Lâm Ngữ Yến giật mình quay phắt người lại. Đập vào mắt cô là thân ảnh một người phụ nữ mặc áo trắng đang thư thái ngồi chễm chệ ở chỗ chiếc bàn duy nhất trong căn lều.
Tim cô chợt hẫng mất một nhịp, cả người không khỏi cảm thấy rợn gai ốc. Rõ ràng lúc nãy không hề có ai ngồi ở đấy, sao bây giờ lại đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ?
Trong không gian tăm tối thiếu ánh sáng, Lâm Ngữ Yến hít sâu vào một hơi trấn áp sự sợ hãi trong lòng, cô nheo mắt cố gắng muốn nhìn rõ gương mặt người phụ nữ nhưng chiếc mũ trắng rộng vành của cô ta quá lớn, gần như che khuất hoàn toàn khuôn mặt.
“Cô là?” Lâm Ngữ Yến dè chừng lên tiếng, đôi mắt đề phòng chăm chú quan sát từng nhất cử nhất động của người phụ nữ.
Người phụ nữ từ tốn đứng dậy, vạt váy trắng với chất liệu tơ tằm theo động tác đứng lên của cô ta rũ xuống, chiều dài qua đầu gối. Bàn tay đeo găng lụa trắng cao đến tận khuỷu tay của người phụ nữ thanh thoát đưa lên che miệng.
Giữa bầu không khí trầm lắng, giọng cười trong trẻo của cô ta khẽ vang lên “Cô không biết ta là ai, vậy mà lại đi tìm ta sao?”
Khoảnh khắc người phụ nữ đứng dậy, nhìn thấy cả người cô ta diện hoàn toàn màu trắng, Lâm Ngữ Yến mơ hồ đoán cô ta chính là người phụ nữ bán hàng rong đã nói những lời nói kỳ lạ mà cô và Phương Trúc đã gặp ở thành phố Nam lúc trước. Nhưng cô không dám khẳng định chắc chắn.
Tuy nhiên, dựa vào lời mà cô ta vừa nói ra, Lâm Ngữ Yến bây giờ có thể quả quyết xác nhận suy nghĩ của mình là đúng, cô ta chính là người phụ nữ khi đó.
Không biết từ bao giờ, trên gương mặt Lâm Ngữ Yến đã không còn vẻ sợ hãi ban đầu nữa, mà thay vào đó là sự ngạo nghễ cùng dáng vẻ thích thú như thợ săn tìm thấy con mồi, khoé môi cô khẽ nhếch lên “Đúng là tôi đã đi tìm cô rất vất vả đấy! Cuối cùng cũng tìm thấy rồi.”
Ngừng một lúc Lâm Ngữ Yến thu lại nụ cười trên môi, mày đẹp khẽ nhíu lại, đôi mắt cô trong phút chốc loé lên tia cảnh giác cùng đa nghi “Cô biết gì đó về tình trạng của tôi có phải không? Cô rốt cuộc là ai?”
Người phụ nữ chậm rãi ngẩng đầu, để lộ ra đôi môi màu hồng nhạt đang khế cong lên một cách đầy kiêu kỳ, đôi mắt cô ta long lanh trong trẻo như giọt sương sớm đầu hạ, nhưng ẩn sâu bên trong là sự sắc lạnh như cơn gió rét mùa đông làm người đối diện không khỏi rùng mình khi nhìn vào “Tình trạng của cô? Ý cô là việc cô đã sống lại trong thân phận Lâm Ngữ Yến?”
Con người trong đôi mắt Lâm Ngữ Yến vì câu nói của người phụ nữ mà chấn động, tay cô siết chặt lại thành nắm đấm. Quả nhiên!
“Cô là người làm ra chuyện này?” Lâm Ngữ Yến nheo mắt
Người phụ nữ nghe vậy thì bật cười khanh khách “Ta sao? Đúng là ngu ngốc! Sự bài xích của ta đối với cô thể hiện rõ ràng đến vậy, cô nghĩ gì mà ta sẽ làm ra chuyện hời như thế cho cô?”
Lâm Ngữ Yến nhướng mày, cô hừ lạnh một tiếng, khoé môi nhếch lên đầy chế giễu “Chuyện hời? Cô nghĩ việc tướt đoạt mất thân phận Trình Hiểu Yên, rồi ném cho tôi thân phận Lâm Ngữ Yến là chuyện hời sao?”
