8 giờ kém 3 phút, cánh cổng chạm trổ kiểu cổ màu đồng trên tầng hai của Tinh Quang đã được những người hâm mộ sách vây thành ba vòng bên trong ba vòng bên ngoài, trông như sói như hổ…
Lúc này, giọng nói của Nhị Thúc sau khi thử giọng "Này, này" từ chiếc đài ở trung tâm hội trường truyền đến, rất nhiều người tham gia cuộc thi lồng tiếng YY lần trước đã rất quen thuộc với giọng nói của anh ta:
"Chào các bạn fan sách. Tôi là Nhị Thúc. Lời đầu tiên tôi xin cảm ơn mọi người đã bỏ kế hoạch du lịch trong kỳ nghỉ lễ ngày 1 tháng 5 để dành thời gian cho buổi fan meeting này, và theo như tôi được biết thì có rất nhiều bạn. thậm chí đã vượt qua một nửa bản đồ đất nước, để đến thành phố A này, có thể nói là đã đi một chặng đường rất dài, sau đây thay mặt toàn thể thành viên của nhà văn Liên Manh, tôi muốn nói với mọi người hai chữ: Cảm ơn!"
Nhị Thúc lập tức đổi giọng nói: "Còn 2 phút đồng hồ nữa là đến giờ vào cửa, trước đó chúng ta phải làm rõ một điểm, chính là … sau khi vào trong, các cá nhân và camera man chuyên nghiệp đều bị cấm chụp ảnh. Đây tất nhiên không phải vì chúng ta là bảo tàng cất giấu bảo vật quốc gia (cười), mà là vì một số cô gái và nhà văn của chúng ta thích đẹp, chỉ tiếc là họ không có khuôn mặt 360° không góc chết của các minh tinh. Lỡ như có một người hâm mộ nào đó run tay chụp ra một tấm… ôi các bạn biết rồi đấy, thì không tốt lắm có đúng không?."
Nghe đến đây, những người hâm mộ sách ban đầu đã trang bị máy ảnh DSLR xa xỉ có xu hướng phát điên, nhưng có vẻ như Nhị Thúc đã đoán trước được cảnh này, vì vậy chậm rãi nói tiếp: "Mọi người hãy bình tĩnh và đừng nóng vội, chúng tôi đã chuẩn bị sẵn vài phúc lợi nho nhỏ đây… [Tinh tinh tinh!] Mỗi đến đây đều có thể nhận được một bộ ảnh bìa cứng phiên bản mộng ảo có chữ ký của nhóm các nhà văn Liên Manh! Và... Và… Sẽ có một tiết mục tương tác sau đó, tổng cộng mười người hâm mộ sách may mắn sẽ được bốc thăm, chọn ra mười bạn, để nhận quà tặng đặc biệt đã chuẩn bị sẵn từ nhà văn mình yêu thích…"
Những gì Nhị Thúc nói sau đó có lẽ không ai nghe thấy nữa, bởi vì đám người ngoài cửa sau khi nghe được phúc lợi "nhỏ" này đều đang châu đầu thì thầm…
"Này, cậu nói xem phiên bản mộng ảo là như thế nào? Không phải là một phiên bản ảo không có thật đấy chứ?"
"Đúng rồi. Không lẽ là ăn gian hay sao…"
"Này… Tôi thực sự mong chờ ảnh chụp khổ lớn của Lacey. Không biết sẽ là phiên bản nam hay phiên bản nữ nữa [ánh mắt hình sao lấp lánh]"…
Cứ như vậy, cho đến khi giây cuối cùng lặng lẽ trôi qua, các chú bảo vệ liếc mắt nhìn nhau, cánh cổng chạm trổ cổ kính từ từ mở ra. Mắt thấy khe hở giữa hai cánh cửa càng lúc càng lớn, cuối cùng tất cả mọi người đều không thể kiềm chế được tâm trạng quay cuồng nóng rực như nước sôi, hai ba người kết thành một nhóm, ba bước thành hai cùng nhau xông tới.
“Lấy ghế giữa ở hàng thứ nhất!” Một giọng nữ lanh lảnh không biết từ đâu truyền đến. Ngay lập tức, không chỉ bạn trai của cô ta ngỡ ngàng mà tất cả mọi người xung quanh cũng đều sững sờ trong giây lát, sau đó lao về phía hàng ghế đầu với tốc độ ánh sáng. [Bạn trai cô gái: Em ơi, định giết anh à T_T. Nói xong anh ta phủi sạch dấu chân trên vai... 】
Tuy nhiên, một người nào đó họ Ngụy, đã hành động bí mật từ trước, đang đứng ở trước cửa tầng một Tinh Quang, nói với cô vợ nhỏ trước mặt mình: "Em gọi điện thoại cho đám bạn của mình đi, anh sẽ giúp họ lấy chỗ một thể. Và... Đừng quá bốc đồng." Anh ta nói từ "bốc đồng" một cách cực kỳ nhỏ nhẹ.
