Một Mảnh Phù Hoa

Chương 23




Buổi tối ở nhà nghỉ trở nên rất kì quái, Bạch Dĩnh nằm trên giường bên cạnh Bối Vịnh Thi, chỉ cần nghe hơi thở của Vịnh Thi thì người Bạch Dĩnh cũng trở nên nóng bừng. Nàng với tay lấy remote máy lạnh chỉnh lại, tại sao phòng lại nóng đến thế cơ chứ?

– Em làm gì?- Bối Vịnh Thi trừng mắt hỏi.

Bạch Dĩnh liền ra vẻ đáng thương, nói: – Chị không thấy nóng hả? Trời nóng muốn chết.

– Em khùng rồi Dĩnh, trời đang bão, lạnh chứ có nóng đâu!- Vịnh Thi nằm trên giường, lấy chăn che kín mình lại, không có chỗ hở nào cho gió lùa vào.

Hai người không ai nói gì ai, nhanh chóng tiến nhập vào giấc ngủ. Bạch Dĩnh tuy có trằn trọc một chút, nhưng nàng là hồ ly mê ngủ, chưa đến nửa tiếng đã ngủ mê mệt. Bối Vịnh Thi nằm một chút cũng ngủ theo.

Tối đó, Vịnh Thi mơ một giấc mơ dài.

Thành phố A vào mùa mưa bão, những con thuyền đánh bắt xa bờ phải gấp rút quay về. Vịnh Thi ngồi trong lớp nhìn ra một khoảng trời mưa giông, cây cổ thụ già đang oằn mình ra trước những cơn gió lớn. Cô giáo ở trên bảng vẫn miệt mài giảng bài, Vịnh Thi thu lại vẻ ngơ ngẩn của mình, chép bài vào vở.

– Thi Thi! Đã ăn gì chưa?

Bạn học Tiểu Tình nói với nàng, Vịnh Thi khẽ lắc đầu, cả ngày hôm nay nàng còn chưa được bỏ gì vào bụng.

– Cho cậu, ăn một chút đi.- Tiểu Tình nhét vào hộc bàn của Vịnh Thi một cái bánh mì bơ đậu phộng ngon lành. Vịnh Thi mắt liền sáng rỡ, nàng nhìn Tiểu Tình: – Sao cậu cho mình hoài thế?

– Ngốc, ăn đi! Không phải là bạn thân sao?- Tiểu Tình thì thầm vào tai Vịnh Thi, hai người cười khúc khích, bắt tay nhau làm dấu hiện bạn thân. Cô giáo có nhìn xuống hai người một lúc, nhưng cũng không nói gì.

Trong lớp này ai cũng biết Vịnh Thi chỉ sống chung với dì dượng, bố mẹ Vịnh Thi mất năm cô mười hai tuổi, ba năm trước. Vịnh Thi trong phút chốc trở thành cô nhi, vì nàng thấy ma nên ai ai cũng đồn đãi ác ý rằng số nàng khắc cha mẹ, khắc người thân, khắc bạn bè, cho nên xung quanh nàng ngoại trừ Tiểu Tình ra, còn lại không ai chịu đến gần.

Vịnh Thi năm mười lăm tuổi đã bắt đầu trổ sắc, nàng xinh đẹp đến độ không ai tin nàng có thật. Nhưng nhìn nàng tuy đẹp lại rất u ám, hệt như xung quanh nàng được bao trùm bằng màu đen kì bí, ai ai cũng thích nhìn nàng, nhưng ai ai cũng sợ sệt nàng.

Mưa càng lúc càng lớn, Vịnh Thi được tan trường liền che cặp lên đầu chạy một mạch về nhà. Nói đây là nhà cũng không đúng, chẳng qua là bốn miếng vách che tạm, nơi dì dượng của nàng sống. Bối Vịnh Thi bước vào bên trong nhà, chỉ phát hiện có mỗi dượng ngồi ở ghế gỗ giữa nhà, còn dì, chắc dì đang nấu ăn trong bếp.

– Thưa dượng con mới đi học về.

Dượng của Vịnh Thi tên gọi A Bảo, ông ấy làm nghề bốc vác ở bến tàu, chỉ làm việc buổi sáng. Những ngày mưa bão như vậy, thường ông sẽ không đi làm. Vịnh Thi phát giác đồng phục của mình ướt hết, vậy nên nàng mới nhanh chóng muốn đi vào nhà tắm thay.

Chưa đi được ba bước đã nghe ông ấy gọi nàng: – Vịnh Thi, lại, dượng hỏi chuyện một lúc.

– Dạ.. Con bị ướt mưa, đi thay đồ xong liền chạy ra ạ.

– Ướt có sao đâu! Con lại đây, đưa dượng xem bài vở sao rồi.

