Đại khái Tiền Lâu Tĩnh có cảm giác mình là người phí của nhất trên đời này, trong nhà Lâm Thụy Cảnh có bao nhiêu chiếc siêu xe, nhưng nàng lại không thể chạy được, còn phải chen chúc trên xe buýt, nội tâm quả thật cảm thán một tiếng thảm, nàng muốn đi học lái xe, nhưng thực sự là không có thời gian để học.
Chen đi xe buýt sợ nhất cái gì, đó là trời mưa, đặc biệt là phải đi dưới mưa một đoạn dài như vậy. Nhà Lâm Thụy Cảnh cách rất xa trạm xe buýt, mà trạm xe buýt cách chỗ nàng đến cũng rất xa, gió lại lớn, mưa cũng càng ngày càng lớn, mới đi mấy bước mà cả người đã gần như ướt đẫm, nội tâm Tiền Lâu Tĩnh gần như hỏng mất, nhưng nàng cũng không muốn bỏ tiền lâu tĩnh đi taxi, nghĩ đến cảnh chủ nợ đến đòi là quá mệt. Tiền Lâu Tĩnh cắn răng một cái, so sánh kiểu này cũng không hợp lý, dù cả người nàng thực sự đã ướt hết rồi
Lúc Tiền Lâu Tĩnh trên đường đi đến trạm xe buýt, có một chiếc xe lái qua người nàng, sau đó thì quả thật là bi kịch của Tiền Lâu Tĩnh, nước dưới đường bắn hết lên người Tiền Lâu Tĩnh. Tiền Lâu Tĩnh vốn đã không thoải mái, bây giờ toàn thân đều phát hỏa.
"Có tiền chạy như vậy đó hả, đồ khốn kiếp!" Tiền Lâu Tĩnh thấy chiếc xe chạy đi rồi mở miệng mắng to. Thật ra cũng không thể trách chủ xe, chỗ Tiền Lâu Tĩnh đi là gần ổ gà, tất cả đều là nước, đường cũng hẹp, dù lái thế nào cũng sẽ văng nước lên, bất quá Tiền Lâu Tĩnh cũng là người không thích mấy người có tiền, mấy người có tiền đại khái sẽ như Lâm Thụy Cảnh, kiêu ngạo ta đây, hoàn toàn không để người khác vào trong mắt.
Vốn là xe cũng đi khỏi rồi, Tiền Lâu Tĩnh không nghĩ chiếc xe kia lại quay lại, nàng suy nghĩ, chủ xe này không phải là một người hung tàn đi, bị mình mắng một cái muốn quay lại tính sổ với mình.
Cửa sổ xe mở ra một nửa, Tiền Lâu Tĩnh nhìn thấy một mỹ nhân rất có mị lực, mặc dù không thấy hết toàn thân, chỉ nhìn gương mặt, nhưng nàng cũng biết đây tuyệt đối là nữ nhân cực phẩm.
"Em lên xe, tôi đưa em." Triệu Vũ Trinh hiển nhiên thấy Tiền Lâu Tĩnh chật vật, nhìn nàng lúc này như công chúa gặp rủi ro, cảm giác rất thú vị, có lẽ Lâm Thụy Cảnh cũng không đối xử tốt với cô gái mới bao nuôi này lắm.
Tiền Lâu Tĩnh vừa mới nghe tiếng nói, đã nhanh chóng đáp lại, tôi đi ngay và liền. Giọng nói tốt như vậy, vừa có nhan sắc vừa có tiền, có lẽ đây là Lâm Thụy Cảnh thứ hai rồi. Lúc nào thì cực phẩm dễ gặp như vậy, tùy tiện đi đi lại lại trên đường là có thể đụng phải. Người chỉ có thể khiến cho người ta hâm mộ ghen tỵ, có tiện nghi không chiếm, có xe tốt không ngồi, vậy thì không phải Tiền Lâu Tĩnh, Tiền Lâu Tĩnh không nói thêm tiếng nào, liền mở cửa siêu xe kia, ngồi lên.
