Một Lòng Một Dạ

Chương 49: Ca sĩ Ân Kỳ




Sau khi ra khỏi phòng Phàm Dực, Lâm Ngữ Yến tựa lưng vào cửa, đứng thơ thẩn một lúc lâu.

Quả nhiên, cô vẫn là không có lấy một cơ hội nào cả. Dù cô có cố gắng thế nào, nỗ lực ra sao, trái tim của anh cũng sẽ không hướng về cô.

Lâm Ngữ Yến hít một hơi sâu, nơi lồng ngực âm ỉ đau nhức, nhưng đầu óc cô lúc này lại tỉnh táo hơn bao giờ hết.

Cô thông suốt rồi. Yêu không phải là ích kỷ mà là bao dung.

Cô từng muốn phấn đấu để có được tình cảm của anh, nhưng ngay bây giờ đây cô sẽ từ bỏ. Cô sẽ không cố chấp cưỡng cầu những điều không thuộc về mình nữa, thay vào đó cô sẽ lặng lẽ ở phía sau anh, dõi theo anh, ủng hộ anh.

Tình cảm đơn phương này không được đáp lại cũng không sao cả, miễn là Phàm Dực hạnh phúc thì cô cũng sẽ hạnh phúc. Dù người đứng bên cạnh anh không phải là cô, cô vẫn sẽ mỉm cười thật tươi và chúc phúc cho anh từ tận đáy lòng.

Từ sau hôm đó, Lâm Ngữ Yến không còn bám dính lấy Phàm Dực khắp mọi nơi nữa. Cô cũng chính thức kết thúc kỳ nghỉ phép ngắn hạn của mình, quay trở lại làm việc và bắt đầu nhận quay quảng cáo, chụp hình tạp chí và tham gia các gameshow truyền hình lớn nhỏ.

Trong khoảng thời gian này, bộ phim 'Căn nhà thứ ba' mà Lâm Ngữ Yến đóng cuối cùng cũng lên sóng và tạo nên một cơn sốt lớn.

Với kinh phí đầu tư khủng, dàn diễn viên chất lượng, nội dung mới lạ, sáng tạo, và các cảnh quay được đầu tư ki lưỡng, trau chuốt, chỉ trong vòng ngày đầu tiên lên sóng, bộ phim nhanh chóng chiếm lĩnh vị trí đầu bảng về tỷ suất người xem và về lượt tìm kiếm, lập được rất nhiều thành tích kỷ lục.

Ngô Quân, biên kịch Cố, đạo diễn Đặng và tổng giám đốc đài truyền hình X cười đến ngoác cả miệng, không thể diễn tả được tâm trạng của họ hiện tại đang đắc thắng và phấn khích đến thế nào.

Bộ phim kết thúc với rating kỷ lục chưa từng có của đài truyền hình X. Tên tuổi của các diễn viên trong bộ phim cũng lên như diều gặp gió. Các lời mời quay quảng cáo và show truyền hình cũng tới liên tục.

Trước sự đại bạo của bộ phim, các thương hiệu mà cô hợp tác làm đại diện không ngừng gửi hoa cùng lời chúc mừng đến cho Lâm Ngữ Yến. Bên cạnh đó cũng có không ít những nhãn hàng khác nhân cơ hội mà ngỏ lời mời cô ký hợp đồng quảng cáo.

Các thiệp chúc mừng và vô số bó hoa được gửi đến công ty chủ quản của Lâm Ngữ Yến, Quân Thuy.

Ngô Quân nhìn thấy cả đống thiệp cùng hoa nườm nượp được gửi tới, chất đầy chật kín cả một phòng trang điểm và vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại thì không báo trước một lời liền trực tiếp gửi thẳng chúng về nhà Lâm Ngữ Yến.

****

Lại nói từ sau lần Lâm Ngữ Yến vào phòng Phàm Dực, nói và làm những hành động kỳ lạ rồi lại cười cười bảo mình chỉ đùa, cô sau đó cũng không còn bám lấy anh nữa.

Phàm Dực một mặt cảm thấy như mọi thứ đã quay về đúng trật tự, nhưng mặt khác anh đồng thời lại cảm thấy có chút trống trãi.

