Một Lòng Một Dạ

Chương 93: Mục đích của vụ bắt cóc




Phàm Dực phóng như bay đến, ngay lập tức chào tặng cho Phàm Huân một cú đạp thẳng vào lồng ngực.

Cú đá khiến hơi thở của Phàm Huân ngừng trệ trong giây lát, hắn đau điếng xây xẩm mặt mày loạng choạng xém ngã nhưng chưa đến một giây sau, một cú đấm đã rơi xuống má trái, rồi lại thêm hai cú đấm vào má phải, và cuối cùng là một màn vật người kiểu judo khiến hắn lộn một vòng trên không trung rồi ngã nhào, lưng đập mạnh xuống đất.

Phàm Dực càng đánh càng hăng, giống như tìm được bao cát để trút xả cơn giận, anh điên cuồng đánh đấm Phàm Huân, không một giây ngừng lại.

Phàm Huân từ đầu tới cuối đến một sợi tóc của Phàm Dực cũng chưa chạm được vào chứ đừng nói gì đến việc đánh trả lại anh. Chênh lệch về sức mạnh của cả hai quá lớn, ngay từ lúc bắt đầu, kết cục của trận đánh này đã quá rõ ràng.

Mắt thấy Phàm Huân sắp bị Phàm Dực đánh đến bất tỉnh, Trình Hiểu Yên lấy ra con dao từ trong túi, kề vào cổ Lâm Ngữ Yến, hét lên với Phàm Dực “Anh nghĩ anh đang làm gì vậy?”

Nắm đấm của Phàm Dực ngay lập tức dừng lại giữa không trung, anh quay sang nhìn Lâm Ngữ Yến đang bị Trình Hiểu Yên khống chế. Bàn tay đang nắm cổ áo Phàm Huân từ từ buông lỏng rồi giơ lên trời “Được rồi, được rồi. Tôi biết rồi. Chúng ta thương lượng đi. Mau bỏ con dao xuống.”

Nhưng Trình Hiểu Yên bên này hoàn toàn không có ý định thương lượng với Phàm Dực, mục đích của cô ta ngày hôm nay là cùng chết với Lâm Ngữ Yến. Vì chỉ có như vậy hai người mới có thể hoán đổi trở lại và cô ta mới có thể quay lại làm thiên kim hào môn cành vàng lá ngọc.

Trình Hiểu Yên tay vẫn túm chặt tóc của Lâm Ngữ Yến, dao vẫn kê sát vào cổ cô, từng bước từng bước lùi về phía sau, kéo theo Lâm Ngữ Yến tiến đến sát mép rìa của tầng lầu.

Gương mặt Phàm Dực lúc này ngập tràn sợ hãi, bàn tay vô thức vươn ra phía trước, giống như làm vậy là anh có thể giữ được Lâm Ngữ Yến, đôi vai anh run rẩy gầm lên “Cô đừng làm bậy! Mau đưa cô ấy vào trong! Cô muốn gì tôi đều đáp ứng. Tiền? Quay trở lại showbiz? Sự nổi tiếng? Cái gì tôi cũng có thể đáp ứng! Mau đưa Yên Yên vào bên trong!”

Trong lúc Phàm Dực và Trình Hiểu Yên còn đang đôi co qua lại, Phàm Huân ôm lấy cơ thể bầm dập ở dưới sàn từ từ bò dậy, hắn đưa tay với lấy con dao vừa nãy làm rơi dưới đất, nhân lúc Phàm Dực mất cảnh giác mà bước nhanh về phía anh đâm tới.

Nhưng may mắn thay, với kinh nghiệm hơn chục năm lăn lộn trong giới hắc đạo đã rèn giũa cho Phàm Dực phản ứng và thân thủ nhanh nhạy, nhờ đó mà anh dễ dàng né được lưỡi dao đang đâm tới mình.

Phàm Huân và Phàm Dực lại lao vào đánh nhau, nhưng con dao trên tay Phàm Huân lại một lần nữa bị Phàm Dực làm cho rớt xuống.



Phàm Huân biết rõ tuy rằng Trình Hiểu Yên đang khống chế Lâm Ngữ Yến để uy hiếp Phàm Dực, nhưng dù có đánh tiếp hắn cũng hoàn không có khả năng chiến thắng anh, Phàm Huân ranh ma lập tức chuyển hướng sang tấn công Lâm Ngữ Yến.

Hắn gào lên với Trình Hiểu Yên “Kế hoạch B!” Rồi lao như bay về phía hai người.

Nhận được tín hiệu, Trình Hiểu Yên đột nhiên buông bàn tay đang giữ Lâm Ngữ Yến và lùi cách xa cô ra, cùng lúc này Phàm Huân vừa vặn chạy tới, không chút do dự đẩy Lâm Ngữ Yến đang đứng mép rìa rơi xuống từ tầng ba của toà nhà.

Trái tim Phàm Dực lỡ mất một nhịp, đôi đồng tử anh co rút, nỗi sợ hãi tận cùng thi nhau trỗi dậy trong lòng, cuồn cuộn như sóng biển.

Trong phút chốc Phàm Dực dường như quên cả cách hít thở, cơ thể anh giống như bị tê liệt, mất hoàn toàn cảm giác, anh muốn chạy đến chỗ của cô nhưng lại chẳng thể cử động nổi dù chỉ một ngón tay, hai bên tai lúc này không ngừng vang lên những tiếng ong ong đầy khó chịu.

