Một Lòng Một Dạ

Chương 96: Sau biến cố




Vài phút sau, cảnh sát và xe cứu thương lần lượt đến. Đội trưởng Đinh nhận được tin báo liền lập tức đứng ra chủ động nhận vụ này và dàn xếp mọi chuyện ổn thoả.

Lâm Ngữ Yến và Phàm Dực được đưa đến bệnh viện để điều trị vết thương.

Trình Hiểu Yên cũng nhanh chóng được xe cấp cứu đưa đi trong tình trạng nguy kịch, tuy cô ta vẫn giữ được tính mạng nhưng do rơi từ trên cao xuống, não bị va đập mạnh dẫn đến xuất huyết trong và bị gãy tám cái xương sườn, nên hiện vẫn đang hôn mê và không thể nói trước khi nào sẽ tỉnh lại.

Tư Kỳ và Phàm Huân cũng được đưa đến bệnh viện chữa trị nhưng sau đó, chờ đợi bọn chúng là bản án 18 năm tù cho tội bắt cóc và cố ý mưu sát. Nhưng đương nhiên Phàm Dực sẽ không dễ dàng tha cho bọn chúng như vậy. Vào khoảnh khắc Tư Kỳ và Phàm Huân bước chân vào cánh cổng nhà giam, bọn chúng sẽ hiểu được thế nào là sống không bằng chết’, và chúng tuyệt đối sẽ không thể toàn mang mà quay trở ra.

Vụ việc được Phàm Dực giải quyết và xử lý êm đẹp, gọn gàng nên đã không làm kinh động đến bên báo giới. Tuy một vài phóng viên đã đánh hơi thấy điều bất thường nhưng suy cho cùng vẫn là không đào ra được chút manh mối nào nên cũng chỉ đành bỏ cuộc.

Do sử dụng súng trái phép và khiến một người bị trọng thương nên Giang Mặc cũng bị kết án 2 năm tù giam nhưng Phàm Dực đã dàn xếp giúp anh được tại ngoại chỉ sau chưa đầy 24 giờ.

Phương Trúc sau khi được điều trị ở bệnh viện đã hoàn toàn bình phục chạy đến đón Giang Mặc, cô vừa khóc bù lu bù loa vừa mắng anh suốt ngày chỉ biết liều mạng rồi cầm tay dắt anh đi ăn đậu hủ trắng. Một Giang Mặc thường ngày cộc cằn và thô lỗ chỉ biết dùng đến nắm đấm để nói chuyện giờ đây trông thật ôn nhu và dịu dàng khi ở bên cạnh Phương Trúc.

Sau vụ việc lần này, Tô Vũ Tịnh cũng chính thức đệ đơn ly hôn với Phàm Bân.

Dựa theo thoả thuận kết hôn mà hai người đã ký với nhau lúc trước, Phàm Bân sẽ phải ra đi tay trắng mà không được phân chia bất kỳ tài sản nào do bởi ông ta đã vi phạm điều khoản về lừa dối và ngoại tình trong thoả thuận.

Phàm Bân từ trước đến giờ trăng hoa vô độ Tô Vũ Tịnh đã luôn mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng thật không ngờ ông ta ở bên ngoài lại có một đứa con ngoài giá thú bằng tuổi với Phàm Dương. Quá quắc hơn cả là tên đó lại cả gan bắt cóc Lâm Ngữ Yến, khiến bà suýt chút nữa là mất đi cả con trai lẫn con dâu.

Vì vậy nên lần này Tô Vũ Tịnh sẽ không nhẫn nhục chịu đựng nữa, dù cho có bị người đời chê cười rằng bà đã hơn tứ tuần mà còn bày trò ly hôn, bà cũng sẽ kiên quyết chấm dứt cuộc hôn nhân tồi tệ này!

Tô Vũ Tịnh trở nên mạnh mẽ và quyết đoán hơn là vậy, nhưng người có sự thay đổi lớn nhất phải kể đến đó chính là Lâm Hoà Dụ. Một người từ trước đến nay chỉ biết đến lợi ích như ông ấy sau sự kiện này thái độ lại đột ngột thay đổi 180 độ, giống như trở thành một con người hoàn toàn khác. Lâm Hoà Dụ đột nhiên đối xử với Lâm Ngữ Yến vô cùng tốt, tốt một cách đột phá.



Khi Lâm Ngữ Yến còn ở bệnh viện, ông ấy ngày nào cũng đến để chăm sóc cho cô. Sau khi cô xuất viện, cứ cách hai, ba giờ là ông ấy lại gọi điện hỏi thăm cô một lần. Sự thay đổi này không những khiến Lâm Ngữ Yến bất ngờ mà cũng khiến cho Lý Trạch Thu được một phen kinh ngạc.

Mặc dù không rõ lý do cho sự thay đổi bất chợt này của Lâm Hoà Dụ nhưng Lâm Ngữ Yến cũng không có gì để phàn nàn, dù sao thì đây là một chuyển biến tích cực, cũng nhờ vậy mà mối quan hệ dạo gần đây giữa cô và ông ấy trở nên rất tốt.

