Một Lòng Một Dạ

Chương 15: Điều tiếc nuối




Phàm Dực không thể hiện bất kì cảm xúc nào trước đề nghị vượt ngục của Trạch Siêu. Anh im lặng nhìn anh ta, đôi môi khô khốc khẽ mấp máy “Cảm ơn anh. Nhưng không cần phải giúp tôi nữa đâu. Dù anh có giúp tôi vượt ngục ra ngoài, tôi cũng sẽ không lẩn trốn mà sẽ đi tìm giết tên khốn Phàm Huân rồi sau đó tự sát... Anh đã giúp tôi hết mức có thể rồi, tôi không muốn anh phải tốn công vô ích.”

Trạch Siêu không ngờ Phàm Dực không còn suy nghĩ muốn sống nữa, anh ta cau mày “Anh nói nhảm gì vậy? Anh còn người thân…”

Còn chưa đợi Trạch Siêu nói xong, Phàm Dực đã lên tiếng tiếp “Vẫn còn một số chuyện làm tôi chưa yên tâm. Hi vọng anh có thể giúp tôi lo liệu.”

“Anh bị điên sao? Lo liệu? Chẳng lẽ anh thật sự định ngồi đây chờ chết?” Trạch Siêu tức giận đập bàn.

Phàm Dực làm như không thấy sự phẫn nộ của Trạch Siêu, anh bình thản tiếp tục “Giang Mặc… hãy để chú ấy theo anh về thành phố Nam. Tính tình Giang Mặc đơn giản, chỉ được cái liều mạng, nếu không có người dẫn dắt, rất dễ bị kẻ khác lợi dụng.”

Trạch Siêu cau mày khó chịu, anh mất kiên nhẫn khẽ gầm “Thôi đủ rồi đó, Phàm Dực. Tôi sẽ không giúp anh…"

Phàm Dực một lần nữa lờ đi lời của Trạch Siêu, anh tiếp tục ngắt lời anh ta “Còn một chuyện… trong suốt 10 năm nay, vào ngày 17 tháng 11 mỗi năm, tôi đều sẽ đến thành phố Nam, ngồi trong căn phòng cuối dãy bên phải ở quán karaoke Tinh Tú để đợi một người.”

Vừa nói Phàm Dực vừa vân vê chiếc vòng thạch anh trên cổ tay, đôi mắt anh lúc này mới nhìn thấy chút ấm áp “Là một cô gái nhỏ, bố của cô ấy là một trong những con nợ của Phó Hào. 10 năm trước trong lúc tôi đến thành phố Nam tìm Phó Hào tính sổ đã tình cờ gặp gỡ và giúp đỡ cô ấy. Từ đó, mỗi năm vào đúng ngày đấy, tôi đều đợi cô ấy quay trở lại để đưa lại món đồ này, không ngờ cuối cùng vẫn là không đợi được… Nếu tôi không nhầm, chắc bây giờ cô ấy cũng đã khoảng 26, 27 tuổi. Nhờ anh thay tôi tiếp tục đợi, cô ấy chắc chắn sẽ quay trở lại. Khi đó giúp tôi đưa cái này cho cô ấy." Vừa nói Phàm Dực vừa tháo chiếc vòng trên tay xuống, đưa cho Trạch Siêu.

Trạch Siêu có chút suy tư, anh trầm ngâm một lúc rồi híp mắt thăm dò hỏi “Nếu anh đã để tâm đến cô gái đó đến vậy, sao anh không đi tìm cô ấy?”

Phàm Dực lắc đầu cười khổ “Tôi không biết tên cô ấy. Chỉ mới gặp qua đúng một lần vào 10 năm trước. Ngay cả gương mặt cũng không nhìn rõ. Tôi hoàn toàn không biết gì về người con gái đó, mò kim đáy bể chắc còn dễ dàng hơn việc tìm lại cô ấy.”

Trạch Siêu kinh ngạc “Như vậy nghĩa là... anh chỉ mới gặp cô gái đó đúng một lần, tên cũng không biết, gương mặt cũng không rõ, vậy mà anh lại… nhớ mãi không quên cô ấy ư? Chỉ mới gặp một lần liệu có thể sâu đậm đến vậy?”



Phàm Dực thoáng im lặng, trong đầu bất giác hồi tưởng lại về lần gặp gỡ đó, lát sau anh khẽ cất giọng “Không hẳn là đối với cô ấy sâu đậm. Chỉ là người đó đem lại cho tôi cảm giác rất ấm áp. Đó là lần đầu tiên tôi gặp một người chân thành đến vậy. Dù là lần đầu cả hai gặp gỡ, dù trước đó cô ấy không hề quen biết tôi, nhưng cô ấy vẫn đối với tôi rất chân thành, không hề có một chút giả tạo nào.”

