Một Loại Khác Có Thể

Chương 4




Phạm Vân Huyên do dự trong chốc lát, vẫn là lựa chọn lắc đầu.
"Cô nên biết, vốn liếng trong tay cô ít đến đáng thương, trình độ học vấn ở mức sơ trung, xuất thân bình thường, chưa từng có gì đặc biệt, dung mạo cũng chỉ là khá một chút, có nhiều người vẫn đẹp hơn cô, cô cảm thấy dựa vào cái gì để bước ra được giới giải trí, cảm thấy dựa vào cố gắng là đủ rồi sao? Người ta sẽ không vì cô cố gắng mà cho cô cơ hội, muốn cho cô có cơ hội không còn cách nào khác ngoài quy tắc ngầm. Khi cô gặp chuyện khó khăn bể đầu chảy máu, cô cho rằng người ta sẽ kiên trì với cô như ban đầu sao? Thành công, cô tự tôn mới là tự tôn, không thành công, cô có tự tôn cũng chỉ là buồn cười, suy nghĩ đến quá khứ của cô một chút, cô vẫn còn muốn sống như vậy sao?"
Lâm Thụy Cảnh biết Phạm Vân Huyên có khát vọng thành công cực kỳ mãnh liệt, cho nên nàng biết rõ ràng nên nói thế nào để đả động mình.
Lời của Lâm Thụy Cảnh nói, mỗi một câu đều đâm trúng nội tâm Phạm Vân Huyên. Phạm Vân Huyên hiểu được sự nhỏ bé của mình, thật ra thì cả nàng đối với bản thân mình cũng không có đầy đủ tự tin, đúng vậy, nàng dựa vào cái gì cho rằng mình có thể thành công đây?
"Chị có thể giúp tôi sao?" Phạm Vân Huyên hỏi, bởi vì hoàn cảnh lớn lên, từ nhỏ Phạm Vân Huyên đã có thể phân biệt được thái độ khinh biệt chán ghét mình của người khác, dù là thiện ý hay ác ý. Trên người Lâm Thụy Cảnh, nàng không cảm giác được nửa điểm ác ý, ngay cả khinh miệt cũng không có.
"Cũng không phải tất cả mọi người đều có cơ hội đứng trên vai người khổng lồ", một Lâm Thụy Cảnh so với những người sau này Phạm Vân Huyên gặp đều có tác dụng hơn rất nhiều, nàng cảm thấy bản thân mình thật may mắn khi có thể biến thành Lâm Thụy Cảnh.
"Được, tôi đồng ý với chị", nếu như là nàng, mình cũng không phải bài xích như lúc nãy, rõ ràng dáng dấp so với mình còn xinh đẹp hơn, nàng có chút không hiểu, một nữ nhân muốn bao nuôi một nữ nhân khác rốt cục là vì cái gì, trời sinh chị ấy thích nữ nhân sao? Trong lòng Phạm Vân Huyên thầm đặt vô số câu hỏi với Lâm Thụy Cảnh.
"Bây giờ cô đi theo tôi chứ?" Lâm Thụy Cảnh hỏi, nàng cảm thấy Phạm Vân Huyên ở trong tầm mắt mình sẽ tốt hơn, như vậy mình có thể bảo vệ nàng.
"Bây giờ?" Phạm Vân Huyên cảm thấy quá nhanh, mặc dù đã đồng ý, nhưng trong lòng cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng, giờ phút này cảm thấy hết sức thấp thỏm và bất an, thậm chí còn muốn tìm đường lui.
"Cô theo tôi đi, tất cả y phục cùng đồ dùng của cô, tôi sẽ cho người chuẩn bị, cô yên tâm, bây giờ tôi sẽ không đụng đến cô." Lâm Thụy Cảnh cảm thấy bao nuôi Phạm Vân Huyên, chỉ là muốn Phạm Vân Huyên ở trong tầm mắt mình hợp lý một chút, cũng không phải là muốn làm cái gì, mình làm loại chuyện đó với mình, bây giờ Lâm Thụy Cảnh quả thật là không hề nghĩ đến.
Lời của Lâm Thụy Cảnh làm tâm Phạm Vân Huyên hơi thả lỏng xuống, có lẽ nàng cũng không phải là người không giữ lời với mình, không cần lo, Phạm Vân Huyên đối với Lâm Thụy Cảnh quả nhiên có một loại cảm giác tin tưởng.
Lâm Thụy Cảnh muốn bảo hộ Phạm Vân Huyên trong lòng bàn tay, đời trước của Phạm Vân Huyên đều không có người yêu thương nàng thật tốt, Lâm Thụy Cảnh muốn dùng thân phận bây giờ yêu thương mình, bảo vệ mình, dĩ nhiên hiện tại Lâm Thụy Cảnh yêu rất đơn thuần, không lẫn bất kỳ tạp chất nào.
Phạm Vân Huyên ngồi lên xe Lâm Thụy Cảnh, trên xe, Lâm Thụy Cảnh cũng không nói lời nào, Phạm Vân Huyên càng không dám lên tiếng. Phạm Vân Huyên nhìn gò má xinh đẹp của Lâm Thụy Cảnh, trong lòng tràn ngập cảm giác kỳ quái, nàng có dự cảm, cuộc đời của nàng bởi vì gặp được Lâm Thụy Cảnh mà trở nên hoàn toàn khác biệt.
Khi Phạm Vân Huyên bước xuống xe, đứng trên mặt đất nhìn biệt thự đường hoàng, trong lòng nàng có một cảm giác không chân thật, nàng lớn đến như vậy, cũng chưa bao giờ được đi vào biệt thự to lớn như thế này, theo bản năng đi theo sát sau lưng Lâm Thụy Cảnh.
