Một Lần Gặp Gỡ Một Đời Bên Anh

Chương 184




Thu xong đống đồ chơi, dỗ dành các bạn nhỏ xong cũng sắp 11 giờ. Lúc này ngoài trời rất nóng, cũng sắp đến giờ ăn cơm, do đó tổ Chương trình dứt khoát không chọn phòng cho tốn thời gian nữa, tốc chiến tốc chọn, đơn giản khắc nghiệt, trực tiếp bốc thăm, tổ Chương trình đã sắp xếp năm phòng tương ứng với năm con số, tùy ý bốc, bốc phải số nào thì ở phòng đấy.

Trưởng thôn nhanh chóng đưa năm bức ảnh chụp năm căn phòng cho bọn họ xem. Năm căn phòng đều khác nhau, sau đó lại chuẩn bị năm tờ giấy để vào trong giỏ xóc lên để cho bọn họ tự chọn. Các ông bố đều nhất trí để cho các bạn nhỏ đi chọn. Các bạn nhỏ cũng không biết cái gì là cái gì, dù sao cũng giơ tay chọn một cái là xong.

Sau khi các bạn nhỏ chọn xong, các ông bố mới dắt theo con dựa theo thông tin mà trưởng thôn cung cấp tìm căn phòng mà bọn họ ở. Vô cùng trùng hợp là phòng của nhà Châu Dục cùng đường với bọn họ, do đó Tiếu Tiếu chính thức dính lên người Thẩm Vọng Tân không chịu xuống.

Châu Dục, “Tiếu Tiếu, qua đây, để bố ôm nào?”

Tiếu Tiếu lặng lẽ vòng quanh cổ Thẩm Vọng Tân, không nói gì.

Thẩm Vọng Tân cười cười, nói “Không sao, để em ôm cũng được.”

Châu Dục bất lực, ánh mắt rơi trên người Sơ Sơ. Sơ Sơ cảm nhận được ánh mắt của anh ấy, ngẩng đầu nhìn. Châu Dục cười nói: “Sơ Sơ có mệt không? Có muốn chú bế không?”

Sơ Sơ nghe thấy lập tức lắc đầu, “Không ạ, cháu tự đi được ạ.”

Đại khái đi được khoảng mười phút bọn họ mới tìm thấy căn phòng ở trên bức ảnh. Hai nhà là hàng xóm, dựa vào nhau. Sau khi đến cửa, Tiếu Tiếu vẫn không nỡ xuống, cuối cùng vẫn bị Châu Dục ép buộc bế đi, đôi chân bé nhỏ đá ở đó rất lâu.

Thẩm Vọng Tân nhìn nhìn, không cười nữa, sau đó anh giơ tay sờ sờ đầu Sơ Sơ, dắt bàn tay bé nhỏ của con, “Đi thôi, chúng ta vào nhà.”

Sơ Sơ “Vâng” một tiếng, đi vào cùng với Thẩm Vọng Tân.

Chủ nhà là một cặp vợ chồng lớn tuổi, sau khi vào cửa, gọi người đến chào, chỉ hướng cho bọn họ  và nói cảm ơn rồi mới đi.

Phòng của hai người ở trên tầng 2, được trang trí theo cách Phục cổ*, bước lên bậc cồng thanh sẽ phát ra tiếng “cót kéo” nhưng cũng không ảnh hưởng gì lắm. Không gian trên lầu cũng không được tính là rất lớn song ngăn nắp sạch sẽ, trên cái giường kích thước 1m5 có để gối của nhà tài trợ, trên giá sách cũng có quà tặng và cốc chén của nhà tài trợ, bên ngoài còn có hành lang khá to.

*khôi phục tư tưởng, chế độ, phong cách cổ đại

Chưa được vài phút nhân viên đã đưa hành lý của hai người đến. Thẩm Vọng Tân nói cảm ơn rồi nhận lấy, nói với Sơ Sơ, “Sơ sơ, con qua bên đó uống chút nước, bố sắp xếp hành lý đã, sau đó chúng mình đi ăn cơm.”

Hôm nay là ngày đầu tiên bọn họ đến quay Chương trình, cũng vừa lúc đã đến buổi trưa, đến giờ cơm trưa. Do đó cơm trưa hôm nay do tổ Chương trình sắp xếp cho bọn họ nhưng bắt đầu từ buổi tối, cho đến mấy ngày sau, ngoài bữa sáng ra, bữa trưa với bữa tối đều do bọn họ giải quyết.