Lên xe, nhìn lên ghế lái xe, thấy bàn tay của chủ nhân đặc biệt nổi bật, ngón tay trắng nõn thon dài, quả thật Tiền Lâu Tĩnh chưa từng thấy bàn tay nào xinh đẹp như vậy, vóc người cũng cũng rất tốt, thẳng tắp nhìn đặc biệt ưu nhã, gương mặt lại tinh xảo, đoan trang, có tư vị của nữ nhân thành thục, một câu nói khái quát lại chính là, cả người đều tản ra ánh sáng của bạch phú mỹ. Tiền Lâu Tĩnh nhìn Triệu Vũ Trinh một chút, rồi nhìn lại bản thân mình một chút, miễn cưỡng cũng có thể coi là đẹp, nhưng khí chất không có, tư vị nữ nhân cũng không, cả người ướt đẫm dơ dáy, rõ ràng đều là nữ nhân, sao lại chênh lệch lớn như vậy. Cả người đều ướt, thêm vừa rồi bị nước dơ bắn lên, bây giờ còn đang nhiễu nước, nàng nghĩ có lẽ đã ướt cả chỗ ngồi rồi, nhất định sẽ rất bẩn, bạch phú mỹ nhìn thấy nhất định sẽ chê chết, cũng sẽ hối hận vì sao để cho mình lên xe. Mà thôi, dù chị ấy có chê thì cũng đã quá muộn rồi, dù sao mình cũng lên xe rồi, mặt dày chút là được.
Hiển nhiên bạch phú mỹ cũng nhìn lại Tiền Lâu Tĩnh, mà đúng là Tiền Lâu Tĩnh lại không thấy một chút ý tứ chê cười nào trên mặt bạch phú mỹ này.
"Xin lỗi, là tôi bất cẩn, nếu như không chê, đến nhà tôi đổi một bộ quần áo, nhà tôi ở gần đây." Triệu Vũ Trinh nhìn Tiền Lâu Tĩnh nói xin lỗi. Cô thấy Tiền Lâu Tĩnh cả người ướt đẫm như vậy chắc là không thoải mái, nhà cô lại ở gần đây, đưa nàng về nhà cô đổi quần áo tốt hơn đưa nàng về nhà.
"Không sao, chị đưa em về nhà cũng được." Tiền Lâu Tĩnh cảm thấy không nên gây thêm phiền toái, bạch phú mỹ này hình như rất tốt, không có lên tiếng chê, mà lại dám đem một người bẩn như nàng về nhà.
"Quần áo trên người em bị tôi làm bẩn, tôi có trách nhiệm, mặc quần áo ướt quá lâu bị cảm cũng không tốt." Triệu Vũ Trinh nói xong là lái xe về nhà mình,
Nơi ở của Triệu Vũ Trinh không phải biệt thự, mà là một chung cư cao cấp. Nếu Triệu Vũ Trinh muốn đưa nàng về, thì Tiền Lâu Tĩnh cũng chỉ có thể nhắm mắt đi vào cửa nhà Triệu Vũ Trinh.
Triệu Vũ Trinh đưa Tiền Lâu Tĩnh về nhà, sau đó đưa quần áo cho Tiền Lâu Tĩnh.
"Quần lót là mới, em đi tắm nước nóng đi, tôi đến phòng bếp làm cho em chén canh gừng, mặc quần áo ướt quá lâu, có lẽ sẽ dễ bị cảm." Triệu Vũ Trinh nói với Tiền Lâu Tĩnh.
"Không cần phiền như vậy." Tiền Lâu Tĩnh hết sức khách khí nói, mặc dù nàng và bạch phú mỹ trước mắt mới gặp không lâu, nhưng nàng vẫn cảm thấy bạch phú mỹ này quá tốt, cực kỳ có hảo cảm. Người đẹp tâm cũng đẹp, đúng là một tồn tại hoàn hảo, Tiền Lâu Tĩnh âm thầm suy nghĩ.