Trong bầu không khí trầm mặc chết chóc, tiếng vỗ tay bất chợt cùng tiếng cười phá lên của Phàm Huân vang vọng khắp xung quanh “Hahahahahaha!!! Nhìn phản ứng của nó kìa! Hahahahaha! Vẻ mặt nó giống như sắp chết đến nơi vậy! Tao đoán mày yêu nó lắm nhỉ? Hahahahaha! Phản ứng đỉnh thật đấy!”

Nhưng rất nhanh sau đầu óc của Phàm Dực đã tỉnh táo trở lại, đôi mắt đục ngầu cùng vành mắt đỏ hoe của anh dữ tợn trừng Phàm Huân, cả người toả ra sự lãnh lẽo chết chóc như Diêm La Vương dưới địa phủ. Anh cất giọng nhẹ tênh, nhưng lời nói ra lại khiến đối phương sợ chết khiếp “Được thôi, hôm nay cả tao cả mày, sẽ không ai có thể sống sót bước ra được khỏi chỗ này. Cô ấy chết rồi, tất cả chúng ta cũng sẽ cùng bồi táng!” Dứt lời Phàm Dực điên cuồng lao đến chỗ Phàm Huân.

Phàm Huân rõ ràng sợ đến mức mặt cắt không còn một giọt máu, vội vàng lên tiếng ngăn anh lại “Chờ một chút đã! Cô ta vẫn còn sống! Cô ta vẫn còn sống! Mày... mày mau đứng yên ở đó!” Vừa nói Phàm Huân vừa chỉ tay về phía đoạn dây thừng đang được buộc vào cột nhà mà anh và Trình Hiểu Yên đã cố ý chừa ra khi trói Lâm Ngữ Yến.

Quả nhiên, vừa nghe thấy Lâm Ngữ Yến vẫn còn sống, Phàm Dực liền lập tức dừng lại, cơn cuồng nộ cực điểm thoáng chốc cũng được xoa dịu. Tuy nhiên anh vẫn còn bán tín bán nghi lời của Phàm Huân, nên đã cất giọng thăm dò "Yên Yên? Yên Yên?"

“Dực.... Dực... Em... em ở đây.” Lâm Ngữ Yến đang chật vật giữa không trung vì bị treo lơ lửng, nghe Phàm Dực gọi tên mình, cô gào lên đáp lời, ngữ điệu hổn hển đứt quãng.

Nghe thấy giọng nói của Lâm Ngữ Yến vang lên từ bên dưới, Phàm Dực lúc



này mới thở hắc ra một hơi, cơ thể cũng dần thả lỏng. Lúc này Phàm Dực mới có tâm trạng để phân tích những chuyện vừa xảy ra.

Khi nãy, Phàm Huân đã hét lên với Trình Hiểu Yên “Kế hoạch B” rồi lao đến đẩy

Lâm Ngữ Yến rơi xuống. Rốt cuộc thì kế hoạch B là gì, kế hoạch A là gì, và mục đích thật sự của vụ bắt cóc này là gì?

Không vòng vo dông dài, Phàm Dực đanh mặt cất giọng hỏi thẳng “Mục đích của mày là gì? Mày rốt cuộc muốn gì?”

“Tao muốn mày phải chết!” Phàm Huân trừng mắt hung hăng lên tiếng.

Phàm Dực nhướng mày, khoé miệng nhếch lên cười khẩy “Mày nằm mơ cũng quá sớm rồi đấy?”

“Mày nghĩ vậy sao?” Gương mặt Phàm Huân ánh lên tia xảo quyệt, hắn bước nhanh vài bước nhặt lên con dao mà mình đã làm rơi khi nãy trong lúc đánh nhau với Phàm Dực, vừa nói vừa chìa con dao về phía sợi dây thừng, đập đập vài cái để thị uy “Bây giờ sinh mạng của cô ta, đang hoàn toàn nằm trong tay tao!"

“Mẹ kiếp, thằng khốn chó má này!” Phàm Dực nghiến răng chửi thề một câu.

Gương mặt Phàm Huân giương lên đầy đắc ý, hả hê nhìn Phàm Dực đang vô cùng tức giận ở phía đối diện. Không biết trong đầu hắn lúc này đang có âm mưu gì, mà sau vài giây suy ngẫm lại đột ngột lên tiếng nói cho Phàm Dực biết về kế hoạch của mình “Ngay từ lúc bắt đầu bọn tao đã vạch ra hai kế hoạch. Kế hoạch A là để hắn ta đánh mày đến chết!” Vừa nói Phàm Huân vừa hất cằm về phía Tư Kỳ đang nằm bất tỉnh dưới sàn.

Ngừng một lúc, hắn nhướng mày nheo mắt nhìn anh, lời cất ra đầy mùi nguy hiểm “Còn kế hoạch B.... mày đoán thử xem sẽ là gì?”

Phàm Dực nghiêm mặt cau mày, cảm thấy có chút mơ hồ về ý đồ đằng sau lời nói lấp lửng của Phàm Huân. Lúc này đôi mắt anh đột nhiên lia đến đầu dây thừng được buộc vào cột nhà, một ý nghĩ chợt loé lên trong đầu.

Nhưng ngay vào khoảnh khắc Phàm Dực nhận ra kế hoạch B’ của Phàm Huân là gì, hắn đã hất cằm ra hiệu cho Trình Hiểu Yên hành động.