Một Loại Khác Có Thể

Chương 33




"Cô đi ra..." Lâm Thụy Cảnh phát hiện âm thanh của mình cũng thay đổi, mềm nhẹ, giống như âm thanh khi động tình, mắc cỡ không dám mở miệng nữa.
Phạm Vân Huyên ôm Lâm Thụy Cảnh ngã song song lên giường lớn, nàng đặt Lâm Thụy Cảnh dưới người mình.
"Mỗi lần nghe chị nói chuyện cũng cảm thấy chị nói, chị muốn, chị muốn, chị còn muốn..." Phạm Vân Huyên cười nói bên tai Lâm Thụy Cảnh, một tay nàng nắn bóp nụ hoa đã cứng lên, một tay khác vuốt ve du tẩu trên người Lâm Thụy Cảnh, làm thân thể Lâm Thụy Cảnh nổi lên ngọn lửa.
"Câm miệng!" Lâm Thụy Cảnh nổi giận ra lệnh với Phạm Vân Huyên, mặc dù cô đã không có sức lực giãy giụa, cũng không muốn giãy dụa, nhưng cô cũng không muốn nghe ngôn ngữ càn rỡ như vậy của Phạm Vân Huyên.
"Được, em không nói, chỉ làm." Phạm Vân Huyên cảm giác bây giờ mình không nhịn được trêu chọc người da mặt mỏng, lại dễ dàng xấu hổ như Lâm Thụy Cảnh, rõ ràng là cực thẹn, nên thân thể mới vì ngôn ngữ càn rỡ của nàng mà trở nên nhạy cảm hơn.
Lâm Thụy Cảnh cảm giác thân thể mình rõ ràng mới đây đã được cho ăn no rồi, giờ phút này chân tâm lại bắt đầu không khống chế chảy ra chất lỏng xấu hổ kia, thân thể nhạy cảm luôn làm cô cảm thấy ngượng ngùng, để cô không có cách nào thản nhiên đối mặt với khát vọng của thân thể mình, giống như trong thân thể cô tồn tại một con dã thú, nhưng lúc nào cũng bị Phạm Vân Huyên thả ra.
Phạm Vân Huyên từ từ cởi áo ngủ trên người Lâm Thụy Cảnh xuống, quần áo cởi ra, nửa thân trên trắng nõn hấp dẫn của Lâm Thụy Cảnh bại lộ dưới tầm mắt Phạm Vân Huyên. Tầm mắt Phạm Vân Huyên càng trở nên nóng rực hơn, giống như muốn đả thương da thịt Lâm Thụy Cảnh. Nửa thân dưới của Lâm Thụy Cảnh quả nhiên giống như Phạm Vân Huyên đoán, quần lót màu đen có ren sexy, giờ phút này Phạm Vân Huyên không vội cởi quần lót ra, nàng biết tối hôm nay còn rất dài, đủ để nàng từ từ hưởng dụng vưu vật hấp dẫn trước mắt.
Nàng cúi đầu ngậm đỉnh hoa màu hồng nhạt hơi đứng lên, sau đó liếm lấy, mút vào, dùng sứt hút, làm Lâm Thụy Cảnh cũng cảm thấy hơi phát đau, sau đó lại nổi lên một trận tê dại mà không nhịn được thở dốc thành tiếng.
"Uhm..." Lâm Thụy Cảnh nhìn Phạm Vân Huyên chôn trước ngực mình, tóc hơi tán loạn phủ xuống ngực cô, che đi gương mặt của nàng, điều này làm Lâm Thụy Cảnh có cảm giác muốn đưa tay vén tóc Phạm Vân Huyên lên, mong muốn nhìn thấy mặt nàng.
Hiển nhiên Phạm Vân Huyên cũng thấy tóc mình dài cản trở làm việc, đột nhiên nàng đứng dậy, đi đến bàn trang điểm buộc tóc lên.
Thân thể Lâm Thụy Cảnh bị trêu chọc đến giận, thấy Phạm Vân Huyên đột nhiên đứng dậy còn tưởng nàng không làm, lập tức có loại cảm giác mất mác, thấy Phạm Vân Huyên chẳng qua là đi buộc tóc, nội tâm lại tự thấy xấu hổ vì mong đợi của mình, sau đó không được tự nhiên không dám nhìn Phạm Vân Huyên.
Sau khi Phạm Vân Huyên buộc tóc xong, nhìn về phía ngọc thể câu người trên giường, cảm thấy người đẹp nhất cũng chỉ có thể như cô, Phạm Vân Huyên không kịp chờ đợi lập tức dán lên thân thể Lâm Thụy Cảnh, nàng ngồi trên đùi Lâm Thụy Cảnh, sau đó cởi váy ngủ mình mới vừa mặc ra.
Lâm Thụy Cảnh nhìn Phạm Vân Huyên cởi áo ngủ, rõ ràng nội tâm vô cùng không được tự nhiên, nhưng tầm mắt cũng không tự chủ nhìn lên thân thể Phạm Vân Huyên, ngực lớn hơn so với mình một chút, nhưng cũng không lớn hơn nhiều, eo ra eo, chân ra chân, một chút cũng không kém hơn thân thể mình. Nói thật với lương tâm, Lâm Thụy Cảnh cũng cảm thấy thân thể Phạm Vân Huyên nhìn rất tốt, lộ ra một cỗ cảm giác hấp dẫn câu người....