Cảm giác trống vắng xen lẫn chút thất vọng trở nên càng rõ ràng hơn mỗi khi anh xong cuộc họp và quay trở lại phòng làm việc nhưng không thấy bóng dáng Lâm Ngữ Yến ngồi chờ anh trên sofa như cô vẫn thường.

Là mỗi khi tan làm về Mộng Yên nhưng lại thiếu vắng chiếc đuôi nhỏ lẽo đẽo theo anh khắp mọi ngóc ngách.

Là mỗi khi đến giờ ăn tối nhưng lại chẳng có ai đến nũng nịu một hai nhất quyết muốn cùng dùng bữa với anh.



Không biết từ bao giờ, Lâm Ngữ Yến đã dần xuất hiện trong mọi sinh hoạt thường nhật của Phàm Dực, trở thành một phần trong cuộc sống của anh.

Phàm Dực còn đang suy nghĩ miên man thì bị giọng nói của Giang Mặc kéo về thực tại "Anh Dực, về đến rồi."

Chu Khánh nhìn thấy Phàm Dực tan làm về thì nhanh chóng chạy ra mở cửa xe. Phàm Dực gật đầu với ông rồi bước xuống.

Vừa vào bên trong Mộng Yên, anh đã cau mày khi chứng kiến cảnh tượng muôn màu muôn vẻ này. Một góc nhà được lắp đầy bởi những bó hoa chồng chất cùng những tấm thiệp chúc mừng.

Chu Khánh đi đằng sau thấy Phàm Dực đứng bất động trước đám hoa tươi thì vội lên tiếng giải thích "Đây là hoa và thiệp chúc mừng của cô Lâm từ các nhãn hãng gửi tặng ạ."

Phàm Dực nghe vậy thì đầu mày lúc này mới giãn ra, anh không nói gì, cứ vậy đi ngang qua chúng.

Nhưng còn chưa đi được mấy bước, đôi mắt anh liền bị một giỏ hoa nho nhỏ nằm ở một bên thu hút sự chú ý.

Phàm Dực khẽ dừng bước, anh hơi cau mày quan sát một lúc rồi tiến về phía giỏ hoa. Là một giỏ hoa cúc trắng vô cùng xinh xắn và một tấm thiệp nhỏ được đặt một cách cẩn thận bên trên.

Anh đưa tay cầm tấm thiệp lên, bên trên là dòng chữ được viết ngay ngắn "Chúc mừng chị, Lâm Ngữ Yến. Bộ phim lần này chị đóng quả thực rất xuất sắc. Tôi mong chờ các tác phẩm tiếp theo của chị. Tuy đã nhiều lần cùng chị tham gia gameshow nhưng tôi càng hy vọng trong tương lai chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác trong một dự án phim. Tái bút, Ân Kỳ."

Phàm Dực nheo đôi mắt sắc lạnh nhìn dòng chữ chỉn chu tỉ mỉ đến đáng ghét trên tấm thiệp. Cả người đột nhiên toả ra hàn khí làm cho Chu Khánh đứng kế bên bất chợt nổi hết da gà.

Chu Khánh thận trọng quan sát từng nhất cử nhất động của Phàm Dực, dè dặt lên tiếng thăm dò "Có gì bất thường với giỏ hoa này sao ạ?"

"Đem vứt cái này đi." Phàm Dực ném lại tấm thiệp vào giỏ hoa rồi đưa nó cho Chu Khánh.

Dứt lời anh xoay người đi thẳng lên lầu, đầu mày vẫn chau chặt, rõ ràng là tâm trạng đang vô cùng không tốt.

Với kinh nghiệm làm quản gia hơn ba mươi năm của mình, Chu Khánh nhanh chóng làm theo lời của Phàm Dực mà không có lấy một thắc mắc nào.

Tối đó ở biệt thự Mộng Yên không khí vô cùng quái dị.

Lâm Ngữ Yến và Phàm Dực vẫn như thường lệ ngồi chung bàn ăn cùng dùng bữa tối, nhưng bao trùm giữa hai người là bầu không khí có chút trầm mặc và lạnh lẽo.

Mà người khơi mào cho tình trạng này không ai khác chính là Phàm Dực.

