Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Một Lò Lửa Đông - Tần Tam Kiến

Chương 66




Chu Hàm Chương tuyệt đối là kiểu người không có việc gì chết cũng sẽ không xuống núi này, cho nên tôi liền rất tò mò một việc.

“Em phải hỏi cho rõ,” Tôi nói: “Lần em bị bệnh đó anh sửa soạn sáng sủa bóng bẩy thế, như thể sắp đi catwalk, rốt cuộc làm gì vậy?”

Chu Hàm Chương đang lái xe, bị tôi vừa hỏi, đột nhiên biểu hiện có chút căng thẳng.

Chẳng lẽ hẹn hò lén lút?

“Thẳng thắn được khoan hồng!” Tôi hiện tại không sợ hãi anh chút nào, giống một người yêu tồi lôi chuyện cũ ra khơi còn vô cớ gây rối, vô cùng coi trọng bản thân: “Hơn nữa anh tìm được nhà em kiểu gì thế?”

Đây quả thực thành bí ẩn chưa giải, hôm nay anh cần thiết nói rõ ràng cho tôi.

Chu Hàm Chương nhưng thật ra còn ổn, không im lặng lâu lắm, anh nói: “Anh đi tìm em.”

“Hả?” Câu trả lời này khiến tôi có chút bất ngờ: “Cố ý cắt tóc cạo râu đi tìm em?”

Lúc ấy hai chúng tôi hẳn còn chưa cọ ra tia lửa gì nhỉ?

Ít nhất tôi chậm chạp thì còn chưa.

“Ngày đó em không đến tìm anh,” Chu Hàm Chương nói: “Anh… xuống núi mua đồ ăn, thuận tiện đến công ty em xem thử.”

Thuận tiện?

Tôi không nhịn được bật cười: “Em cũng không tin anh là thuận tiện.”

“Cố ý đi xem.” Chu Hàm Chương không nhìn tôi, cười có chút ngượng ngùng.

Anh vừa ngượng ngùng, tôi cũng ngượng ngùng theo, nắm chặt đai an toàn nói thầm: “Anh đã thích em sớm vậy à?”

Thích tôi, sau đó còn lạnh lùng với tôi như vậy!

Người đàn ông này bị sao thế?

Nhưng đột nhiên nhớ tới những đồ ăn vặt trẻ em mà Chu Hàm Chương mua cho tôi lúc ở bệnh viện, cảm thấy có lẽ đây là phương thức biểu đạt thích của anh.

Còn rất đáng yêu.

“Vậy anh lại làm thế nào tìm được nhà em?”

“Tổ trưởng em cho anh địa chỉ,” Chu Hàm Chương nói: “Anh nói anh đến cửa đòi nợ.”

Anh lại đang nói nhảm nữa rồi!

“Thôi, không hỏi nữa,” Tôi cố ý giả bộ một vẻ không muốn nghe: “Dù sao đều là chuyện quá khứ rồi.”

Tôi không hỏi, Chu Hàm Chương nhìn tôi, nhưng thật ra chủ động thẳng thắn: “Ông ấy nói em xin nghỉ bệnh, anh lo lắng.”

Dù niềm vui được người quan tâm này mới đến sau một thời gian cách khá lâu nhưng tôi vẫn không khỏi hạnh phúc.

Ngoài lạnh trong nóng, hóa ra thầy Chu là tuýp người này!

Chúng tôi đến rạp chiếu phim, vốn tôi nói bảo anh mời xem phim, nhưng ở trên đường tôi đã cầm điện thoại mua xong vé, Chu Hàm Chương ở một bên cảm khái: “Phát triển nhanh thật, hiện tại có một chiếc điện thoại chuyện gì cũng có thể giải quyết.”

“Nhưng điện thoại của em có thể, điện thoại của anh thì không được.”

“Tại sao?”

“Bởi vì anh không liên kết thẻ ngân hàng, số dư Alipay cũng trống không.”

