Một Lần Nữa Nhé

Chương 4: Sống Dựa Trên Cảm Xúc Của Tài Phiệt




“Theo như tôi nhớ thì bác sĩ Khánh là bác sĩ chính tôi cũng chỉ là một trong những bác sĩ phụ mà thôi, nên cũng không có nhiều am hiểu gì nên bây giờ anh có thể đến nói chuyện với viện trưởng, và một điều nữa là anh và tôi sẽ có một cuộc họp chung với các khoa nên anh muốn bàn chuyện gì với tôi thì có thể nói trong cuộc họp,bây giờ thì hết chuyện rồi anh có thể quay về phòng mình, tôi còn làm việc”.

Cô lạnh lùng mà nói một tràng công việc ra hết mọi thứ, không đợi anh ta nói thêm gì mà cô trực tiếp đẩy cửa vào phòng.

Bác sĩ Khánh đứng bên ngoài nhìn cô một lúc rất lâu rồi không nói gì nữa mà quay về phòng của mình làm việc, khi quay lại phòng tâm tình của cô càng sa sút hơn rất nhiều nhưng vẫn phải quay lại công việc của mình một ngày có thể nói cô gặp hàng ngàn bệnh nhân lại không có thời gian ăn uống một cái gì khác, thăm khám bệnh nhân hàng ngàn người theo từng độ tuổi già trẻ lớn bé điều có, từ nặng cho đến nhẹ, nhìn did nhidn lại có vài người còn rất trẻ có thể gọi là quá trẻ nhưng lại bị mắc căn bệnh rất nặng có những người họ lại đón nhận thông tin căn bệnh một cách bình ổn, rồi cũng có những người đón nhận những căn bạo bệnh đó một cách tiêu cực và cực kỳ đau khổ không ngừng nhưng ai rồi cũng phải chấp nhận số phận của chính mình mà thôi.

Thiên Nghi thăm khám đến tận sáu giờ thì mọi người trong bệnh viện hình như cũng đã tan làm hết cả rồi, bây giờ cô mới khám đến bệnh nhân cuối cùng cứ nghĩ hôm nay được về sớm hơn mọi ngày, ai mà ngờ được cô nhớ ra còn phải đi xem bệnh nhân mình vừa làm phẫu thuật rồi còn có ông cụ nhà họ Đinh nữa. Không nha không chậm mà bác sĩ Nghi đã đứng trước phòng bệnh vip khi đẩy cửa bước vào cô nhìn thấy một cậu thiếu niên trẻ tuổi đang ngồi thờ thẫn nhìn vào khoảng không vô định bên ngoài cửa sổ.

“Cậu tỉnh rồi cũng không nhấn nút để tôi đến kiểm tra sao?, cậu không định cho tôi làm việc nữa à?” cô kéo ghế ra ngồi xuống bên cạnh giường bệnh.

Cậu chàng nghe giọng cô thì quay đầu lại nở một nụ cười nhà nhạ vô cùng.

“Em chỉ vừa mới tỉnh lại thôi muốn ngắm cảnh một chút nên chưa muốn gọi chị” cậu ta vẫn giữ nụ cười nhưng đầu hơi nghiêng về phía cô.

“Vậy sao, thật ra tôi cũng chả có ý định đến đây tìm cậu đâu nhưng nhớ đến cảnh người con gái nào đó lo lắng cho cậu mà hỏi tôi không ngừng. “ cô điềm nhiên nhắc đến Thanh Khả.

Ai đó nghe đến thì liền mở to mắt ra, tinh thần liền kích động.

“Chị nói ai đến, cậu ấy đến lúc nào sao không đến phòng gặp tôi?”.

“Con bé đến lúc cậu vừa mới phẫu thuật xong hình như theo phán đoán của tôi là từ lúc cậu được đưa vào phòng phẫu thuật, khi đi ngang tôi cũng không mấy để ý lắm nhưng con bé nắm tôi lại nene có hỏi chuyện” cô đưa ngón tay lên kề môi như kiểu đang suy nghĩ và thuật lại một lần nữa.