Tuy nhẹ, nhưng Mục Thiển vẫn có thể cảm nhận được một sự cảnh cáo đan xen, cô lén nhéo nách con gấu lớn trong tay, cười hết sức đáng yêu.
"Được rồi, anh còn phải lo lắng cho vợ mình sao…"
Ngụy Lăng:...【Là em nên anh mới phải lo lắng đấy!】
Có thể hình dung rằng, khi mọi người đang háo hức nhìn về phía hàng ghế đầu tiên hay còn gọi là ghế VIP, tỏa ánh vàng lấp lánh dưới trản đèn trung tâm thì một cô gái bước tới, ôm một chú gấu bông có chiều cao tương đương mình... ngồi xuống chiếc ghế giữa hàng đầu tiên, trước bao nhiêu ánh mắt như dao găm đang bay về mình …
"Ngụy Lăng, anh rõ ràng là cố ý!" Mục Thiển ngồi ở hàng ghế đầu, trở thành mục tiêu chỉ trích của công chúng, cảm nhận ánh mắt sắc bén như có thể xẻo thịt từ phía sau, lại giả vờ bấm điện thoại như không có chuyện gì xảy ra.
"Tút tút... Alo?"
"Nhạc Đào! Bây giờ cậu đã đến Tinh Quang chưa?"
"Ừ, cậu cũng vào rồi sao? Sao tớ không thấy cậu. Ôi, tớ vừa ngồi xuống đây, mệt quá."
Thai phụ phàn nàn ở đầu bên kia điện thoại, và dường như có giọng nói lạnh lùng của một người đàn ông vang lên bên cạnh: Em giành được nó à? Là em sao?! Em dám nói em không cười sau lưng anh khi anh xung trận suýt nữa bị giẫm chết không?! Giọng Nhạc Đào Đào đột nhiên khuếch đại: "Em mang thai, được không?! Anh muốn ta đi giành sao?... Khụ, tớ đang nói chuyện với lão nhà tớ, đúng rồi, cậu còn chưa giành được chỗ sao? Để tớ dành chỗ cho cậu ở đây, khi nào thì cậu đến?" Nhạc Đào rất nhiệt tình.
"Hả? Cậu ở hàng nào vậy?" Mục Thiển đau đầu.
"Chà... để tớ đếm... có lẽ là hàng thứ mười hoặc thứ mười một... tuyệt quá phải không? Nhưng mà, có một số người thực sự rất phiền phức. Cậu có biết họ làm gì không?! Hàng đầu tiên được chiếu sáng rực rỡ đến hơn hai mươi ghế, toàn bộ đều đã được đặt hết, không cho ai khác ngồi, quá nhiều!"
Trái tim của Mục Thiển run lên, cô ta muốn khóc, Nhạc Đào lại tiếp tục: "Tớ xem cô ta ngồi thế nào, hehe. Người phụ nữ đó dường như còn xách theo một con gấu bông lớn, ôi, tớ buồn cười quá, có biết chọn quà không vậy, còn dám đi tặng một món đồ chơi, này, chẳng phải Ngụy Lăng nhà cậu không cho phép cậu tặng quần áo à? Bây giờ thì sao, chọn quà gì? Alo? Alo?"
Mục Thiển run rẩy quay lại, ánh mắt đảo quanh hàng thứ mười, cuối cùng cô lướt qua những đôi mắt giận dữ và bắt gặp đôi đồng tử kinh hoàng của Nhạc Đào.
Cô ta đồng thời nghe thấy trong điện thoại và trên hội trường xuất hiện một tiếng hét chói tai, nói một cách đầy ngạo mạn, "Tớ sẽ cho cậu hai mươi giây để quyết định xem cậu có muốn lên đây không…" Sau đó, cô ta quay người, ngắt máy.
Cậu có muốn ngồi ở hàng đầu tiên và quét mắt nhìn các idol ở cự ly gần không? Sau khi suy nghĩ hai giây, Nhạc Đào một đường tránh khỏi đám đông với cái bụng to nhô ra, lắc lư đi lên bên cạnh Mục Thiển, sau đó thong thả ung dung ngồi xuống.
“Cảm giác bị người ta đuổi giết bằng mắt như thế nào hả?” Mục Thiển nhìn chằm chằm vào bóng dáng người nhân viên đang bày micro trên sân khấu, nheo mắt nhẹ nhàng hỏi.
"Ồ … tớ cảm thấy tuyệt vời."
Thai phụ hèn mọn kia đột ngột dựa vào vai Mục Thiển cọ cọ thật mạnh. Đầu Mục Thiển đầy những vạch đen.
