Một Lòng Một Dạ

Chương 21: Sự tái sinh




Tiết trời tháng tư ở thành phố Bắc đã ấm áp hơn rất nhiều, ngoài trời chim én rủ nhau bay lượn thành đàn, các loài hoa thi nhau khoe sắc, ánh mắt trời len lói qua các nhánh cây, chiếu lên những giọt sương sớm còn đọng lại trên các phiến lá

Đây rồi, mùa xuân - mùa của sự tái sinh.

Bên trong căn phòng rộng lớn và xa hoa của một thanh nữ sắp đến độ tuổi trưởng thành, cô gái đang ngồi trước gương sấy tóc. Dù chỉ mới 17 tuổi nhưng gương mặt của người con gái lại xinh đẹp một cách kiều diễm và sắc sảo.

Mới một tuần trước thôi đôi mắt của cô thanh nữ vốn dĩ vẫn còn rất non nớt và trong trẻo, nhưng hiện tại đôi mắt ấy lại nhiễm chút phong sương giống như của một người đã trải qua phong ba bão tố cuộc đời, nhưng sự kết hợp này đồng thời lại làm cho vẻ đẹp của cô gái trông càng thêm lộng lẫy.

Cửa phòng lúc này đột nhiên bật mở, một thiếu nữ khoảng 15 tuổi, mặc đồ nữ hầu hớt hải chạy đến trước mặt cô

"Làm sao đây, tiểu thư? Ông chủ đã biết chuyện cô đổi chuyên ngành từ quản lý doanh nghiệp sang diễn xuất rồi!

Ông chủ cùng bà chủ bảo em gọi tiểu thư xuống nói chuyện. Họ đang vô cùng tức giận."

Cô gái bình thản nhìn nữ hầu đang thở hồng hộc trước mặt, gương mặt cô không bộc lộ nhiều cảm xúc, đôi môi khẽ mấp máy, thốt lên vài từ đơn giản "Ta biết rồi." rồi đứng dậy đi xuống lầu.



Trên chiếc sofa lớn ở giữa phòng khách, Lâm Hòà Dụ sắc mặt hầm hầm đang ngồi chờ đợi ai đó, lúc nhìn thấy nguyên nhân gây ra cơn giận của mình đang chậm rãi từ trên lầu bước xuống, sự phẫn nộ của ông lập tức bùng nổ, ông đứng bật dậy đập bàn quát lớn "Lâm Ngữ Yến! Con to gan thật!"

Lâm Ngữ Yến vẻ mặt vẫn bình thản, ung dung tiến về phía Lâm Hòa Dụ, cô đưa đôi mắt điểm tĩnh nhìn người bố đang tức giận của mình, lời thốt lên nhẹ bâng "Đó là lựa chọn của con."

Lâm Hòa Dụ nghe vậy thì nghiến răng "Con là hậu duệ duy nhất của Lâm gia, không lo học kinh doanh để sau này quản lý Lâm Thị mà lại đòi học diễn xuất cái gì chứ? Làm diễn viên thì có gì tốt? Suốt ngày mua vui cho người khác xem thì bản thân con hay ho lắm à?"

Lâm Ngữ Yến rũ mắt xuống, tuy trong lòng cảm thấy có lỗi với bố nhưng lần này cô quyết không nhượng bộ "Trở thành diễn viên là ước mơ của con, dù bố có nói gì đi nữa thì con cũng sẽ không thay đổi quyết định của mình đâu."

Lâm Hòa Dụ tức đến mức mặt đỏ phừng phừng, ông chỉ ngón tay đang run rẩy vì phẫn nộ vào Lâm Ngữ Yến, lời thốt ra cũng lắp bắp "Con... con... đúng là làm ta tức chết mà! Con nhỏ cứng đầu!"

Lý Trạch Thu đang ngồi trên sofa thấy vậy thì đứng lên đỡ lấy eo Lâm Hòa Dụ, bà quay sang cau mày phiền muộn hỏi Lâm Ngữ Yến "Chẳng phải lúc đầu con đã đồng ý sẽ học quản lý kinh doanh rồi sao? Sao bây giờ lại đột ngột đổi ý?