Vịnh Thi không dám đi lại gần ông, nàng sợ ánh nhìn thèm khát của ông dành cho mình, nàng ghê tởm, chỉ cần nhìn thấy đôi mắt quỷ quái đó nàng liền muốn nôn hết thức ăn trong bụng ra. Nàng năm nay mười lăm tuổi, cũng không phải còn quá nhỏ để biết mình phải giữ an toàn cho bản thân. Nàng nói: – Dượng đợi con một chút thôi!

Nói rồi Bối Vịnh Thi xoay đầu định chạy về nhà tắm thì bị ông đứng lên giữ tay lại. Sức của ông ấy mạnh hơn nàng, Vịnh Thi bèn la lên, nàng nghĩ nếu ở nhà sau chắc hẳn dì của nàng sẽ nghe được tiếng của nàng.

Không ngờ dì nàng chạy xộc từ bếp lên, tát nàng một cái đau điếng, sau đó tức giận chỉ vào mặt nàng mắng:

– Con điếm! Tao nuôi mày ăn học, mày coi mày trả ơn tao cái gì!

Vịnh Thi liền rơi nước mắt, trước giờ bị đánh nàng đều chịu được, bây giờ lại uất ức rơi nước mắt. Rõ ràng là hắn muốn cưỡng bức nàng, nàng lại là người bị đánh.

– Tôi bảo nó đi thay đồ, mà nó cứ lượn lờ trước mặt tôi. Thật không biết xấu hổ.

– Con không có..

– Mẹ mày! Mày cút cho khuất mắt bà!- Dì nàng dùng cây đũa đang chiên cá đánh vào tay, vào người nàng. Một đũa đầu tiên thượng xuống cánh tay nàng, khiến nàng phỏng, đũa sau liền đánh xuống eo, xuống đùi nàng. Vịnh Thi lùi lại, hét toáng lên, cầu xin bà đừng đánh mình nữa.

Người đàn ông gây ra mọi chuyện lại không bị gì cả, chỉ ngồi ung dung xem nàng bị đánh đến nỗi té xuống dưới đất. Đến khi Vịnh Thi bị đánh nhừ người dì nàng mới tạm thỏa mãn, bà mắng tiếp vài ba câu rồi đi xuống bếp chiên cá.

Vịnh Thi oán hận nhìn ông một chút, sau đó đi vào phòng. Nàng ngồi xuống giường gỗ của mình, ôm mặt khóc nức nở, nàng nhớ cha nhớ mẹ, nếu có họ ở đây nàng sẽ không phải chịu cảnh này. Nàng thật sự muốn đi theo họ.

– Có im ngay không? Ma trù à?- Dì nàng hét từ bếp hét lên.

Vịnh Thi run rẩy cởi đi bộ đồng phục của mình, thay vào bằng bộ đồ ở nhà. Nàng cắn môi mình ngăn không cho mình phát ra tiếng khóc, chiều đó họ phạt không cho nàng ăn cơm. Cũng may mà Tiểu Tình đã cho nàng một cái bánh buổi sáng, nàng vừa gặm vừa rơi nước mắt.

Buổi tối, Vịnh Thi đi ra phòng khách tháo đi lá bùa mà nàng giấu góc nhà, thả bọn ác linh ra. Nàng không nghĩ chính nó mới đem đến cho nàng hậu quả nặng nề. Dượng A Bảo của nàng đang ngủ thì bị bóng đè, một người phụ nữ mặc đồ dân quốc ngồi lên người ông, vừa bóp cổ vừa nói:

– Thằng chó chết! Mày gϊếŧ em gái tao phải không? Mày gϊếŧ em gái tao phải không?

Ông vùng vẫy nhưng tay chân như bị dính chặt xuống giường, miệng ông ú ớ lên vài tiếng đánh thức vợ ông dậy. Bà khều khều tay ông, hỏi: – Sao vậy ông?

Vì có người khều ông nên ông tỉnh dậy, kể lại cho vợ nghe ban nãy mình bị ma đè thế nào. Sau đó ông sờ cổ mình, cảm giác lạnh toát vẫn còn lưu lại, chân thật như thể đó không phải là mơ.

– Tôi thấy nhà mình từ khi có con Vịnh Thi về toàn có ma.

– Vậy hả?- Ông nghe tới Vịnh Thi, tâm tình liền đổi khác. Con bé đang phát dục, cơ thể ngày càng tròn đầy hơn, gương mặt lại xinh như tiên nữ, đã vậy còn tối ngày lượn qua lượn lại trước mặt ông. Nói không ham muốn là nói dối, ông chỉ muốn mạnh bạo đè con bé ra mà cưỡng đoạt, nó quá đẹp rồi.

– Chắc ngày mai tôi đi coi bói, xem xem người ta chỉ sao.

Vịnh Thi ở ngoài cửa phòng nghe được điều này, nàng cũng không biết là phúc hay họa