Một Lòng Một Dạ

Chương 26: Định ngày




Đúng là điên tiết, buổi gặp mặt đầu tiên đã tỏ thái độ như vậy, khoan nói đến Lâm Thị, anh ta rõ ràng còn chẳng thèm chừa cho Lâm gia chút mặt mũi nào.

Sao cơ? Còn chút chuyện chưa xử lý xong? Còn có lý do nào nực cười hơn được nữa không? Ý tứ của anh ta rõ ràng chính là 'tôi không muốn gặp mặt cô, đối với tôi cô và Lâm gia không đáng để tôi bỏ ra thời gian quý báu của mình".

Độ hảo cảm đã tăng lên của Lâm Ngữ Yến sau khi nghe thấy cái tên Phàm Dực, hiện tại đã giảm xuống mức âm.

Một lát sau, sau khi đã hít một hơi sâu để lấy lại bình tĩnh, Lâm Ngữ Yến giờ mới nhìn thẳng vào gương mặt của

Giang Mặc, anh ta trông khá quen mắt nhưng cô không thể nhớ ra là đã gặp ở đâu.

Nhưng Lâm Ngữ Yến không đắm chìm trong suy nghĩ ấy quá lâu, cô bật chế độ làm việc, mỉm cười chuyên nghiệp như đang chụp quảng cáo, chìa tay ra bắt lấy tay Giang Mặc "Chào anh."

Giang Mặc kéo ghế ngồi xuống, sau khi gọi nước uống, Giang Mặc lên tiếng trước "Như cô đã biết, cô và anh Dực sẽ kết hôn cùng nhau theo sự sắp xếp của Lâm chủ tịch và Tô chủ tịch. Vì hôn sự này đều không có được sự tình nguyện từ hai phía, anh Dực cho rằng giữa hai người nên bàn bạc và đưa ra một số điều kiện nhất định trước khi kết hôn. Không biết cô Lâm đối với cuộc hôn nhân này có điều kiện gì không?"

Lâm Ngữ Yến chăm chú lắng nghe, cô cảm thấy những điều mà Giang Mặc nói, à không đúng hơn là những điều mà Phàm Dực bảo Giang Mặc nói khá hợp lý.

Sau khi suy nghĩ một lúc, Lâm Ngữ Yến đáp lời "Vâng, tôi có một điều kiện. Tôi muốn giữ bí mật về cuộc hôn nhân này."

Nghe vậy ánh mắt Giang Mặc thoáng chút xao động nhưng vẫn chăm chú tiếp tục lắng nghe lời của cô.

Lâm Ngữ Yến tiếp tục "Chính là nói, việc tôi và Phàm Dực kết hôn, ngoại trừ gia đình hai bên và những người xung quanh biết, tôi muốn giữ kín với truyền thông."

Ngưng một đoạn, cô bổ sung "Anh cũng biết đó, tôi là một diễn viên và sự nghiệp của tôi cũng chỉ vừa bắt đầu, vốn người mới đã có ít tài nguyên, nếu tin tức tôi đã kết hôn bị lan truyền ra ngoài thì tài nguyên sẽ càng khan hiếm hơn nữa. Tuy tàn nhẫn nhưng là sự thật, trong giới showbiz này nghệ sĩ chưa có tên tuổi mà đã kết hôn thường sẽ không được chào đón."

Giang Mặc gật đầu đồng tình "Vâng, tôi đã hiểu rồi, tôi sẽ nói lại điều này với anh Dực. Cô còn điều kiện gì khác không?"

Lâm Ngữ Yến nghĩ nghĩ một lúc rồi lắc đầu.



Giang Mặc lúc này lấy trong túi ra một mẩu giấy, anh mở ra rồi bắt đầu đọc "Vâng, vậy thì bây giờ tôi xin được phép trình bày những điều kiện mà anh Dực đưa ra.

Thứ nhất, cuộc hôn nhân này sẽ chỉ ở trên giấy tờ, hai bên sẽ không có bất cứ quan hệ về nào về tình cảm hay thể xác.

Thứ hai, không được can thiệp vào đời tư của đối phương.

Thứ ba, không được tiết lộ hay để bị phát hiện hai điều kiện trên với gia đình hai bên, đặc biệt là với Tô chủ tịch.

Cuối cùng, để tránh bị nghi ngờ, mong là cô Lâm có thể hợp tác, vào mỗi tối chủ nhật cô và anh Dực sẽ cùng đi ăn bên ngoài một bữa."

Giang Mặc đọc xong tất cả các điều kiện thì gấp tờ giấy lại rồi nhét vào túi, anh lãnh đạm ngước lên nhìn Lâm Ngữ Yến "Cô Lâm có đồng ý với những điều kiện mà anh Dực đề ra không?"

Lâm Ngữ Yến giờ phút này chẳng biết nên nói gì nữa. Cô thật cạn lời với người tên Phàm Dực kia.

Anh ta chẳng những không có lễ độ mà còn vô cùng tự mãn. Anh ta nghĩ anh ta thuộc hàng cực phẩm hay gì?

Dù anh ta có là người đàn ông giàu nhất thành phố Bắc này thì đối với cô anh ta cũng chỉ là một lão già lớn hơn mình tận 7 tuổi.

