Một Loại Khác Có Thể

Chương 11




Phạm Vân Huyên nhìn Lâm Thụy Cảnh quay đi không chút nào lưu luyến, một khắc đó, nàng cảm giác được buồng tim của mình đau đớn kịch liệt, dù có nói thế nào, vì sao lại rời khỏi mình, mình cũng sẽ tốt. Giờ khắc này, Phạm Vân Huyên lựa chọn dối gạt bản thân mình, nàng nguyện ý tin rằng, Lâm Thụy Cảnh vì nỗi khổ tâm nào đó mới phải rời khỏi mình, ít nhất có nghĩ như vậy, nàng mới không có cảm giác tuyệt vọng. Tất cả thứ nàng có, đều là do Lâm Thụy Cảnh cho, lúc nàng đến nơi này, chỉ có một thân một mình, mọi thứ đều là do Lâm Thụy Cảnh mua cho nàng, lúc rời đi, Phạm Vân Huyên vẫn như vậy, một thân một mình.
Phạm Vân Huyên không biết mình quay đầu nhìn lại biệt thự Lâm Thụy Cảnh bao nhiêu lần, nàng cũng không phải quan trọng chỗ ở này, mà là quan trọng người bên trong kia. Đây là người yêu đầu tiên của nàng, cũng cho nàng có cảm giác được yêu thương, người đó tuyệt tình, không thể xem như là không có chuyện gì.
Rốt cục cũng không thể nhìn thấy được biệt thự Lâm gia nữa, Phạm Vân Huyên nhắm mắt lại, ngồi chồm hổm trên đất, yên lặng rơi lệ. Bởi vì đã từng, cho nên lúc mất đi so với bất cứ lúc nào cũng làm cho Phạm Vân Huyên mờ mịt không biết phải làm sao. Phạm Vân Huyên khóc hơn mười phút đồng hồ, nàng biết mình không nên tiếp tục như vậy, vì đây là chuyện làm cho bản thân thấy mềm yếu vô dụng nhất, sao có thể để cho Lâm Thụy Cảnh yêu nàng được đây, chính bản thân mình cũng chê mình, có tư cách gì để người ngoài không cười đây?
Phạm Vân Huyên cố gắng làm cho mình tỉnh lại, không nên ở nơi đây tự oán tự ngã, trong lòng nàng có khát vọng mãnh liệt hơn, muốn thay đổi ưu tú hơn, khát vọng có một ngày nào đó, có thể xứng đáng chân chính đứng bên cạnh người Lâm Thụy Cảnh, nàng không biết đến ngày đó Lâm Thụy Cảnh có còn yêu mình hay không, nhưng chỉ cần có một chút hy vọng, nàng cũng không muốn bỏ qua.
Chẳng qua là khi đứng lên Phạm Vân Huyên lại bàng hoàng lần nữa, nàng không biết là mình nên đi đâu, cái loại cô đơn không nơi nương tựa bị che mất lần này lại hé ra. Trước kia nàng cũng chưa có loại cảm giác bàng hoàng như vậy, vì quen với việc Lâm Thụy Cảnh ở sau lưng, thỉnh thoảng sẽ đưa tay giúp đỡ nàng, cái loại ỷ lại như vậy, giờ này không còn nữa, chỉ còn lại khó khăn.
Phạm Vân Huyên lững thững bước đi trên đường, đến mức trời từ tối mịt đến sáng lên. Phạm Vân Huyên nhận được điện thoại của người đại diện, nàng có chút hoảng hốt, nàng xém đã quên đi toàn bộ thế giới của mình.
"Em đang ở đâu, có một buổi tuyên truyền ở Quảng Châu, công ty muốn em phải đi..." Người đại diện có chút nóng nảy lên tiếng.
"Được, bây giờ tôi quay về." Phạm Vân Huyên bình tĩnh lên tiếng, đây là con đường Lâm Thụy Cảnh dụng tâm làm cho nàng, cũng từng là ước mơ của nàng, nàng nhất định không muốn phụ tấm lòng của Lâm Thụy Cảnh. Mặc dù không ở cùng một chỗ với Lâm Thụy Cảnh, nhưng nàng cũng hy vọng Lâm Thụy Cảnh sẽ không quên mình, dù trong lơ đãng thấy được mình cũng tốt, đây chính là tâm tư trong lòng Phạm Vân Huyên.
Người đại diện nhìn thấy Phạm Vân Huyên trở về, dù nhìn sơ qua có vẻ rất chật vật, nhưng ánh mắt lại có gì đó rất khác, vốn muốn nói với Phạm Vân Huyên mấy câu, nhưng cái gì cũng không nói được.
"Em mau để thợ trang điểm đi, cũng không thể để trạng thái này ra ngoài được, bây giờ chúng ta đi Quảng Châu, đến lúc đó sẽ bị người hâm mộ chụp ảnh lại." Người đại diện lên tiếng phân phó. Phạm Vân Huyên khẽ gật đầu.
Phi cơ bay về phía trời cao, người đại diện nhìn Phạm Vân Huyên đang chăm chăm nhìn về phía cửa sổ, có một loại cảm giác để người đại điện không thể nói thành lời. Phạm Vân Huyên mặc dù rất đẹp, nhưng không phải cái loại đặc biệt xinh đẹp, nhưng người khác vẫn không tự chủ bị hút vào, nàng có dự cảm, Phạm Vân Huyên vừa mới nổi, tiền đồ chắc chắc sáng lạng, sau này có khi sẽ trở thành một đại minh tinh.
Xuống máy bay, sân bay quả nhiên tràn đầy những người hâm mộ trẻ tuổi, còn có một đống baner viết "Phạm Vân Huyên, em yêu chị!". Phạm Vân Huyên nhìn người hâm mộ mỉm cười nhàn nhạt, đám đông ồn ào huyên náo cùng tâm tư cô tịch của nàng mãnh liệt tương phản. Rõ ràng đây là cảnh tượng mơ ước từ đầu của nàng, nhưng hiện tại, nàng không có nửa điểm vui sướng.