Triệu Vũ Trinh nấu canh gừng xong không bao lâu, Tiền Lâu Tĩnh cũng tắm xong đi ra. Triệu Vũ Trinh nhìn dáng vẻ Tiền Lâu Tĩnh vừa mới tắm xong cảm thấy rất tươi đẹp. Triệu Vũ Trinh lâu lâu cũng gặp Lâm Thụy Cảnh, nhớ lúc Lâm Thụy Cảnh đưa Tiền Lâu Tĩnh đi theo, Triệu Vũ Trinh cũng nhìn theo, lúc đó còn âm thầm tinh tế quan sát nha đầu này, chỉ là không có chào hỏi, nên hiển nhiên là Tiền Lâu Tĩnh không có nhận ra cô.
Cách ra mắt của Lâm Thụy Cảnh với Tiền Lâu Tĩnh cũng giống như với Phạm Vân Huyên, nhưng mặc dù Lâm Thụy Cảnh vẫn đưa Tiền Lâu Tĩnh đến nhiều chỗ, cũng có ý nâng đỡ nàng, nhưng đầu tư của Lâm Thụy Cảnh cho Tiền Lâu Tĩnh không bằng một phần mười Phạm Vân Huyên. Trong mắt Triệu Vũ Trinh nhìn thấy, Phạm Vân Huyên không đủ tư chất làm minh tinh, nhưng Lâm Thụy Cảnh lại không tiếc tâm huyết sức lực nâng đỡ Phạm Vân Huyên, dĩ nhiên cố gắng của Phạm Vân Huyên chính là một biến số, vì quá chăm chỉ nên không lãng phí dụng tâm của Lâm Thụy Cảnh. Về phần Tiền Lâu Tĩnh, cảm giác đầu tiên mang lại cho người khác là tươi đẹp, có thể hấp dẫn tầm mắt của mọi người, hơn nữa cũng rất đẹp, tư chất này rất thích hợp trong giới giải trí. Thêm một chuyện thú vị nữa, người này hình như nội tâm rất phong phú, rõ ràng có rất nhiều lần nàng đặc biệt bất mãn với Lâm Thụy Cảnh, nhưng ngoài mặt vẫn đặc biệt ôn thuận với Lâm Thụy Cảnh, sau lưng lại dùng rất nhiều hành động thú vị cằn nhằn, mấy lần bị mình bắt gặp. Cho nên, cô đặc biệt muốn ký hợp đồng với nha đầu này, bất quá Lâm Thụy Cảnh có chết cũng không chịu, đáng tiếc, cô cảm thấy nha đầu này nhất định có tương lai. Giống như vừa rồi khi nàng mới lên xe mình, sắc mặt biến ảo rất nhiều loại, mặc dù rất nhỏ, nhưng chỉ cần nhìn kỹ là có thể nhìn ra được ngay, kiểu như sau rất nhiều rối rắm đấu tranh nội tâm xong, là có thể tự điều chỉnh cho ra trạng thái tốt nhất.
"Canh gừng tốt lắm, còn nóng em tranh thủ uống đi." Triệu Vũ Trinh đưa canh gừng mới nấu xong cho Tiền Lâu Tĩnh.
"Cảm ơn!" Tiền Lâu Tĩnh nhận lấy canh gừng, nội tâm hơi cảm động, bạch phú mỹ này quả thật biết chăm sóc người.
"Bên ngoài vẫn còn mưa, trời cũng tối rồi, hay là ở lại nhà tôi ăn bữa tối đi." Triệu Vũ Trinh đề nghị.
"Như vậy làm sao được" Mặc dù miệng Tiền Lâu Tĩnh nói như vậy, nhưng nội tâm đã liên tục gật đầu, nàng phát hiện nội tâm mình đối với tỷ tỷ bạch phú mỹ này quả thật là càng lúc càng có cảm giác thân cận. Nội tâm Tiền Lâu Tĩnh đã thăng cấp cho Triệu Vũ Trinh từ bạch phú mỹ lên thành bạch phú mỹ tỷ tỷ. Cho nên nói, cô gái nào không muốn được bao nuôi, dáng vẻ như đứa nhỏ nghèo túng kiêu này, chỉ một bữa ăn đã có thể bị dụ đi, thật sự là không có định lực, tự nguyện để người ta dụ dỗ! Triệu Vũ Trinh bây giờ không có điểm nào để Tiền Lâu Tĩnh chê, Tiền Lâu Tĩnh chỉ là tự mắng chính mình thôi!