Trạch Siêu im lặng một lúc lâu, lát sau giống như đã nghĩ thông suốt điều gì, anh ta lên tiếng “Anh không cần bận tâm nữa đâu, cô ấy đang sống rất tốt.”

Phàm Dực nghe vậy thì ngước lên nhìn Trạch Siêu đầy nghi hoặc.

Trạch Siêu rít một hơi xì gà rồi nói tiếp “Thông qua lời anh kể, tôi đoán chắc có lẽ là người đó...”

Ngừng một đoạn, Trạch Siêu rơi vào hồi tưởng “Khoảng hơn một năm trước, có một người phụ nữ tìm đến quán karaoke Tinh Tú và mang theo giấy nợ mà bố cô ấy đã ký với Phó Hào. Cô ấy nói là tới để trả nợ cho ông chủ Phàm Dực, còn nói rằng anh đang giữ một vật thế chấp của cô ấy.” Trạch Siêu nói đến đây thì đưa mắt nhìn chuỗi thạch anh trong tay của Phàm Dực.

Lại rít thêm một hơi, Trạch Siêu sắc mặt không rõ buồn vui, tiếp tục “Cô ấy tên Trình Hiểu Yên, đang làm quản lý tại quán rượu Thử Thần.”

Ánh mắt Trạch Siêu đột nhiên có chút khác lạ, giống như đang né tránh Phàm Dực “Nhưng tôi cũng không chắc lắm, vì tuy cô ấy là người thành thật, nhưng tính cách lại khá lạnh lùng, có chút không giống với anh kể là chân thành và ấm áp.”

Quá rõ ràng, Trạch Siêu có tình ý với Trình Hiểu Yên, dù nghe có chút ích kỷ, nhưng trong một khoảnh khắc, anh đã thật lòng hy vọng người mà Phàm Dực chờ đợi không phải là Trình Hiểu Yên.

Thế nên dù trong lòng đã biết rõ người đó là cô, Trạch Siêu vẫn nói cố tình nói rằng anh không chắc lắm, vẫn cố gắng tìm ra sự khác biệt giữa người phụ nữ Phàm Dực tìm kiếm và Trình Hiểu Yên.

Trạch Siêu vốn tưởng bản thân đã che đậy rất kĩ tình cảm anh dành cho cô, nhưng đôi mắt của kẻ sinh tình là thứ dễ nhận ra nhất trên đời.

Nhưng Phàm Dực không vạch trần Trạch Siêu, anh cong môi khẽ mỉm cười “Vậy sao.”



Một lúc sau anh ngước lên nhìn Trạch Siêu, một đôi mắt chân thành và kiên định. Anh lần nữa đưa chiếc vòng về phía anh ta “Nhờ anh chăm sóc tốt cô ấy, và giúp tôi đưa cho cô ấy cái…"

Lần này đến lượt Trạch Siêu ngắt lời Phàm Dực “Nếu người đó thật sự là Trình Hiểu Yên, thì cô ấy sẽ không nhận lại chiếc vòng đâu.”

Ánh sáng trong mắt Trạch Siêu dần tắt hẳn “Trình Hiểu Yên từng nói qua với tôi, việc cô ấy đưa cho anh vật thế chấp chỉ là cái cớ để có thể gặp lại anh lần nữa. Và dù có gặp lại, cô ấy cũng sẽ tặng nó cho anh.”

Phàm Dực nghe vậy con ngươi khẽ chấn động, anh không nói thêm gì nữa mà chỉ siết chặt chiếc vòng trong tay, đôi mắt đau lòng xen lẫn tiếc nuối cụp xuống.

Trạch Siêu đã kể hết tất cả mọi thứ cho Phàm Dực, duy chỉ có việc Trình Hiểu Yên thích anh ta là Trạch Siêu cố tình không nhắc tới.

Nhưng mẹ kiếp, tên khốn Phàm Dực này, sao anh ta lại trọng tình trọng nghĩa đến như vậy?

Dù không nói bất kỳ lời nào nhưng ánh mắt đó của Phàm Dực giống như đang chúc phúc cho anh và Trình Hiểu Yên vậy.

Điều này làm Trạch Siêu cảm thấy bản thân thật bỉ ổi và hèn hạ khi cố tình che giấu chuyện đó.

****

Dù muốn hay không, những điều đáng tiếc luôn xảy đến.

Là gặp đúng người nhưng vào sai thời điểm như Trình Hiểu Yên và Phàm Dực, hay là vào đúng thời điểm nhưng lại không đúng người như Trình Hiểu Yên và Trạch Siêu, kết quả cuối cùng vẫn đều là sự tiếc nuối.