còn lại, sau đó xoay người rời đi.

Lại qua mấy tháng, A đột nhiên nhận được điện thoại giao hàng của nhân viên chuyển phát nhanh, nói anh có một đơn hàng đã ký nhận.

A bảo nhân viên chuyển phát nhanh đặt đơn hàng dưới quầy chuyển phát nhanh của công ty.

Lúc anh đi nhận hàng.

—— trên quầy là một bó hoa hồng.

—END—