Cuối cùng, sau một hồi hò hét, chủ biên hội nhà văn Liên Manh - Nhị Thúc dẫn theo nhóm của anh ta bước ra từ phía sau bức màn phía bên trái sân khấu. Gần như cùng một lúc, hàng ngàn người hâm mộ đã chờ đợi từ lâu, liền nổ ra những tràng reo hò kinh thiên động địa, khiến cho bốn bức tường trong hội trường khẽ rung lên.
Trên sân khấu có tổng cộng 10 chỗ ngồi, Nhị Thúc dẫn đầu và ngồi xuống vị trí thứ nhất từ bên phải đếm qua, các nhà văn tiếp theo là nhà văn nổi tiếng nhất của Liên Manh kiêm best saler trong năm, Lacey Hoàng Hậu, nữ hoàng mặt trời thích biến hóa Thái Dương Cốc, nhà văn mới tiến bộ Tiểu Băng Miêu, tác giả chuyên viết truyện cung đình Gulu Gulu, tác giả cổ đại Dòng Máu Dracula, và chuyên gia viết truyện ngắn Miss Cotton Ball. Ngồi phía sau hàng ghế của các nhà văn là bộ ba biên tập chủ chốt của hội nhà văn Liên Manh.
Mặc dù sự không đồng đều của đội ngũ tác giả là điều đáng ngạc nhiên, nhưng nhóm biên tập lại tươi mới một cách bất ngờ… toàn bộ đều là các cô gái trẻ, ai nấy đều đẹp, người sau còn đẹp hơn người trước... Lúc này trên khán đài rất nhiều người hâm mộ nam đang xì xào bàn tán: Này, làm tác giả sướng thật, ngày nào cũng được gái đẹp hối bài >_< [ Nhị thúc lồng tiếng: Em trai, em thật ngây thơ... 】
Tất nhiên, tạm thời chúng ta không quan tâm đến việc người hâm mộ của các nhà văn khác gây rối như thế nào, chúng ta phải hướng sự chú ý của mình đến Mục Thiển và những người khác trước.
Trở lại với câu chuyện, khi Dịch Bắc thong thả bước đi dưới ánh đèn sân khấu, Nhạc Đào đã dán mắt vào hắn và không thể rời ra nữa.
“Thiển Thiển, nhìn người thứ hai kìa, đẹp trai quá, đẹp trai như vậy, tớ phải làm sao bây giờ!!”
Mục Thiến đẩy móng vuốt của Nhạc Đào Đào đang kéo tay áo mình ra, vội vàng thở dài: “Ôi trời, thời buổi này tác giả nam đẹp trai vốn là không nhiều! Đợi đã! Cậu nói người thứ hai!"
Cô ta liếc nhìn những bảng tên phía trước chỗ ngồi của họ, hoàn toàn bị sốc, liền vỗ vai Nhạc Đào, nói: "Anh ta là Lacey! Lacey!"
"Cái gì?!" Nhạc Đào bị chữ "Lacey" thức tỉnh tâm trí, nét mặt trở thành hỗn hợp đắng cay chua ngọt, không nói nên lời.
Một lúc lâu sau, Nhạc Đào mới phun ra một câu: “Vi Vi, hôm nay cậu không đến thật là thiệt thòi.”
Mà người bị thiệt hại lớn, còn bị giam lại ở thành phố C kia thì...
Kỷ Vi bực bội ngồi trên chiếc ghế đá cạnh hành lang bệnh viện, ánh mắt đờ đẫn nhìn từng tấc đất dưới chân, không nói một lời. Cô biết hiện thực không phải là tiểu thuyết, không thể giữ bí mật về việc nguy hiểm đến tính mạng của những người xung quanh mình với gia đình họ, hơn nữa, việc kinh doanh của nhà họ Trương lớn đến mức khó mà biết được có bao nhiêu người đang chờ cơ hội nịnh bợ chú ấy. Một cuộc điện thoại “quan tâm” đến từ nhà họ Trương, hỏi “Cậu ấy vẫn ổn chứ?” liền không thể che giấu bất kỳ điều gì.
Trên má trái vẫn còn in rõ ràng một dấu tát, Kỷ Vi đưa tay sờ nhẹ, ký ức đau đớn hiện về trong tâm trí: “Uổng cho nhà chú Trương đã đối xử với mày như ruột thịt, vậy mà con lại hành động như thế đấy, mẹ đã nuôi nấng mày thật phí công, mày không biết phân biệt nặng nhẹ gì cả! Dì Bội Phân của mày vẫn còn ở phòng cấp cứu, sau này mày muốn khuôn mặt già của mẹ đối diện với Chí Hoành thế nào đây?!"