Thẩm Vọng Tân rất nhau đã sắp xếp xong hành lý, Sơ Sơ bưng cốc nước đưa cho anh, “Bố uống nước ạ.”

Sau khi Thẩm Vọng Tân uống xong, anh đưa Sơ Sơ ra ngoài. Vừa ra đến ngoài cửa vừa lúc gặp phải bố con Châu Dục ở căn bên cạnh. Lúc này Tiếu Tiếu đang được Châu Dục ôm trong nguc, sau khi nhìn thấy Thẩm Vọng Tân vùng vẫy theo phản ứng, Châu Dục nói “Tiếu Tiếu ngoan, chú Thẩm vừa mới ôm con lâu như vậy, để cho chú Thẩm nghỉ ngơi một lúc được không?”

Tiếu Tiếu cau màu nhỏ nhưng cũng không quấy nữa, yên lặng hai giây rồi mới nói “Không phải là chú, mà là anh trai.”

Châu Dục không tự tin sửa lại “Là chú.”

Tiếu Tiếu phản bác “Mẹ đã nói rồi, ai đẹp trai đều là anh trai hết.”

- Ôi mẹ ơi cười chết mất! Cuồng nhan sắc chạy không thoát!

- Há há há, không sai! Ai đẹp trai đều là anh trai hết!

- Đù má! Ngày thường luôn cảm khái tại sao anh trai lại đẹp trai đến thế này!

- Người qua đường cũng bị cái nhan sắc này khiến cho thành fan rồi!!



Thẩm Vọng Tân dắt Sơ Sơ, Châu Dục ôm Tiếu Tiếu, hai người đi đến địa điểm mà trưởng thôn đã thông báo, dọc đường vừa hay còn gặp Tạ Nhất Phủ và Miên Miên. Do đó ba gia đình cùng đi. Lúc bọn họ đến nơi hai* gia đình Trương Tường và Lâm Giang đang ngồi đợi bọn họ. Phòng của bọn họ ở gần nhau, cách địa điểm tập hợp gần nhất, sau khi nhìn thấy bọn họ, vẫy tay, “Đến rồi, mau đến đây ngồi đi.”

*chỗ này tác giả để là 梁 nhưng mình nghĩ ý tác giả là 两 ( đôi, hai)

Sau khi tất cả ngồi xuống hết bọn họ mới bắt đầu ăn cơm. Biểu hiện của các bạn nhỏ vô cùng tốt, không ai để cho bố đút, đều tự mình xúc cơm ăn, Miên Miên Tiếu Tiếu cũng vậy, người lớn ở bên vừa ăn vừa trò chuyện.

Lúc ăn cơm, trưởng thôn nói mấy câu với các bạn nhỏ, vừa hay hỏi đến Sơ Sơ, “Sơ Sơ, sao cháu lại tới đây?”

Sơ Sơ đặt đũa xuống, nhìn trưởng thôn, nghiêm túc nói “Kiếm tiền mua sữa ạ.”

Trưởng thôn và các ông bố ở đó đều nhìn bé, kiếm tiền mua sữa?

Trưởng thôn cười nói, “Sơ Sơ rất giỏi đúng không? Tự mình kiếm tiền sữa cho bản thân?”

Sơ Sơ lắc đầu, “Không ạ, là tiền mua sữa cho em gái cháu.”

- Má!! Cái gì cơ! Anh trai có con gái rồi?

- Đù má tôi có nghe nhầm không?

- Chị gái có rồi hả? Thật hay giả thế?

- Kiếm tiền mua sữa cho em gái? EM GÁI?

“Anh Thẩm, chúc mừng!” Tạ Nhất Phủ vui vẻ nói.

Mấy ông bố cũng nhanh chóng chúc mừng

Thẩm Vọng Tân cười cười, xua xua tay, giải thích nói “Vẫn chưa có vẫn chưa có, chỉ là có kế hoạch thôi.”

“A, hóa ra là thế, có kế hoạch cũng tốt, sinh được đứa con gái tốt biết mấy, vô cùng tri kỷ.” Lâm Giang không có con gái, ở bên cạnh hâm mộ nói.

Thao Thao lặng lẽ nhìn bố mình.

