Một Lần Nữa Yêu Lại Từ Đầu

Chương 11





(Về cấp hành chính tác giả chỉ viết lướt hoặc đơn giản vậy thôi chứ rắc rối hơn tác giả không biết đường ;-;, mà chủ yếu tác giả viết Châu, Huyện là nhiều)
Diệp Gia không nghĩ đến hắn lại vô tình như vậy, dẫu sao người ta cũng chỉ muốn cảm tạ như thế nào lại lạnh lùng như vậy? Nhìn thấy biểu cảm khó hiểu của y, hắn khẽ thở dài đưa tay xoa đầu y nói:” Em đừng quan tâm đến những người này”
Diệp Gia xì một tiếng gạt tay hắn ra lên án:” Sao huynh cứ xoa đầu ta như xoa đầu chó vậy hả?”
“ Ta thích xoa đầu em” hắn nói với vẻ đương nhiên.
“ Vậy ta cũng phải xoa đầu của huynh!” cậu không cam lòng nói.
“ Được” không ngờ hắn lại đồng ý dễ dàng như vậy.

Diệp Gia không phụ kì vọng cơ hội lần này liền nhào đến giơ hai tay muốn xoa đầu hắn, bất quá xe ngựa hình như chạy qua một hòn sỏi lớn làm lệch bánh, y theo quán tính ngã sang một bên.

Tống Mạn Vũ nhanh tay kéo người lại ôm vào trong lòng mình, thình thịch, thình thịch… Y nghe được tiếng tim đập hữu lực bên tai cùng lòng ngực rộng lớn ấm áp, bất giác y cảm thấy yên bình đến lạ.
“ Em không sao chứ?” giọng nói của hắn vang lên ở trên đầu.

Y ngượng ngùng bò dậy lí nhí nói:” Xem như huynh lợi hại”
Hắn nở nụ cười, y đương nhiên cũng nhìn thấy cũng có chút không được tự nhiên, nam nhân này cười lên đặt biệt ôn nhu, đặc biệt anh tuấn a.
Bọn họ đi một đoạn dài không nghỉ đến khi qua ngọn núi, phía xa đã thấy thấp thoáng cổng trấn, xem ra đã đến nơi.

Trấn Thủy là một trấn nhỏ thuộc huyện Giang Thanh, được bao bọc xung quanh là những con sông vừa và lớn thích hợp cho việc trồng lúa cùng đánh bắt thủy sản.

Nhưng thời này người dân vẫn chuộng trồng lúa hơn.
Người đứng đầu trấn là một lão nhân có danh vọng cao nhất trong trấn được người dân nâng lên làm Trưởng trấn ( ta chém ;-; có ai biết người đứng đầu trấn là ai không a, xin giúp đỡ) biết được sẽ có Khâm sai đến liền tự mình ra tiếp đón, cùng với tri huyện Giang Thanh cũng có mặt.
Tống Mạn Vũ không muốn có thêm phiền phức nên nói hai người không cần làm đại lễ, chính hắn nếu cần thiết sẽ gọi người mới đuổi được hai vị này rời đi.

Xét đến trên đường đi Diệp Gia có chút mệt mỏi hắn liền đi đến huyện Giang Thanh trọ trong khách điếm tốt nhất, dẫu sao từ Giang Thanh đến bờ đê không mất bao nhiêu thì giờ.
Sau khi tìm được chỗ nghỉ ngơi, Diệp Thanh liền muốn đến cửa hàng lương thực của Diệp gia xem xét còn đủ số lượng mà hắn yêu cầu hay không.


Hắn cũng không cản, việc hắn cần làm ở đây cũng khá nhiều nên không thể bồi người, hai người chia ra làm việc của mình.
Tống Mạn Vũ đi đến huyện đường gặp tri huyện Trần Phúc xem xét ghi chép những năm gần đây về việc cứu trợ từ kinh thành gửi đến mỗi khi có thiên tai.

Trần Phúc thấp thỏm đưa hết sổ sách cho hắn kiểm tra, ông ngày thường làm việc nghiêm túc không sợ làm việc gì sai quấy nhưng vẫn bị khí tràng của hắn làm cho lo lắng.
Hắn nhìn một lượt rồi ngầng đầu nói với ông:” Số liệu có chút sai sót”
Trong lòng Trần Phúc lộp độp vồi quỳ xuống:” Đại nhân minh giám, hạ quan không tham quan hối lộ…”
“ Không phải từ ngươi” hắn cắt ngang lời của Trần Phúc, ông ngước lên chỉ thấy hắn lạnh nhạt đặt sổ sách một bên nói:” Ngươi cũng xem như là một vị quan thanh liêm lo cho dân, nhưng người phía trên ngươi lại không sạch sẽ”
Trần Phúc thở phào sau đó lại âm thầm kinh ngạc, sổ sách ông cũng đã xem qua nhưng lại không thấy sự khác biệt gì, nhưng hắn chỉ nhìn một lần liền nhận ra? Ông không hề biết hắn đã sống qua một kiếp, chuyện quan viên ăn bớt vật phẩm cứu trợ kiếp trước là sau khi hắn giải quyết xong hết việc đê điều mới tập trung điều tra, cũng phải tốn không ít công sức.
Hằng năm Trấn Thủy đều có thiên tai, bọn quan viên lại sợ Khâm sai mỗi năm đều đến kiểm tra chỉ dám lén lút ăn từng chút một, nhưng tích lũy nhiều năm lại không phải là một con số nhỏ.


Nếu không phải trí nhớ hắn tốt xin phụ hoàng cho xem số liệu cứu trợ lại đối chiếu một chút sổ sách ở đây thì sẽ không nhận ra một ít sự thay đổi của số liệu này.
Hắn cười lạnh, việc này không phải chuyện nhỏ, xem ra triều đình ở cấp địa phương nên cần phải thay máu mới rồi.

Hắn cho người đưa tin về kinh thành, còn mang theo một ít sổ sách làm chứng cứ, sau đó lại sai người âm thầm điều tra nhóm người đứng đầu phủ kia.
Loay hoay đến gần hết ngày, hắn nhìn bầu trời bên ngoài có chút nhíu mày nói:” Ngươi gọi người ngày mai gia cố thêm đê đi”
Trần Phúc có chút khó hiểu:” Nhưng hạ quan nhận thấy mấy năm gần đây Trấn Thủy rất an bình, không còn xảy ra chuyện lũ lụt nữa”.