Anh cười, cười đến tôi có chút ê ẩm trong lòng, tôi hỏi anh: “Thầy Chu, anh liệu có cảm giác mất mát bị thời đại vứt bỏ không? Đừng mà, đừng mà! Anh là người thông minh như vậy, chắc chắn vừa học đã biết, em có thể dạy anh.”

Tôi bổn ý là an ủi anh, kết quả không nghĩ tới, anh nói: “Anh chưa bao giờ có loại cảm giác này.”

Tôi nhìn anh, anh nói: “Không sao cả.”

Được rồi, thật là một người đàn ông lạnh lùng.

“Đợi chút nhớ trả tiền.” Tôi nói: “Tiền vé xem phim, đừng hòng lừa gạt qua.”

Tôi thật đúng là một tên đàn ông keo kiệt.

“Em không mời?” Anh hỏi.

“Anh em ruột còn phải tính toán rõ ràng đó, vừa rồi đã nói anh mời, vậy nhất định phải là anh mời.”

“Cũng đúng,” Chu Hàm Chương nói: “Em thật ra đã nhắc nhở anh.”

Tôi nhắc nhở anh cái gì?

“Lát nữa em cũng trả anh tiền thuốc men khi đó đi,” Chu Hàm Chương nói: “Anh em ruột tính toán rõ ràng.”

“Ha ha ha ha ha ha ha,” Tôi ngồi ở chỗ đó cười như điên: “Hai ta lại không phải anh em ruột, giữa người yêu nói về tiền bạc nhiều tổn thương cảm tình lắm a ha ha ha ha ha.”

Chu Hàm Chương nén cười không nói lời nào, tôi nói: “Phim em mời, chuyện tiền thuốc men này thì thôi.”

Cuối cùng anh vẫn không nhịn được, bật cười, nói tôi: “Em thật là…”

“Như thế nào?”

“Rất đáng yêu.”

Bị Chu Hàm Chương nói đáng yêu, nai con trong lòng tôi đây liền có chút hơi say, cả người tôi cũng ngại theo.

Tôi cho rằng mình một người da mặt dày như vậy sẽ không đỏ mặt nữa, nhưng đầy đầu óc đều là “rất đáng yêu”, mặt và lỗ tai tôi cùng nóng lên.

Tôi quá ngây thơ, Chu Hàm Chương thật sự là nhặt được hời to.

Hai chúng tôi nói chuyện phiếm một đường, tới rạp chiếu phim rồi.

Gần rạp chiếu phim này đều là đại học, cuối tuần nơi nơi đều là các đôi người yêu trẻ.

Tôi nói: “Anh xem hai ta đứng giữa bọn họ, có phải rất độc đáo không.”

“Cảm thấy kì cục à?” Chu Hàm Chương hỏi tôi.

“Có gì mà kì cục?” Tôi không coi ai ra gì mà giữ chặt tay Chu Hàm Chương: “Lại đây, mua Coca cho em.”

Tôi người này lá gan lớn, nhưng yêu đương lại không phải chuyện đáng xấu hổ gì, ở quốc gia chúng tôi đồng tính luyến ái cũng không trái pháp luật, không cần thiết che che giấu giấu.

Cặp đôi khác có thể nắm tay đi dạo phố, chúng tôi lại dựa vào đâu mà không được?

Tôi nắm tay Chu Hàm Chương đi mua Coca, mua bắp rang, lúc xếp hàng mắc lười, liền dựa vào anh đứng.

Chu Hàm Chương đứng thẳng tắp, ngoan ngoãn ăn mỗi một viên bắp rang tôi đưa đến bên môi anh.

“Thế giới náo nhiệt chơi vui không?” Tôi hỏi anh: “Về sau có phải cảm thấy có thể ra ngoài nhiều chút không?”

“Em muốn ra ngoài anh sẽ đi ra cùng em.” Chu Hàm Chương nói: “Em muốn đi chỗ nào anh đều đi với em.”