Trạch Siêu sau khi hay tin cũng ngay lập tức dẫn theo Từ Phong cùng Trương Thành bay đến thành phố Bắc một chuyến thăm bệnh Phàm Dực cùng Lâm Ngữ Yến. Vì công việc kinh doanh bận rộn, Trạch Siêu chỉ có thể ở lại thành phố Bắc ba ngày rồi sau đó phải quay về thành phố Nam ngay. Nhưng cũng may anh chỉ ở lại có ba ngày, nếu ở lâu hơn nữa chắc Phàm Dực sẽ đích thân ném anh về lại thành phố Nam mất.

Lý do là bởi trong vòng ba ngày đó, Trạch Siêu gần như ăn ngủ ở bệnh viện, ngày nào cũng buôn dưa lê khí thế với vợ chồng Phàm Dực đến tận khuya, chủ đề trên trời dưới đất nào cũng được anh đem ra để bàn. Tuy nói là buôn dưa lê với vợ chồng Phàm Dực, nhưng thực chất chỉ có mình Lâm Ngữ Yến là nhiệt tình, Phàm Dực vẫn luôn không nóng không lạnh với những câu chuyện của Trạch Siêu.

Hơn nữa, sau ngày thứ hai ngày đến ở bệnh viện, Trạch Siêu vậy mà dám lỗi kéo, rủ rê Lâm Ngữ Yến cùng uống rượu. Cũng may là bị Phàm Dực phát hiện kịp thời, nếu không Lâm Ngữ Yến sẽ trở thành bệnh nhân đầu tiên uống rượu trong bệnh viện mất.

Lại nói sau khi xuất viện, Lâm Ngữ Yến và Phàm Dực đã bị Tô Vũ Tịnh và Tô Viễn Kính bắt gói đồ đến Tô gia ở một thời gian. Sau hai lần đàm phán thất bại, Lâm Ngữ Yến và Phàm Dực không còn cách nào khác chỉ đành ngoan ngoãn làm theo lời của hai vị trưởng bối trong nhà.

Phàm Dương hay tin Phàm Dực sẽ về nhà ở một thời gian thì cũng tức tốc dọn đồ đến biệt phủ Tô gia ở cùng anh. Lúc nghe nói về vụ bắt cóc, Phàm Dương đã vô cùng lo lắng đến mức bỏ ngang buổi quay phim để chạy đến bệnh viện, điều anh chưa từng làm kể từ sau khi trở thành một diễn viên.

Vài tháng trôi qua, mọi chuyện dần đâu vào đấy. Người gieo nhân tốt gặt được quả ngọt, người gieo nhân ác gặt được quả đắng.

Trình Hiểu Yên vẫn tiếp tục hôn mê ở bệnh viện nhưng tình hình đang ngày càng chuyển biến xấu, nếu còn không tỉnh lại, khả năng rất cao là cô ta sẽ bị chết não.

Phàm Huân và Tư Kỳ ở trong nhà giam, mỗi ngày trải qua đều không khác gì địa ngục, liên tục bị người của Phàm Dực thăm hỏi một ngày ba lần, còn đều đặn hơn cả giờ ăn cơm. Ngay cả các quản ngục nhìn thấy hai người bị các tù nhân khác kiếm chuyện và đánh đập nhưng cũng không hề can ngăn hay lên tiếng cảnh cáo, giống như bọn chúng chỉ là người vô hình trong mắt họ.

Nhiều lần Phàm Huân muốn tự sát để giải thoát bản thân khỏi cái địa ngục được tạo ra bởi Phàm Dực này nhưng lần nào cũng bị cai ngục phát hiện và ngăn lại. Mỗi một lần thất bại, hắn đều thống khổ quằn quại rên la, tiếng kêu vang vọng khắp cả nhà giam. Mong ước duy nhất bây giờ của hắn là được chết đi nhưng điều tưởng như đơn giản ấy lại còn khó hơn cả lên trời.

Tư Kỳ đương nhiên cũng từng nghĩ đến cái chết, tuy nhiên anh hiểu rõ tính cách của Phàm Dực, anh ta sẽ không để anh chết một cách dễ dàng như vậy. Phàm Dực xuống tay với kẻ thù của mình luôn rất tàn nhẫn và độc ác. Vào khoảnh khắc Tư Kỳ tỉnh lại trong bệnh việc và hay tin Phàm Dực vẫn còn sống, anh đã có thể mường tượng ra được kết cục của bản thân. Cả quãng đời còn lại của anh có lẽ sẽ bị tra tấn và mục rửa trong cái địa ngục vô tận không hồi kết này mãi mãi.



Cùng với mối quan hệ đang ngày càng trở nên tốt đẹp giữa Lâm gia và Tô gia, Lâm Thị cuối cùng quyết định sát nhập vào Hoằng Dạ. Ba gia tộc lớn mạnh của thành phố Bắc được ví như kiềng ba chân hiện tại dưới sự ủng hộ của Lâm gia, sức nặng đang nghiêng về phía Tô gia. Tuy vậy Thế gia vẫn không lấy làm ganh ghét, ba nhà vẫn giữ thái độ hữu hảo, quan hệ thậm chí còn tốt hơn cả trước đây.