"Vi Vi, không phải mẹ không giúp con, mà là con quá lý trí, con nên giúp Chí Hoành chứ, xảy ra chuyện lớn như vậy. Giấu giếm được sao? Nếu một ngày nào đó nó đột nhiên...bố mẹ nó cũng sẽ không trách con đâu!"...
Kỷ Vi che nửa khuôn mặt, ánh mắt ngân ngấn nước. Cô nắm chặt điện thoại trong tay, lẩm bẩm: “Tôi vô dụng lắm sao?” Dịch Bắc, nói cho tôi biết, tôi vô dụng lắm sao?
Cách một lớp cửa kính cao từ trần đến sàn, Quý Thừa Phong cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, anh ta lấy điện thoại ra, nhanh chóng gửi đi một tin nhắn.
Anh ta biết rằng lúc này không ai có thể an ủi cô ngoại trừ Dịch Bắc.
Cất điện thoại lại vào túi, anh ta thở hắt ra, ngồi xuống dưới bệ cửa sổ với tư thế phiền muộn khó tả, ánh mắt nhắm chặt, không biết đang suy nghĩ gì.
Năm phút sau, khi gió thổi qua khuôn mặt làm khô đi hốc mắt ẩm ướt, Kỷ Vi giơ tay vén mái tóc rối bù của mình ra sau tai. Chiếc điện thoại di động cầm trên tay trái đột nhiên khẽ rung lên.
Đến từ Dịch Bắc: Anh sẽ trở về ngày mai, muốn nhìn thấy em thật ổn.
Một nụ cười không thể che giấu hiện lên trên khóe môi, Kỷ Vi che miệng cười không dứt như một đứa trẻ ngốc nghếch.
Nỗi buồn không làm cô khóc, mà câu nói ngắn gọn của anh mới là nguồn cơn của nước mắt. Quả nhiên chỉ có ở trước mặt anh, em mới không cần phải cố gắng giả vờ mạnh mẽ.
————
"Ủa sao Lacey lại rời sân khấu giữa chừng? Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của anh ấy kìa..." Một cô gái với kiểu đầu công chúa và người bạn đi cùng thì thầm. “Tớ luôn cảm thấy Hoàng Hậu Lacey là người bí ẩn nhất trong tất cả các tác giả.” Cô gái đeo kính gọng đen cảm khái nói, “Nhưng tớ vẫn thích anh ấy nhất…”
Không ai để ý rằng có một người đàn ông đang ngồi ở ghế sau, người này mặc áo len đen đội mũ lưỡi trai thấp với vẻ mặt nhẫn nhịn. Cho đến khi cô gái thắt bím tóc dùng đến bốn chữ nhất, người đàn ông suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy cách dùng này có lẽ là muốn biểu đạt đỉnh cao nhất của những cái cao nhất, anh ta đột nhiên vỗ vai cô gái, nhíu mày nhưng vẫn giả vờ hỏi "Xin lỗi, tôi có thể hỏi Lacey mà bạn đang nói đến... anh ta không phải là một người nghiện mặc quần áo nữ..."
Từ "nghiện" vừa thốt ra trọn vẹn thì cô gái trước mặt đã thay đổi thái độ, cô ta từ một cô gái mê trai dào dạt biến thành hết sức đáng sợ nói: "Xin hãy chú ý lời nói của anh! Lacey không có thù với anh và cũng không khiêu khích anh." Bạn cô ta ngay lập tức cũng chung mối hận, cao giọng hét: "Đúng vậy! Nhà văn cũng là con người, có cuộc sống riêng thì sai gì? Liên quan gì anh!"
Hai người ngồi ở hàng ghế đầu nhìn ra phía sau trầm tư. Lacey, với tư cách là nhà văn sáng giá nhất được Liên Manh ưu ái, cách đây không lâu vừa thừa nhận tin đồn về việc mình thích mặc quần áo khác giới, điều này thực sự khiến dư luận tò mò về hắn, cho nên gần một nửa số người trong buổi họp mặt này đều chú ý đến hắn.
Đối với các ông chủ phía sau Liên Manh mà nói, thì đây là cơ hội tốt để hắn tăng độ nổi tiếng, nhưng đồng thời, hắn cũng phải trả một cái giá tương ứng. Bởi vì trong số những người hâm mộ ban đầu, ngoại trừ đám fans cuồng nhiệt của Lacey, sẵn sàng bảo vệ và tin tưởng hắn bằng mọi giá, thì vẫn có một số người chỉ sợ thiên hạ không loạn, có người cho rằng sở thích mặc trang phục khác giới của hắn chỉ là một "chiêu trò quảng cáo", cũng có người không thể chấp nhận được việc một anh chàng có tính cách lập dị trở thành ìol của công chúng. Bây giờ cơ hội lớn đang ở trước mặt, bọn họ không làm ầm ĩ lên chẳng phải là rất lãng phí hay sao?