Lúc cô vừa lên trung học thì anh ta đã lên đại học. Một người đàn ông sắp ngót nghét 30 như anh ta đang muốn làm giá sao? Đúng là nực cười!

Lâm Ngữ Yến cười lạnh, cô ngồi thẳng dậy, người hơi ngả về phía trước, nhướng mày nhìn Giang Mặc "Tôi đồng ý.

Tôi vô cùng hài lòng với những điều kiện đó. Anh có đem theo hợp đồng hay giấy viết gì không? Mau chóng đem ra để tôi ký tên điểm chỉ."

"À... cái đó thì không có. Nhưng nếu cô Lâm cần thì tôi sẽ về báo lại với anh Dực." Giang Mặc nghiêm túc trả lời.

"Vậy anh nhất định phải chuyển lời dùm tôi nhé. Nhất định!" Lâm Ngữ Yến nghiến răng ở những âm cuối.



Nói rồi cô lại dựa người vào ghế, trở lại trạng thái thong thả "Điều kiện coi như đã bàn xong. Vậy khi nào thì đăng ký kết hôn? Sắp tới tôi có mấy dự án quảng cáo và quay phim, nếu không tranh thủ thời gian này thì e là phải qua năm sau mới có thể làm thủ tục."

Giang Mặc nghe vậy thì hỏi ngược lại Lâm Ngữ Yến "Vậy cô Lâm thời gian nào thì rảnh? Giờ tôi cũng sẽ nhắn hỏi anh Dực."

Lâm Ngữ Yến mở điện thoại lên, kiểm tra lịch trình rồi lên tiếng "Bây giờ đã cuối tháng mười, tôi chỉ rảnh từ giờ cho đến ngày 27 tháng 11. Sau đó thì sẽ có lịch trình xuyên suốt đến sang năm. Giữa tháng 11 thì sao? 15/11?"

Giang Mặc vừa nghe vừa gửi tin nhắn cho Phàm Dực hỏi ý kiến anh. Rất nhanh sau tin nhắn đã được hồi âm, Giang Mặc đọc tin nhắn rồi trả lời "Xin lỗi cô Lâm, ngày hôm đó e là không được, anh Dực có việc cần bay đến thành phố Nam 1 tuần, từ ngày 12 đến ngày 21. Khoảng đầu tháng 11 cũng không được vì anh ấy phải đi công tác ở nước ngoài. Cuối tháng 11 cũng không thể vì Hoằng Dạ phải chuẩn bị cho đợt tổng kết cuối năm nên sẽ khá bận rộ.."

Giang Mặc còn chưa nói xong Lâm Ngữ Yến đã mất hết kiên nhẫn mà ngắt lời anh ta "Này, mấy người đang giỡn mặt với tôi đó hả? Rốt cuộc là sao đây? Ngày này không được ngày kia cũng không xong. Muốn chơi tôi sao?"

Lâm Ngữ Yến vừa nghiễn răng nói vừa lườm Giang Mặc.

Giang Mặc có chút bất ngờ trước phản ứng của Lâm Ngữ Yến. Nhưng anh có thể làm gì đây? Anh Dực đã nhắn như vậy thì anh chỉ biết đọc theo.

Nhưng hình như đã chọc cho cô ta nổi điên thật rồi. Thấy vậy Giang Mặc vội nhắn cho Phàm Dực thêm một tin nhắn.

Lâm Ngữ Yến liếc nhìn Giang Mặc đang nhắn tin cho Phàm Dực, cô lấy điện thoại ra, vào mục danh bạ rồi nhấn gọi một dãy số, vừa gọi cô vừa nói tiếp với Giang Mặc "Anh ta không quyết định được cũng không sao. Để tôi gọi hỏi Tô chủ tịch xem ông ấy thích ngày nào."

Nghe vậy động tác tay của Giang Mặc càng trở nên nhanh và gấp gáp hơn. Chưa đầy một phút sau anh đã nhận được hồi âm từ Phàm Dực. Cùng lúc này điện thoại của Lâm Ngữ Yến cũng được kết nối "Alo, xin chào Tô chủ tịch, con là..."

"Cô Lâm!" Giang Mặc gầm lên một tiếng, ngắt lời Lâm Ngữ Yến. Lâm Ngữ Yến thấy vậy thì nhếch mép cười, cô đưa điện thoại ra trước mặt Giang Mặc, màn hình điện thoại đúng là đang thực hiện cuộc gọi đi, nhưng người được gọi không phải là Tô chủ tịch mà là Phương Trúc.

Giang Mặc cạn lời cười lạnh, hoá ra là anh đã bị Lâm Ngữ Yến gạt, cô ta đúng là mưu mô.

Lâm Ngữ Yến cúp điện thoại, cô bỏ điện thoại lại vào túi xách, lên tiếng cảnh cáo "Tôi hi vọng lần này sẽ nhận được một câu trả lời chính xác."

Giang Mặc chăm chú nhìn Lâm Ngữ Yến, ánh mắt anh không chút xao động, lạnh lẽo như một tảng băng "Ngày 21/11, 3 giờ chiều, sau khi đáp máy bay anh Dực sẽ đến thẳng cục dân chính."