Dĩ nhiên Phạm Vân Huyên cảm giác được tầm mắt Lâm Thụy Cảnh, nàng cảm thấy thân thể mình dưới tầm mắt Lâm Thụy Cảnh cũng bắt đầu nổi lên phản ứng, thậm chí đỉnh hoa trước ngực không cần bất cứ kích thích gì cũng đứng thẳng lên, nội tâm Phạm Vân Huyên vì thân thể nhạy cảm của mình cũng cực kỳ xấu hổ.
Lâm Thụy Cảnh thấy đỉnh hoa Phạm Vân Huyên dưới tầm mắt của mình dựng thẳng lên, trong lòng cô lại có loại cảm giác kỳ quái, thân thể của nàng cũng nhạy cảm phóng đãng như mình, thì ra không phải chỉ mình mới là người như vậy, nghĩ đến đây, nội tâm Lâm Thụy Cảnh có chút thăng bằng, cảm giác biểu hiện mình dâm đãng cũng không có gì, dù sao so với Phạm Vân Huyên cũng tám lạng nửa cân.
Phạm Vân Huyên biết để Lâm Thụy Cảnh chủ động đụng mình là không nhiều, nhưng nàng vẫn không nhịn được khát muốn có quan hệ xác thịt với Lâm Thụy Cảnh. Vì vậy Phạm Vân Huyên lấy hết can đảm dùng thân thể xích lõa của mình đè lên thân thể cũng trần truồng như nàng, dùng mềm mại của mình, đè ép mềm mại của Lâm Thụy Cảnh.
Lâm Thụy Cảnh ý thức được Phạm Vân Huyên đang làm gì, cô mắc cỡ đến mức mặt mũi cũng đỏ bừng lên.
"Cô... biến thái..." Rõ ràng Lâm Thụy Cảnh cảm thấy rất biến thái, đây là chuyện mắc cỡ thế nào, nhưng thân thể cũng không có bài xích, thậm chí còn có chút hưng phấn.
"Phải không?" Phạm Vân Huyên rất nghiêm túc quan sát biểu hiện của Lâm Thụy Cảnh, quả thật nàng rất sợ thấy biểu hiện chán ghét trên mặt Lâm Thụy Cảnh, cũng may trên mặt Lâm Thụy Cảnh cũng không có vẻ mặt mình sợ đó, ngược lại giọng nói mắng mình biến thái dứt khoát thường ngày cũng không có, có lẽ cô cũng có phản ứng với mình. Xác định xong, Phạm Vân Huyên liền to gan hơn, nàng dùng đỉnh hoa trước ngực mình ma sát đỉnh hoa trên ngực Lâm Thụy Cảnh, cảm giác tê dại làm cho Phạm Vân Huyên và Lâm Thụy Cảnh đồng thời hít một hơi. Phạm Vân Huyên cũng chen đầu gối vào giữa hai chân Lâm Thụy Cảnh, dùng đầu gối cứng rắn của mình ma sát chân tâm Lâm Thụy Cảnh, chân tâm Lâm Thụy Cảnh chảy ra càng nhiều mật dịch hơn, thân thể tê dại không dứt, ngón tay cô không tự chủ mà nắm chặt drap giường.
Hiển nhiên Phạm Vân Huyên không thoả mãn như vậy, nàng bắt đầu hôn ngực Lâm Thụy Cảnh, từ từ kéo dài xuống vùng bụng phẳng, ngón tay của nàng vuốt ve bộ phận mẫn cảm nhất của Lâm Thụy Cảnh, quần lót đã ướt đẫm, nhưng Phạm Vân Huyên cũng không lưu luyến quá lâu, nàng từ từ cởi quần lót xuống, sau đó ném dưới giường.
Lâm Thụy Cảnh bị cởi quần lót, xấu hổ kẹp chặt đùi lại, không để cho Phạm Vân Huyên thấy chân tâm lầy lội của mình.
Nhưng ngón tay Phạm Vân Huyên cứng rắn cưỡng chế dò vào chân tâm Lâm Thụy Cảnh, sau đó tách đùi cô ra, để bộ vị tư mật nhất của Lâm Thụy Cảnh bại lộ dưới tầm mắt mình.
Lâm Thụy Cảnh nhìn Phạm Vân Huyên mở chân mình ra, hơn nữa tầm mắt cũng nóng rực nhìn bộ vị tư mật giữa hai chân mình, cô có dự cảm Phạm Vân Huyên sẽ làm ra chuyện xấu hổ hơn, nhưng chuyện đó cô lại có chút mong đợi, đó là cảnh tượng cô thấy vô số lần trong xuân mộng, Lâm Thụy Cảnh nghĩ vậy liền xấu hổ không dám nhìn Phạm Vân Huyên.
Phạm Vân Huyên nhìn cánh hoa trong suốt ướt đẫm mật dịch, giống như đóa hoa mê người trong sương sớm, nàng không kìm được vùi đầu vào chân tâm Lâm Thụy Cảnh.
Lâm Thụy Cảnh thấy quả nhiên Phạm Vân Huyên đem đầu chôn vào chân tâm của mình, nhìn hình ảnh dâm mỹ như vậy, cô cảm giác thân thể lại càng thêm hưng phấn. Mỗi một cái liếm của Phạm Vân Huyên cũng làm thân thể cô run trong khoái cảm, làm cô khắc chế không được tiết ra âm thanh mắc cở từ trong miệng, thậm chí cô còn không muốn khắc chế âm thanh kia, cô có cảm giác mình hoàn toàn hư hỏng.