“Bác sĩ mà vô trách nhiệm thấy ớn” cậu ta nghe kể liền bĩu môi mà nói ra một câu đầy phê phán.

Như thể đang bị xúc phạm bậy, mà như thể gì nữa đó là xúc phạm rồi còn gì nữa mặt cô liền thầm thầm.

“Này cậu nên biết rằng tôi không phải đại gia nhưng mà tôi là người giàu lòng nhân hậu và có trách nhiệm đứng hàng top của cái bệnh viễn ày đó cậu có biết chưa hả” cô bực mình mà cao giọng nói.

“Hư chị trách nhiệm không quan tâm đến người nhà của bệnh nhân, người nhà mật thiết như vậy lại làm không thèm để ý đến” Huy cậu ta khoanh tay trước ngực mặt bực mình nói với cô.



Cô muốn chửi tục thật sự rất muốn chửi tục, cô thật sự không chấp nhận được nữa rồi đúng là đồ tàn ác.

“Tôi xin nhắc lại cho anh thiếu gia Huy một lần nữa việc đón tiếp người nhà bệnh nhân hay là chỉ dẫn là có người chuyên làm chuyện đó, bác sĩ bọn tôi chỉ có việc thăm và khám các bệnh nhân mà thôi còn nếu như có chuyện gì thì cứ đến trực tiếp chứ chúng tôi không chuyên..” cô hít một hơi thật sâu rồi lại tiếp tục.

“Còn nếu như muốn tôi tiếp chuyện thì tôi sẵn sàng đem trà và bánh ra để ngồi nói chuyện hàng giờ với các người thân và chuyện phẫu thuật thì dời lại cậu thấy sao?”

Cậu ta đứng hình nhìn người phụ nữ trước mặt khi nhìn thấy người bác sĩ nào tàn nhẫn như vậy, lại còn mạnh mẽ đâm chọt người khác.

“Bà chằn lửa như chị sao lại làm bác sĩ được vậy?, đúng là độc mồm độc miệng quá mà nhưng mà cậu ấy đến đây có nói gì với chị không?”

“Đi học đi rồi làm bác sĩ, mồm với miệng là một thứ, con bé nói với tôi là cậu cố gắng nghỉ ngơi, tôi còn chỉ con bé đó đến phòng cậu nhưng bé nó sợ bố mẹ cậu” cô cũng thiệt tình mà nói.

Gia Huy nghe thì bất lực mặt không những còn hiện lên tia cảm xúc phức tạp.

“Chị khi nào gặp cậu ấy nữa thì cứ giữ cậu ấy lại rồi khi nào không có bố mẹ tôi ở đây thì đưa đến gặp tôi có được không?” GIa Huy như van nài cô vậy.

“Được thôi tôi khá thích con bé đấy nhìn rất dễ thương, lại đáng yêu không như cậu” cô vẫn ghét bỏ liếc nhìn.

“Này tôi bình thường nhớ bố mẹ toàn khen chị điềm tĩnh lại có tâm,còn dễ thương chịu khó mà bây giờ tôi chỉ toàn thấy chị đanh đá thôi vậy?” Gia Huy khó hiểu hỏi cô.

“Tại cậu âm binh, mặt mày lúc nào cũng trầm hầm rồi còn hống hách tôi nói thật nhé tôi cực kì ghét những con người giàu có như cậu biết tại sao không?”.

Gia HUy nghe thế thì ngoan ngoãn lắc đầu.

“Bởi vì những người giàu có như nhà cậu đều không xem những người khó khăn và làm nông như gia đình chúng tôi, các người xem mình như thượng đẳng còn nhìn chúng tôi như những tầng lớp thấp hèn không đáng được trân trọng, không thích thì có thể đạp đến chết rồi có thể chà đạp nhục mạ một cách hả hê nếu như vui thì tươi cười…”

“Chúng tôi đang sống và sinh tồn vào cảm xúc của các người” cô điềm nhiên nhưng trong ánh mắt tràng đầy lửa giận.