"Sau này cô ở đây, bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ sắp xếp cho cô thời khóa biểu, những khóa học này sẽ hữu dụng với cô, cô chỉ có thể chăm chỉ học thật tốt, nhân sinh mới có thể tốt hơn."
Lâm Thụy Cảnh đưa Phạm Vân Huyên vào trong biệt thự của mình, ở căn phòng cách vách với phòng mình, đồng thời viết kế hoạch tương lai cho Phạm Vân Huyên. Phạm Vân Huyên cả đời thất bại, không chỉ vì vận khí không tốt, mà còn là vì không đủ điều kiện, dĩ nhiên điều này liên quan đến gia cảnh của Phạm Vân Huyên. Bây giờ Lâm Thụy Cảnh có điều kiện, nàng nhất định phải để cho Phạm Vân Huyên cường đại lên trong thời gian ngắn. Lâm Thụy Cảnh không biết tương lai sẽ như thế nào, trải qua một hồi sinh tử, để cho nàng có cảm giác nguy cơ, nếu như một ngày nàng không có ở đây, nàng cũng hy vọng Phạm Vân Huyên có năng lực sinh tồn trong xã hội này.
Lâm Thụy Cảnh giao phó mọi chuyện xong, bảo Phạm Vân Huyên nghỉ ngơi thật tốt, rồi đi về phòng mình.
Sau khi Lâm Thụy Cảnh rời đi, Phạm Vân Huyên mới cảm giác được một chút tự do, thật ra thì thời gian ở cạnh Lâm Thụy Cảnh, nàng có cảm giác thần kinh của mình bị buộc thật chặt. Nhưng Phạm Vân Huyên cũng không thể hoàn toàn thoải mái, bới vì bố trí trong gian phòng này, so với chỗ mình ở thực sự quá khác biệt, giống như đang nhắc nhở mình, đây là thế giới không thể xông vào, đối với thế giới này, nàng thực sự cảm thấy rất bất an.
Phạm Vân Huyên biết mình đã bán mình, nhưng khi gặp Lâm Thụy Cảnh kim ốc tàng kiều, nàng cũng không có cách nào vui vẻ được, nhưng điều may mắn nhất có lẽ là, Lâm Thụy Cảnh là một người tốt. Mặc dù Lâm Thụy Cảnh muốn bao nuôi mình, nhưng nàng lại cảm thấy Lâm Thụy Cảnh không có ý xấu, Lâm Thụy Cảnh cho nàng có cảm giác rất kỳ quái, như kiểu thông suốt lòng người, ít nhất là bản thân mình trước mặt Lâm Thụy Cảnh, cái gì cũng bị nhìn thấu.
Ngày này, Phạm Vân Huyên ngủ cũng không tính là tệ, nhưng lúc sáu giờ, nàng đã tỉnh lại, bởi vì Lâm Thụy Cảnh nói nàng bảy giờ qua phòng Lâm Thụy Cảnh, cho nên Phạm Vân Huyên không dám ngủ thẳng giấc, sáu giờ đã tỉnh dậy. Sáu giờ năm mươi lăm phút, Lâm Thụy Cảnh gõ cửa đi vào, đem theo mấy bộ quần áo, những bộ quần áo này là Phạm Vân Huyên đời trước ngay cả nghĩ cũng không dám.
Thật ra Phạm Vân Huyên thấy Lâm Thụy Cảnh vẫn còn có chút khẩn trương, kiểu như biểu hiện tiểu nhân khi thấy đại nhân cao cao tại thượng.
"Cô ở đây, chỉ cần để mặt mộc, không cần trang điểm, cô chọn một bộ quần áo thay ra, sau đó đến phòng ăn tìm tôi." Lâm Thụy Cảnh nói với Phạm Vân Huyên đơn giản mấy câu rồi ra ngoài, bởi vì chuyện Phạm Vân Huyên cần làm quá nhiều, nàng không có thời gian để nói hết. Nàng phải bảo vệ, cũng phải vì Phạm Vân Huyên lót đường, còn phải làm tốt vai trò của Lâm Thụy Cảnh, bản thân Lâm Thụy Cảnh không có quá nhiều thời gian rảnh rỗi, tinh anh nên biến thành tinh anh, cố gắng bỏ ra không phải người bình thường có thể tưởng tượng được, mới vừa tiếp nhận công ty của ba nàng, còn bận rộn vì phân thân của mình.
Phạm Vân Huyên cũng không dám trễ nãi, thay xong quần áo thì đi ra ngoài, thấy Lâm Thụy Cảnh ưu nhã ngồi ở bàn ăn, bên cạnh còn có một bà cô nghiêm túc khoảng hơn bốn mươi tuổi.
"Cô đến đây, hôm nay Trương tiểu thư sẽ dạy cô lễ nghi bàn ăn cũng giao tiếp bình thường, còn đây là khóa trình một tuần, cô xem trước một chút, có gì không thích hợp có thể nói với tôi." Lâm Thụy Cảnh phát hiện mình nói chuyện không tự chủ dùng ngôn ngữ lãnh đạm, thân thể của nguyên chủ quả thật là người cao ngạo.
Phạm Vân Huyên nhìn thời khóa biểu dày đặc, buổi sáng bắt đầu từ tám giờ đến mười hai giờ, buổi trưa bắt đầu từ hai giờ đến sáu giờ, buổi tối bắt đầu từ bảy giờ đến mười giờ, một ngày không có chút thời gian thừa. Thời khóa biểu cũng hết sức nhiều, ngoài học diễn xuất còn có học giao tiếp, học kỹ năng, học tiếng Anh, còn học văn hóa, thậm chí ngay cả học kinh tế cũng có. Giờ khắc này, nàng tin chắc những gì Lâm Thụy Cảnh nói đều là nghiêm túc.