Một Lòng Một Dạ

Chương 83: Dương tính




Nhìn thấy vẻ mặt đột ngột trở nên nghiêm túc của vợ chồng Phàm Dực, Trạch Siêu nhướng mày giải thích “Ý tôi là tôi thích cô của lần gặp mặt trước hơn. Lúc đó nhìn cô rất hồng hào và có da có thịt. Bây giờ thì... có chút gầy” Ở những chữ cuối Trạch Siêu có chút ngập ngừng để tìm từ ngữ phù hợp.

Thật sự mà nói thì Lâm Ngữ Yến của bây giờ so với lần trước gặp mặt phải nói là khác biệt một trời một vực. Nếu lúc trước nhìn cô hồng hào khoẻ mạnh ra sao thì bây giờ hoàn toàn ngược lại, tiều tuỵ và gầy gò đến khó tin. Nhưng hơn cả thế, sức khoẻ tinh thần của cô có vẻ như cũng không ổn cho lắm, cả người trông cứ uể oải thiếu sức sống thế nào.

Lâm Ngữ Yến nghe vậy lúc này mới thở phào một hơi “Vậy sao? Chắc là do gần đây tôi đẩy nhanh lịch trình làm việc để kịp cho chuyến du lịch, ăn uống không đầy đủ cộng với thiếu ngủ nên sức khoẻ có chút giảm sút. Nhưng không phải vậy thì anh Dực cũng đã mua rất nhiều đồ tẩm bổ cho tôi rồi”

Vừa nói Lâm Ngữ Yến vừa cong môi nở nụ cười kiều diễm, ngọt ngào nhìn sang Phàm Dực, bàn tay thon dài khẽ dũi ra nắm lấy bàn tay to lớn của anh. Nhưng còn chưa nắm được mấy giây, cô đã thu tay lại đưa lên che miệng, ngáp ngắn ngáp dài.

Phàm Dực ngồi bên cạnh để ý thấy từ nãy đến giờ Lâm Ngữ Yến cứ liên tục ngáp lên ngáp xuống thì nhẹ giọng hỏi “Em mệt rồi sao? Nếu mệt rồi thì chúng ta về khách sạn.

Trạch Siêu gật đầu đồng tình “Ừ đúng rồi đấy, nếu cô mệt thì để tôi bảo Từ Phong đưa hai người về khách sạn.

Lâm Ngữ Yến nghe vậy thì liền xua xua tay từ chối “Không sao, không sao. Em không sao cả. Chỉ là có hơi buồn ngủ một chút. Đừng làm mọi người mất hứng. À mà đúng rồi, anh có nhìn thấy điện thoại của em đâu không?”

“Chẳng phải ở ngay trước mặt em đấy sao?” Phàm Dực lấy làm lạ khó hiểu nhìn Lâm Ngữ Yến, chẳng phải ở trong túi áo túi quần hay túi sách, chiếc điện thoại di động nằm chễm chệ ngay trên bàn trước mặt mà cô lại không nhìn thấy nó ư?

Lâm Ngữ Yến ‘à lên một tiếng rồi tự gõ đầu mình một cái “Ôi trời, thật là. Hôm nay đầu óc của em cứ ở đâu đâu ấy nhỉ.” Nói đoạn cô với tay cầm lấy chiếc điện thoại, mở mục danh bạ lên tìm kiếm cái tên ‘Tiểu Trúc.

Phàm Dực thấy hành động của cô thì gương mặt lần nữa hiện lên vẻ khó hiểu, anh nhướng mày “Em định gọi cho Phương Trúc? Để làm gì?”

“Để báo bình an cho cô ấy a? Em và anh đã đến thành phố Nam an toàn nên em muốn nhắn báo bình an cho cô ấy.” Lâm Ngữ Yến chớp chớp mắt nhìn Phàm Dực một cách kỳ lạ rồi bật cười, trong lòng thầm nghĩ đây chẳng phải là chuyện hiển nhiên sao?