“Đúng thế, Sơ Sơ đẹp trai như thế, thêm một đứa nữa cũng không biết đẹp như thế nào nữa.” Trưởng thôn cười nói, càng ngày càng thấy đứa bé Sơ Sơ này thật sự là quá đẹp, sao có thể có một bé trai đẹp như thế này cơ chứ. Anh ta cũng có một đứa con trai nếu không thật sự sẽ bắt về nhà làm con rể, nhưng anh ta cũng có thể suy nghĩ về việc sinh thêm một đứa con gái mà? Chênh lệch năm tuổi hẳn là không có vấn đề gì chứ?

- Trưởng thôn nói đúng sự thật! Thiếu gia thật sự quá đẹp

- Chế hận rằng mẹ chế sinh chế quá sớm!

- Nhan sắc của thiếu gia được công nhân đó! Nhan sắc này lúc lên lên sẽ thế nào chứ?

- Hahahaha, biểu cảm của thiếu gia không thích nói mình xinh đẹp, quả nhiên xinh đẹp thì làm gì cũng thấy đẹp

- Nếu như anh trai và chị gái thật sự có đứa thứ hai, có thêm một công chúa nhỏ xinh đẹp nữa, ôi má ơi, cái nhan sắc này đúng là nghịch thiên.

- Công chúa nhỏ đúng là quá đáng yêu. Cầu cho thiếu gia thêm một đứa em gái.

“Anh trai Sơ Sơ đẹp trai, thế nhưng anh trai còn đẹp hơn.” Tiếu Tiếu đang cắm đầu cắm cổ ăn đột nhiên nói.

Tất cả đều cười ha ha. Trưởng thôn nói “Tiếu Tiếu, cháu gọi Sơ Sơ là anh trai, sao còn có thể gọi bố của Sơ Sơ là anh trai nữa?”

Tiếu Tiếu nghiêng đầu, “Sao lại không thể ạ?”

“Sơ Sơ là con trai của thầy Thẩm đó.”

“Nhưng mẹ cháu nói là ai đẹp trai thì là anh trai hết.”

“HAHAHAHA.” Mấy ông bố thật sự không nhịn nổi nữa, cười ầm lên. Bé con này thật sự quá đáng yêu.

Buổi trưa trời quá nóng thế nên tổ Chương trình không có sắp xếp hoạt động gì. Sau khi ăn cơm xong bọn họ để cho các gia đình tự về phòng nghỉ ngơi.

Thẩm Vọng Tân trải giường chiếu xong, nói với Sơ Sơ ở bên cạnh “Sơ Sơ đến đây ngủ trưa một lát đi.”

Sơ Sơ nghe lời đi đến, tự mình cởi giày rồi trèo lên trên giường, thuận tay kéo một cái chăn nhỏ ở bên cạnh đắp lên bụng mình.

- Ơ? Các chị em có thấy cái chăn lông nhỏ kia quen mắt không?

- Để tôi xem, đúng là quen mắt thật! Đây chẳng phải là set chăn của trong bilibili của trạm tỷ của chúng ta sao?

- Hahahaha! Đúng thật là nó! Lúc nãy để trong đống kia không chú ý đến, hơn nữa đây là trạm tỷ của hai người!  Bên trên là một nhà ba người.

- Chẳng nhẽ mọi người quên Tinh Tinh là một người cuồng bilibili sao? Bilibili rất phong phú. Tôi dám đảm bảo là chăn len như thế nào ở trong nhà tỷ tỷ rất nhiều

- Chị em phía trên, các người biết quá nhiều rồi hahahaha

- Về sau các trạm tỷ  chắc chắn cần nâng cao chất lượng của chăn len với bình nữa rồi bởi vì chắc chắn chính chủ  sẽ đưa cho nhóc con dùng. Hahahaha

- Làm một vị trạm tỷ, tôi bày tỏ rằng mình đã biết

- Trạm tỷ..

Đồng thời cũng vì chuyện này mà chất lượng bilibli của các trạm tỷ trong fanclub của hai vợ chồng Tinh Tinh trở nên rất cao, đặc biệt là những thứ mà các bạn nhỏ dùng tới như chăn len, bình nước, trang sức…

Hai giờ chiều livestream mới chính thức mở lại, khi bọn họ vào phòng livestream thì các hai bố con đã dậy rồi. Thẩm Vọng Tân lau mặt cho Sơ Sơ rồi mới mang bọn họ ra ngoài, ánh nắng lúc ba giờ chiều ở làng chài đã dần dần nghiêng về phía Tây, cái nóng oi bức của buổi trưa đã bị thổi bay đi nhiều, điểm hẹn mà trưởng làng đưa ra là quảng trường nhỏ trong làng chài của họ, sau đó các gia đình cũng lần lượt đi tới, gia đình đến cuối cùng là Tạ Nhất Phủ và Miên Miên.