Lâm Ngữ Yến cũng không biết hôm nay anh bị đứt sợi dây thần kinh nào mà tâm trạng có vẻ không tốt. Suốt từ lúc cô về cho đến giờ, Phàm Dực chẳng nói chẳng rằng tiếng nào, sắc mặt cứ hầm hầm như vậy cả buổi.

Không biết là do chuyện công việc của anh không thuận lợi hay là do cô đã sơ ý giẫm phải đuôi sói mà không hay?

Tình trạng này kéo dài cho đến tận khi cả hai gần dùng bữa xong, lúc này Lâm Ngữ Yến mới chợt lên tiếng, phá vỡ bầu không khí ngộp ngạt "Cuối tuần này tôi sẽ đến thành phố Tây hai ngày để ghi hình cho một gameshow."



Phàm Dực ở đối diện vẫn trầm mặc, anh từ tốn gắp thức ăn, thấp giọng khẽ 'ừm' một tiếng coi như đáp lại.

Sau hai câu nói ngắn ngủi, Lâm Ngữ Yến không nói thêm gì, Phàm Dực đương nhiên cũng chẳng hỏi thêm chi.

Cuộc trò chuyện của cả hai cứ như vậy kết thúc một cách vô cùng chóng vánh tại đấy.

** **

Thành phố Tây

"Như vậy, với tổng chênh lệch 5 bông hoa, đội của Lâm Ngữ Yến, Ân Kỳ, và Lương Quán Đông đã giành chiến thắng chung cuộc, xin chúc mừng các bạn!" MC vừa dứt lời, các 'khán giả' xung quanh vỗ tay nhiệt tình, hò hét cổ vũ.

"Cắt. Tốt lắm." Đạo diễn ở phía sau máy quay hô to, gương mặt rạng rỡ pha lẫn chút mệt mỏi.

"Mọi người vất vả rồi." Ngay sau khi đạo diễn vừa hô cắt, mọi người trong đoàn phim đồng loạt vỗ tay rôm rả, ai nấy cúi đầu lịch sự chào hỏi nhau.

Trong bầu không khí ồn ào sinh động, phó đạo diễn cất giọng hô lớn "Chúng ta vừa hoàn thành cảnh quay cuối.

Cảm ơn sự hợp tác của mọi người trong hai ngày qua. Hôm nay mọi người hãy về khách sạn nghỉ ngơi sớm. Ngày mai sau khi dùng bữa sáng xong, chúng ta sẽ khởi hành về lại thành phố Bắc vào lúc 10 giờ."

"Được!" Mọi người đồng thanh đáp lời phó đạo diễn.

Phương Trúc lúc này cầm theo chai nước và quạt chạy đến chỗ Lâm Ngữ Yến, vừa đưa chai nước cho cô vừa ở một bên ra sức quạt "Chị Ngữ Yến mau uống chút nước, thời tiết hôm nay cũng quá nóng rồi."

Lâm Ngữ Yến mỉm cười nhận lấy rồi hớp một ngụm "Cảm ơn em."

Đương lúc hai người định rời đi, đằng sau bất chợt vang lên tiếng gọi "Chị Ngữ Yến!"

Lâm Ngữ Yến và Phương Trúc cùng lúc quay lại nhìn, hóá ra người vừa gọi cô là Ân Kỳ.

Ân Kỳ, nam ca sĩ trẻ tài năng của làng giải trí nhưng hiện tại đang lấn sân sang mảng diễn viên. Anh ra mắt từ năm 16 tuổi, vậy nên dù nhỏ hơn Lâm Ngữ Yến hai tuổi, tuổi nghề của anh vẫn hơn cô, có thể xem như là đàn anh trong nghề.

7 năm lăn lộn trong giới giải trí, Ân Kỳ có được rất nhiều kinh nghiệm và cũng gặt hái được kha khá thành tựu ở mảng âm nhạc.

Hiện tại chéo sân sang mảng diễn viên, anh cũng nhận được rất nhiều lời khen có cánh về diễn xuất cũng như thái độ làm việc chuyên nghiệp và nghiêm túc.

Lâm Ngữ Yến gật đầu lịch sự chào hỏi Ân Kỳ, giọng cất lên không nóng không lạnh "Có chuyện gì sao?"

"Tối nay chị có kế hoạch gì chưa? Nếu chưa, tôi muốn mời chị cùng dùng bữa tối."