Phàm Dực đầu mày nhíu chặt, đôi mắt nhìn cô tràn đầy nghi hoặc, từ biểu cảm của Lâm Ngữ Yến cho thấy cô đang nghiêm túc, không hề có ý đùa giỡn nào ở đây. Anh bàng hoàng quay sang nhìn Trạch Siêu thì bắt gặp biểu cảm trên gương mặt anh ta cũng y hệt mình lúc này.

“Em đang nói gì vậy? Phương Trúc đã bay đến cùng chúng ta mà! Lúc nãy ngồi trên máy bay chẳng phải hai người còn trò chuyện rất nhiều sao? Mới đây cô ấy còn gọi điện cho em bảo bản thân bị khó tiêu nên về khách sạn trước. Em làm sao vậy Yên Yên?” Càng nói biểu tình Phàm Dực càng trở nên nghiêm trọng, sắc mặt anh lộ rõ sự hoang mang cùng lo lắng, bàn tay to lớn ấm nóng vịn vào vai của Lâm Ngữ Yến, ngữ điệu vô cùng sốt sắng.



“À đúng rồi nhỉ? Em quên mất. Trời ạ đầu óc em sao thế này? Chưa già mà đã lẩm cẩm rồi, thật là” Lâm Ngữ Yến dường như vẫn chưa nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, cô tiếp tục đưa tay che miệng, ngáp ngắn ngáp dài thêm vài cái.

Cảm thấy hai mí mắt mình thật sự không trụ nổi nữa mà sắp đánh nhau đến nơi, cô chỉ đành thoả hiệp với lời đề nghị vừa nãy của Phàm Dực “Không được rồi, em thật sự buồn ngủ quá. Em sẽ về khách sạn trước, anh cứ ở lại chơi vui vẻ cùng mọi người.

Phàm Dực lắc đầu, quả quyết từ chối “Không, anh về cùng em. Em ra xe trước đợi anh một chút, anh ra ngay.”

Thấy sự kiên định của Phàm Dực, Lâm Ngữ Yến cũng không thuyết phục anh ở lại nữa mà ngoan ngoãn làm theo lời anh đi ra xe trước ngồi đợi.

Ngay sau khi Lâm Ngữ Yến ra ngoài, Phàm Dực vừa định đứng lên chào hỏi đám anh em rồi ra về thì Trạch Siêu, người đã ở một bên lẳng lặng quan sát chứng kiến hết tất cả mọi chuyện diễn ra từ nãy giờ đến giờ, sắc mặt trầm trọng lên tiếng “Này Phàm Dực, vợ anh có thực sự ổn không đấy?”

Phàm Dực nghe vậy thì hơi khựng lại, anh phiền muộn thở dài, đầu mày lại bất giác chau chặt “Tôi cũng không rõ, nhưng dạo gần đây Yên Yên có những biểu hiện rất kỳ lạ. Cô ấy ăn uống không điều độ, thường xuyên bỏ bữa, trí nhớ cũng ngày càng kém, quên trước quên sau, lơ đễnh khó tập trung, đôi lúc thì mất ngủ, đôi lúc lại ngủ rất nhiều, nhưng dù có ngủ nhiều đến đâu thì cả người lúc nào cũng trong trạng thái mệt mỏi, uể oải. Cân nặng của cô ấy cũng sụt giảm liên tục. Tôi thật sự cảm thấy rất bất an, nhưng mỗi khi đề cập đến vấn đề đi bệnh viện kiểm tra thì cô lại xua tay bảo không muốn”

Nghe xong lời kể của Phàm Dực, sắc mặt Trạch Siêu càng trở nên nặng nề hơn “Anh không cảm thấy những biểu hiện mà anh vừa kể rất quen sao?”

Phàm Dực nhướng mày khó hiểu “Ý anh là gì?”

“Đó là biểu hiện của những con nghiện!”