Lâm Ngữ Yến trầm ngâm một lúc rồi ngước lên, ánh mắt kiên định chiếu thẳng vào hai người "Con xin lỗi vì đột ngột thay đổi quyết định và làm bố mẹ thất vọng. Nhưng lần này con muốn sống vì bản thân con và theo cách con muốn. Con muốn được ích kỷ một lần." Lâm Ngữ Yến nói xong thì cúi đầu gập người thay cho lời xin lỗi rồi xoay người về lại phòng.

Lâm Hòa Dụ nghe vậy tức đến bật cười, quay sang nhìn Lý Trạch Thu "Bà thấy đứa con gái cưng của bà chưa? Nó cứng đầu đến như vậy mà bà lúc nào cũng chỉ biết bênh vực nó! Đúng là tức chết tôi rồi!"

Lâm Ngữ Yến sau khi quay lại phòng thì thay đồng phục và sửa soạn sách vở chuẩn bị đi học. Lúc đang soạn sách cho các tiết học hôm nay, ánh mắt cô chợt dừng lại ở cuốn sách có tiêu đề "Khám phá về sự luân hồi", tay Lâm Ngữ Yến chợt khựng lại, cô trầm ngâm rơi vào hồi tưởng.

Ký ức quay trở về một tuần trước, sau khi mắc phải cơn mưa xuân trong lúc học tiết thể dục ở trường, Lâm Ngữ Yến sau đó về nhà thì bất ngờ lên cơn sốt cao và hôn mê liên tục ba ngày.

Trong ba ngày ngắn ngủi đó, Lâm Ngữ Yến đã có một giấc mơ vô cùng vô cùng dài. Trong giấc mơ mọi người xung quanh gọi cô là Trình Hiểu Yên, một cái tên xa lạ nhưng cũng thật quen thuộc.



Người mà cô gọi là bố mẹ trong giấc mơ cũng không phải Lâm Hòa Dụ và Lý Trạch Thu. Lâm Ngữ Yến mơ thấy bọn họ vô cùng yêu thương cô nhưng không may đã qua đời trong một vụ tai nạn và để lại cho cô một khoảng nợ lớn.

Cô mơ thấy mình gặp được một người đàn ông tên Phàm Dực và đem lòng ái mộ anh dù cả hai chỉ mới gặp duy nhất một lần. Thậm chí cả gương mặt anh ra sao cô cũng chưa nhìn thấy qua.

Sau đó cô tiếp tục mơ thấy bản thân đã bán mạng làm việc thế nào để chi trả hết những khoảng nợ khổng lồ và trải qua quãng thời gian vui vẻ thể nào sau khi gặp được những người đồng nghiệp dễ thương ở một quán rượu.

Cuối cùng, cô mơ thấy bản thân đã chết ra sao ở cuộc đời đó...

Lâm Ngữ Yến ban đầu cho rằng có lẽ là do cô đã xem quá nhiều phim truyền hình nên mới mơ thấy giấc mơ kì lạ như vậy, nhưng những cảm xúc trong mơ lại quá đỗi chân thực.

Đặc biệt là khung cảnh Trình Hiểu Yên bị chiếc xe bảy chỗ đâm vào, cảm giác đau đớn đến nghẹt thở đó làm Lâm Ngữ Yến bất giác sợ hãi đến run rẩy mỗi lần nhớ lại.

Dù gương mặt của tất cả mọi người trong giấc mơ kia đều là những gương mặt xa lạ mà cô chưa một lần nhìn thấy qua, nhưng tính cách, thói quen, sở thích, và đặc biệt là khuôn mặt của Trình Hiểu Yên lại hoàn toàn giống với cô ngoài đời.

Hơn nữa việc các chuỗi sự kiện trong giấc mơ không được liền mạch, thời gian hay địa điểm cũng không được rõ ràng và khá mơ hồ, tất thảy những điều trên khiến cho Lâm Ngữ Yến có suy nghĩ rằng những thứ cô đã mơ thấy chính là kiếp trước của chính mình.

Cô cứ vô thức suy nghĩ về giấc mơ kì lạ đó và bất giác thu thập những cuốn sách cùng những tài liệu tham khảo nói về sự luân hồi chuyển kiếp.

Càng đi sâu vào Lâm Ngữ Yến càng cảm thấy chắc chắn hơn về suy đoán này. Nếu thật sự là vậy, có thể nói đây chính là một sự tái sinh đầy ngoạn mục, vì cuộc sống của cô ở kiếp trước và ở kiếp này, hoàn toàn là hai thái cực khác nhau.