Tô lão gia nhân dịp này cũng quyết định lui về nghỉ hươu, giao lại toàn bộ tập đoàn cho Phàm Dực tiếp quản. Điều này chung quy cũng không có khác biệt gì mấy đối với Phàm Dực, bởi vì vốn dĩ từ trước đến giờ anh cũng đã nắm thực quyền trong tay, lo liệu trên dưới Hoằng Dạ. Bây giờ chỉ là chức vị cuối cùng cũng đã tương xứng với thực quyền.

Mặt khác, Phàm Dực đã âm thầm điều tra và gửi một tệp tài liệu nặc danh đến trụ sở cảnh sát thành phố Bắc, vạch trần hành vi tham ô, trốn thuế, ăn hối lộ, và lợi dụng chức quyền để bao che và kết bè kết đảng của sở trưởng đương nhiệm. Kết quả là lão ta đã ngay lập tức bị sa thải và lãnh án tù 30 năm, trả giá cho hành vi của mình.

Một thời gian sau dưới sự đề bạt và hỗ trợ của Phàm Dực, đội trưởng Đinh đã được bổ nhiệm trở thành tân sở trưởng sở cảnh sát tại trụ sở chính thành phố Bắc, tiền đồ rộng mở, tương lai xán lạn.

Về phía Hạ Viễn, sau khi tiếp nhận quản lý thử một số chi nhánh quán rượu, sòng bạc và nhà hàng khách sạn, anh đã chứng minh được năng lực của bản thân. Vậy nên như đã hứa từ trước, Phàm Dực không hề do dự mà giao hết toàn bộ các doanh nghiệp của anh sở hữu lại cho Hạ Viễn, nâng đỡ Hạ Viễn trở thành ông trùm mới của thế giới ngầm ở thành phố Bắc.

Bên này Giang Mặc vẫn như cũ làm trợ lý cho Phàm Dực, cả ngày túc trực đi theo anh. Chỉ có điều giờ đây khi tan làm, chờ đợi anh không phải là căn nhà lạnh lẽo và cô độc nữa mà là những bữa cơm nóng hổi và một cô vợ ngọt ngào đáng yêu. Tháng trước Giang Mặc đã chính thức ngỏ lời cầu hôn Phương Trúc, sau đó cả hai liền nhanh chóng đi đến cục dân chính lĩnh chứng. Bọn họ không tổ chức hôn lễ long trọng mà chỉ là một buổi tiệc nhỏ ấm cúng cùng những người bạn bè thân thiết của cả hai.

Lâm Ngữ Yến quay trở lại chuỗi ngày làm chú ong chăm chỉ, ban ngày cô sẽ đến trường quay quay phim, tối lại về nhà ăn những món ăn ngon do Chu quản gia chuẩn bị, được hôm nào nghỉ cuối tuần cô sẽ cùng Phàm Dực nắm tay nhau đi hẹn hò. Bộ phim điện ảnh không đường lui mà cô nhận lời tham gia trước đó cũng đã được lên sóng và nhận được những phản hồi rất tích cực từ khán giả. Mở ra cho cô thêm nhiều cơ hội tham gia những dự án màn ảnh rộng.

Còn về Phàm Dực sau khi giao lại mấy doanh nghiệp bên ngoài cho Hạ Viễn thì vô cùng nhàn rỗi. Anh ban ngày đến Hoằng Dạ làm việc, buổi tối về nhà ăn cơm cùng Lâm Ngữ Yến, có thêm nhiều thời gian dành cho cô. Hôm nào cuối tuần anh được nghỉ mà Lâm Ngữ Yến phải đi quay, anh sẽ đến trường quay ngồi xem cô diễn. Tuy đây là một hành động rất lãng mạn nhưng mặt khác lại làm cho các bạn diễn, đặc biệt là bạn diễn cặp cùng Lâm Ngữ Yến cảm thấy rất áp lực.

Tuy Phàm Dực không nói năng gì nhưng anh luôn nhìn chằm chằm vào họ với khuôn mặt lạnh như tiền, đặc biệt là những phân cảnh Lâm Ngữ Yến cần thân mật hay động chạm cơ thể với bạn đóng cặp, sắc mặt Phàm Dực mơ hồ lại càng tối sầm lại, khiến cho bọn họ ai nấy đều lo lắng đến toát mồ hôi hột, cảnh quay liên tục bị NG.

Thành phố Nam, một tháng sau

“Cuối cùng cũng chịu tổ chức hôn lễ rồi sao? Tôi đã đợi đến dài cả cổ đấy! Để xem nào, là ngày nào đây.” Trạch Siêu cầm tấm thiệp mời tham dự hôn lễ của Phàm Dực và Lâm Ngữ Yến trên tay, vẻ mặt không giấu được sự vui mừng.

“Ngày 17 tháng 11” Phàm Dực và Lâm Ngữ Yến không hẹn mà cùng đồng thanh lên tiếng đáp lời Trạch Siêu.