Lời vừa nói ra đã ngay lập tức khiến cả cơ thể Phàm Dực cứng đờ, trong đầu lúc này hiện lên hàng loạt các biểu hiện gần đây của Lâm Ngữ Yến. Bàn tay buông thống của anh vô thức run nhẹ. Phải... Trạch Siêu nói phải, đó là biểu hiện của những con nghiện, nhưng không thể nào... không thể nào có chuyện vô lý như vậy được....

“Không, chuyện đó là không thể nào. Yên Yên đúng là có hút thuốc lá, cũng rất thích uống rượu, nhưng cô ấy chắc chắn sẽ không bao giờ động tay vào những thứ đó.” Phàm Dực cất giọng chắc nịch, kiên quyết bác bỏ nhận định của Trạch Siêu.

Trạch Siêu thoáng im lặng, một lúc sau anh lần nữa lên tiếng, nói ra nghi ngờ trong lòng “Nếu không phải là cô ấy tự mình sử dụng thì sao?”



Lần này đến lượt Phàm Dực trầm mặc, anh không nói thêm gì nữa, cứ như vậy cùng Từ Phong đi ra ngoài.

Vừa mở cửa xe, anh liền nhìn thấy Lâm Ngữ Yến đang tựa đầu vào ô cửa kính ngủ say, đôi môi cô tái nhợt, sắc mặt trắng bệch thiếu sức sống. Đầu mày Phàm Dực bất giác chau chặt lại, nơi nào đó trong tim bất giác nhói lên.

Từ Phong ngồi ở ghế lái sau khi đã chuẩn bị xong thì quay đầu về phía sau cất giọng “Ông chủ Phàm, giờ chúng ta đi đâu ạ?”

Phàm Dực khẽ thở dài đầy phiền muộn “Bệnh viện Nam Thành.

****

Sau khi đưa Lâm Ngữ Yến đến bệnh viện, các bác sĩ nhân lúc cô vẫn chưa tỉnh giấc tiêm cho cô một mũi thuốc an thần rồi nhanh chóng lấy máu đem đi xét nghiệm.

Chưa đầy ba tiếng sau đã có kết quả. Đúng như những gì Trạch Siêu hoài nghi, kết quả xét nghiệm máu của Lâm Ngữ Yến cho thấy cô dương tính với ma tuý.

Phàm Dực tuy trong lòng đã có sự chuẩn bị nhưng khi nghe thấy kết quả vẫn không tránh khỏi mà cảm thấy chấn động. Cả người anh phẫn nộ đến mức run lên, răng nghiến chặt khiến quai hàm căng cứng.

Rốt cuộc là tên khốn kiếp nào đã gây ra chuyện này. Nếu để anh tìm ra được kẻ chết tiệt đó anh nhất định sẽ khiến cho hắn biết, chết không phải là tận cùng.

Phàm Dực cố gắng điều hoà hơi thở, tiết chế ngọn lửa trong lòng. Anh lấy ra điện thoại nhấn vào mục danh bạ rồi gọi cho Trạch Siêu, cuộc gọi nhanh chóng được kết nối “Thế nào rồi? Đã có kết quả xét nghiệm chưa?”

“Là dương tính”

“Đúng thật con mẹ nó khốn kiếp chết tiệt!” Sau một tràn chửi thề, đầu dây bên kia khẽ truyền đến tiếng thở dài “Trước mắt, tôi sẽ liên lạc với viện trưởng, bảo bọn họ bảo mật chặt chẽ thông tin về kết quả xét nghiệm của vợ anh”

Trạch Siêu vừa dứt lời Phàm Dực đã ngay lập tức lên tiếng “Không, không chỉ kết quả, giúp tôi bảo mật tất cả mọi thông tin liên quan đến việc Yên Yên đã nhập viện và làm xét nghiệm. Và còn nữa, giúp tôi chuẩn bị một bản kết quả âm tính giả.”