Lâm Thụy Cảnh ngồi trên ghế da làm việc ở văn phòng, lại đột nhiên nhớ lại, trên cái ghế này, Phạm Vân Huyên không chỉ quỳ ở dưới đó, hướng vào giữa chân mình, đem đầu vùi vào nơi tư mật của mình, vì mình làm những chuyện như vậy. Nghĩ đến những hình ảnh này, Lâm Thụy Cảnh đứng bật dậy, không dám ngồi xuống nữa, cô nhớ trên ghế kia vẫn còn lưu lại dấu vết của cơ thể mình, mặc dù là do thân thể cô chảy xuống, nhưng giờ phút này Lâm Thụy Cảnh vẫn cảm thấy rất bẩn.
Cô nhớ đến thân thể mình lúc đó lại có thể dâm đãng như vậy, không có tự trọng chút nào đáp lại Phạm Vân Huyên. Giờ ngay cả thân thể của mình cô cũng cảm thấy chán ghét, cái tên biến thái đó, dám dùng thân thể của cô tự công tự thụ?
Trên bàn sách trước mắt, thân thể của Phạm Vân Huyên cũng bị một Phạm Vân Huyên khác dùng ngón tay của mình vuốt ve, tiến vào thân thể Phạm Vân Huyên, cô thậm chí còn nhớ rõ ràng cảm giác ấm nóng ướt át của ngón tay khi tiến vào trong cơ thể. Lâm Thụy Cảnh nhìn ngón tay mình, có chút xúc động muốn chặt đứt ngón tay này luôn.
Lâm Thụy Cảnh rời khỏi thư phòng, nhìn về chỗ khác, nhưng lại phát hiện, không có chỗ nào không lưu lại trí nhớ đáng chết kia, sa lon trong phòng khách, bàn ăn, ghế ngồi, trên giường, phòng tắm, hồ bơi, thậm chí còn có trên ban công, quả nhiên đều là do Phạm Vân Huyên, thực sự quá dâm đãng, nơi nào cũng dám chơi tự công tự thụ như vậy. Nhưng mà cũng nói, tự công tự thụ còn dám chơi, mấy địa điểm kia thì coi là cái gì, căn bản cũng không có là gì.
Thật ra không thể trách Phạm Vân Huyên muốn Lâm Thụy Cảnh ở mọi nơi mọi chỗ. Phạm Vân Huyên vốn là một người tự ti, chỉ muốn thông qua chuyện có được Lâm Thụy Cảnh để chứng minh là mình thuộc về Lâm Thụy Cảnh, nhưng thân thể Lâm Thụy Cảnh thực sự quá mức mẫn cảm, chỉ một chút, cũng đã rất ướt, điều này làm cho Phạm Vân Huyên nghĩ rằng Lâm Thụy Cảnh vì thích mình nên mới có phản ứng, lại càng muốn lấy lòng Lâm Thụy Cảnh, hơn nữa ở những chỗ không 'đoan chính', thân thể Lâm Thụy Cảnh càng trở nên mẫn cảm hơn, Phạm Vân Huyên lại càng không kiềm chế, bất cứ chỗ nào của Lâm gia cũng hết sức dây dưa triền miên, nàng cho rằng Lâm Thụy Cảnh vui vẻ, vì ít nhất cơ thể Lâm Thụy Cảnh cũng phản ứng như vậy.
Phạm Vân Huyên cướp đi thân thể Lâm Thụy Cảnh cũng sẽ không chủ động dùng thân thể của Lâm Thụy Cảnh làm mấy chuyện kia, nhưng Phạm Vân Huyên đời này chỉ cần vuốt ve một chút, thân thể mẫn cảm của Lâm Thụy Cảnh lại tự động đầu hàng, cực kỳ nhạy cảm đến độ làm cho Phạm Vân Huyên không có cách nào khống chế được.
Căn bản là Lâm Thụy Cảnh không muốn có những ký ức này, cô hận không thể đem tất cả trí nhớ này xóa sạch sẽ, dù có xấu hổ, không muốn thừa nhận, nhưng thân thể của cô dưới khẩu vị nặng của Phạm Vân Huyên, cũng bắt đầu có cảm giác. Chỉ cần Phạm Vân Huyên hơi trêu chọc, thân thể của cô đã không thể khống chế được, Lâm Thụy Cảnh vẫn cho rằng nguyên nhân là do Phạm Vân Huyên cướp lấy cơ thể mình. Lâm Thụy Cảnh không chỉ không muốn những ký ức này, thậm chí ngay cả thân thể này cũng muốn đổi thành thân thể khác, nhưng cô biết rõ rằng, đây không phải là chuyện có thể làm được.