“Bằng không thì sao? Chị ấy đã lấy đi thân phận Trình Hiểu Yên nợ nần chồng chất của cô, rồi đổi cho cô bằng thân phận Lâm Ngữ Yến thiên kim tiểu thư, lá ngọc : cành vàng. Đây không phải là một món hời thì là gì?” Người phụ nữ nghe thấy sự trào phúng trong lời nói của Lâm Ngữ Yến thì không khỏi cau mày.
“Chị ấy?” Cô nhạy bén nắm bắt chi tiết trong lời nói của người phụ nữ.
Hoá ra từ nãy đến giờ Lâm Ngữ Yến đang bày trò để dẫn dụ cô ta nói ra sự thật, tiết lộ chuyện mà cô muốn biết.Nụ cười trên môi người phụ nữ chợt tắt ngấm, cô ta lia đôi mắt sắc lạnh về phía cô, cười lạnh cất giọng “Được thôi, nếu cô đã khao khát muốn biết được sự thật đến vậy, vậy ta sẽ nói cho cô biết. Nhưng trên đời này không có gì là miễn phí cả, tất cả mọi thứ đều có cái giá của nó.
“Cô muốn gì?” Không vòng vo dài dòng, Lâm Ngữ Yến đánh thẳng vào trọng
tâm
Người phụ nữ đưa tay đỡ cằm, nghiêng đầu làm ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ “Để xem nào... sự vui vẻ và hạnh phúc hiện giờ của cô?”.
Lâm Ngữ Yến bất giác nhíu mày, cô ta đây là có ý gì?
Thấy vẻ hoang mang trên gương mặt Lâm Ngữ Yến, nụ cười trên khoé môi người phụ nữ càng đậm hơn “Đó chính là cái giá cô phải trả nếu muốn biết được sự thật. Sao nào? Cô vẫn muốn biết chứ?”
Trong lòng Lâm Ngữ Yến không khỏi dấy lên nỗi băn khoăn trăn trở. Nếu là sự vui vẻ và hạnh phúc hiện tại của cô, há chẳng phải là những việc có liên quan đến Phàm Dực sao?
Cái giá mà cô ta nói đến chính là cô và anh sẽ thường xuyên cãi vã hay không còn hoà thuận vui vẻ với nhau như hiện tại?
Lâm Ngữ Yến thực sự không muốn, cô đang vô cùng hài lòng với cuộc sống vợ chồng hiện giờ của hai người.
Nhưng mặt khác, cô đồng thời cũng rất muốn biết sự thật về chuyện hoán đổi thân phận kỳ lạ này. Cô muốn biết là ai đã làm ra chuyện này, với mục đích gì, và tại sao lại là Trình Hiểu Yên và Lâm Ngữ Yến mà không phải là bất kỳ ai khác.
Hàng ngàn hàng vạn lý do không ngừng bủa vây lấy Lâm Ngữ Yến mỗi ngày. Cô vì muốn biết được sự thật mà đã luôn không ngừng truy tìm tung tích của hai người phụ nữ thần bí kia. Hiện tại cuối cùng cũng tìm ra được một người, cô không muốn tất cả mọi nỗ lực cố gắng đều trở thành công cốc.
“Tôi muốn biết sự thật!” Sau một hồi im lặng dài, giọng nói đầy kiên quyết theo sự lựa chọn của Lâm Ngữ Yến vang lên.
Suy đi tính lại, cô vẫn là quyết định lắng nghe sự thật từ cô ta. Lâm Ngữ Yến thiết nghĩ sự vui vẻ và hạnh phúc là do tự bản thân mình định đoạt và nắm bắt. Nó sẽ không đơn giản chỉ vì bị ai đó tướt đoạt đi mà cô và Phàm Dực không còn cảm thấy yêu thương trân trọng đối phương nữa.
Lâm Ngữ Yến đối với đoạn tình cảm của cả hai thực sự có lòng tin vững chắc. Dù là chuyện gì xảy đến hay người phụ nữ này có giở trò chia rẽ, cô vẫn sẽ nắm thật chặt tay Phàm Dực, tuyệt đối không để lỡ mất anh.
Người phụ nữ giống như đã đoán trước được việc Lâm Ngữ Yến sẽ lựa chọn muốn biết sự thật, cô ta nở một nụ cười rạng rỡ, ánh mắt rực sáng chiếu thẳng vào cô “Như ý cô muốn!”