Sau khi Tạ Nhất Phủ nhìn thấy Thẩm Vọng Tân, anh nhanh chóng ôm Miên Miên chạy đến, “Anh Thẩm! Anh phải cứu em!”

Sau khi bọn họ đến gần, mọi người đều phát hiện ra có gì không đúng lắm. Hốc mắt của Miên Miên đỏ đoe, nước mắt ở trên mặt vẫn chưa khô. Buổi trưa hai bím tóc được tết đẹp đẽ giờ thì rối hết cả lên, còn cái trước cái sau cái cao cái thấp. Tạ Nhất Phủ ngượng ngùng nói “Tỉnh lại đầu tóc có chút rối, con bé tự mình tháo ra, em cũng không còn cách nào, không thể tết lại nhưng mẹ con bé tết được, chỉ có thể biến thành như thế này.” Nói xong anh ấy dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về Thẩm Vọng Tân.

Mấy ông bố ở đây cũng đồng cảm, mặc dù Tiếu Tiếu nhà Châu Dục cũng là con gái, thế nhưng tóc của Tiếu Tiếu ngắn đến ngang tai, tùy tiện chải vài cái là được, còn lại đều là con trai, thế nên đến tết tóc như thế nào cũng không hiểu.

Thẩm Vọng Tân cười cười, kéo Miên Miên bên cạnh Tạ Nhất Phủ về phía mình, hỏi: “Miên Miên có mang chun buộc tóc không?”

“Có mang.” Tạ Nhất Phủ nhanh chóng lôi chun buộc tóc từ trong túi áo ra, đưa cho anh.

“Thầy Thẩm biết tết tóc sao?” Lâm Giang ngạc nhiên hỏi.

“Biết chứ, trước đây lúc chúng tôi tham gia Chương trình “Tân hôn”, anh ý đã tết tóc cho cô Tô, tết vô cùng đẹp nữa.”

“Tôi cũng xem Chương trình đó rồi, tôi làm chứng.” Trương Tường nói.

“Anh Thẩm, em xin anh đó.” Hai tay của Tạ Nhất Phủ chắp lại

Thẩm Vọng Tân cười cười tháo cái bím tóc rối loạn, “Miên Miên, cái mà mẹ con tết cho con chú không xem kĩ nhưng chú tết lại cho con kiểu khác được không, cũng rất đẹp, ít nhất đẹp hơn bố con tết.”

Tạ Nhất Phủ nhanh chóng nói, “Đúng đó, được không Miên Miên?”

Miên Miên đỏ mắt gật đầu.

Thẩm Vọng Tân chải lại đỉnh đầu, bắt đầu tết tóc cho bé.

- Hahahaha, cảnh này buồn cười chết mất. Mấy người đàn ông vây quanh xem anh trai tết tóc cho bạn nhỏ.

- Đến giờ tôi vẫn nhớ trong Tân hôn bím tóc mà anh trai tết cho Tinh Tinh đẹp vô cùng.

- Động tác tết tóc của anh trai cũng quá thuần thục rồi.

- Thầy Thẩm có thể tết tóc kiểu bọ cạp sao?

- Là bọ cạp đó. Thầy Thẩm là thần tiên phương nào vậy?

Vài phút sau, một đôi bím tóc hình bọ cạp được tết vô cùng tinh tế, vài ông bố nói liên thanh, “Miên Miên, đẹp lắm, vô cùng đẹp.”

Không biết trưởng thôn lấy đâu ra được một cái gương đưa cho cô bé, “Cháu xem này.”

Sau khi xem xong, mặt Miên Miên tràn đầy ý cười, “Cháu cảm ơn chú Thẩm, đẹp lắm ạ, đẹp hơn bố cháu tết nhiều.”

Tạ Nhất Phủ thấy tiểu tổ tông cuối cùng cũng vui vẻ rồi, giờ cô bé nói gì cũng được hết “Đúng đúng, bố tết xấu, không đẹp bằng chú Thẩm tết.”

Miên Miên giang tay ôm lấy đùi của Thẩm Vọng Tân, ngẩng đầu nhìn anh “Chú Thẩm, về sau chú có thể giúp cháu tết tóc không ạ?”

Thẩm Vọng Tân cười gật đầu, “Được chứ, tất nhiên là được rồi.”

- -----oOo------