Một Lần Gặp Gỡ Một Đời Bên Anh

Chương 182




Trans: Cà phê trứng

Ngoảnh đi ngoảnh lại 5 năm đã trôi qua, vợ chồng Vọng Tinh vẫn ổn định ngồi trên vị trí không ai với tới được trong showbiz, vợ chồng bọn họ tuyệt đối là thần thoại sống trong showbiz.

Đầu tiên phải kể đến YLQSL của Thẩm Vọng Tân, vốn chỉ là một phòng làm việc nho nhỏ, giờ đã cho ra hai ca vương, hai ảnh đế cùng với một MC nổi tiếng, cho dù như thế nhưng năm người bọn họ cũng không có suy nghĩ muốn ra khỏi công ty tự mình làm việc. Thế là sau khi bàn bạc, bọn họ quyết định chuyển phòng làm việc thành công ty quản lý, đặt tên theo tên nhóm YLQSL. Với 24% cổ phần trong tay, Thẩm Vọng Tân trở thành cổ đông thứ hai của công ty.

Sau khi phòng làm việc của bọn họ trở thành công ty, rất nhiều người mới, diễn viên mới cùng với người quản lý đều muốn vào công ty bọn họ, suy cho cùng sáu cổ đông lớn của công ty dường như đều chiếm một nửa showbiz,  nhưng YLQSL cũng không dễ vào, điều kiện tuyển chọn với quản lý vô cùng cao, người ký kết cũng chọn lựa vô cùng kĩ càng.

Thế nhưng mọi nghệ sĩ mà bọn họ ký kết đều được hưởng phúc lợi và nhân quyền tuyệt đối về mọi mặt, về mặt tài nguyên, quản lý của bọn họ tuyệt đối sẽ tận tâm tận lực, nếu như về sau phát triển tốt, bọn họ sẽ giúp nghệ sĩ dưới trướng tự thành lập phòng làm việc riêng của mình. Song, diễn viên mà bọn họ quản lý đúng thật là ít, nhưng bọn họ lại thật sự vô cùng hot.

Tiếp theo là Tô Tinh Dã, cho dù lúc đầu cô mang thai nghỉ ngơi vài năm, bao nhiêu đối thủ đồng thời muốn nhân lúc cô đang nghỉ ngơi mà kéo cô xuống, nhưng sau khi cô tuyên bố sẽ làm việc trở lại, bao nhiêu tài nguyên ùn ùn kéo đến. Một người nghỉ hơn năm mà không công ty nào có thể kéo xuống được, sau khi quay lại làm việc rồi thì làm gì có ai có thể nữa?

Công ty quản lý Hạo Nguyệt phía sau cô đã chuyển sang tên Tô thị từ lâu, có thể nói công ty quản lý Hạo Nguyệt này là sản nghiệp của Tô Tinh Dã, mặc dù là bà chủ nhưng cô chưa từng phải bận tâm chuyện công ty, toàn bộ quyền quyết định mọi việc trong công ty đều do Dương Vân phụ trách. Nhắc đến Dương Vân, đó chính là người quản lý đứng đầu trong showbiz, có một người như vậy phụ giúp Tô Tinh Dã, ai có thể hạ bệ cô được cơ chứ?

Trong ngành này, YLSQL Media của Thẩm Vọng Tân cùng với Hạo Nguyệt Media của Tô Tinh Dã có thể gọi là xuất chúng, hai bên đều có một người quản lý đầy ý chí kiên cường và sự hi sinh, chỉ Dương Vân và Đăng Khôn đã nắm hết một nửa tài nguyên và mạng lưới quan hệ showbiz trong tay.

Điều đáng sợ chính là nghệ sĩ dưới tay bọn họ là vợ chồng, công ty của cả hai có thể nói là một nhà, mà quản lý hàng đầu của bọn họ cũng có thể nói là thông gia, nói chung, chỉ cần có hai vợ chồng mấy năm về sau kim tự tháp kiên cố trong showbiz không thể thay đổi.



“AAAAAAAAAAAA, là anh trai và Tinh Tinh!!”

“Còn có thiếu gia! Ôi má ơi! Tiểu thiếu gia đẹp trai thế!!”

“Đù má…”

“Chị em ăn nói cẩn thận, không thể nói bậy trước mặt trẻ em.”

“AAAAA xin lỗi xin lỗi, tôi không nói nữa, lần sau nhất định không nói nữa!!!!”

“Hahahaha, thiếu gia ở bên cạnh đeo túi đừng có mà đáng yêu như thế chứ, bé con chính là lời giải thích hoàn mỹ nhất cho câu “Bố mẹ là chân ái, con cái chỉ là ngoài ý muốn.”

Khi Thẩm Vọng Tân và Tô Tinh Dã đi ra, fan hai người đã vây kín sân bay. Tuy người đông nhưng bọn họ vô cùng có hàng có lối, để nhường lối đi cho người khác, tự động đứng thành hai hàng, trong tay của mỗi người đều cầm banner được làm từ vải của fanclub mình, có của Thẩm Vọng Tân, có của Tô Tinh Dã, cũng có cả hai người, mà của hai người đến từ fan couple Vọng Tinh của bọn họ.

Trong mấy năm nay, ekip của Vọng Tinh dần dần lớn mạnh, trưởng thành, thậm chí còn mở fanclub của hai người, trong việc quản lý với kêu gọi không hề ít hơn một lưu lượng đang hot, couple trong showbiz như Vọng Tân hiện nay thực lực tuyệt đối vững vàng.

Tiếp ứng đỏ xanh tím của ba nhà gọn gàng, đi trước ba người bọn họ là trạm tỷ của ba nhà, không chụp trước mặt, cách ba người bọn họ rất xa, không có đèn flash, vừa chụp vừa lùi lại, sau khi bọn họ đi qua, Tiểu Thuần và Đường Viên ở đằng sau bắt đầu nhận thư, fans nào được nhận thư rồi cũng tự tản ra không lao về phía trước. Sự trật tự ngay ngắn này khiến người qua đường vô cùng ngạc nhiên.

“Bên đó đang làm gì vậy? Quá hoành tráng rồi?

“Thẩm Vọng Tinh và Tô Tinh Dã biết chứ?”

“Là bọn họ à, thảo nào fan lại trật tự như vậy.”

“Bọn họ nổi tiếng vài năm rồi phải không?”

“Ai nói không phải thế? Tôi không theo đuổi thần tượng mà còn biết bọn họ, đài trung ương CCTV thích nhất vợ chồng bọn họ, là đại diện cho những người mang năng lượng tích cực, hoạt động từ thiện của fan hai người cũng được phân bố khắp nơi.” Nói xong người kia còn like một cái.

Sơ Sơ đeo túi đi một cách cool ngầu bên cạnh Tô Tinh Dã, một bức thư màu xanh nước biển nhạt đột nhiên đưa ra trước mặt bé, bé dừng lại một chút, nhìn về phía fan đưa thư, theo sao đó là một trận “AAAAAAAA”, thu hút rất nhiều ống kính trạm tỷ hướng về phía bé.

Mấy năm trước, trạm tỷ ba nhà người nào người nấy đều cực kỳ kiêu ngạo. Mặc dù idol bọn họ đã kết hôn thậm chí là sinh con nhưng bọn họ vẫn không ngừng hoạt động riêng lẻ ủng hộ thần tượng của mình, chỉ mình idol của mình được phát triển, không nhà nào nhắc đến nhà nào, thậm chí cho dù cùng tham gia một sự kiện ba nhà cũng không nói với nhau nửa lời. Nhưng chẳng biết là bên nào mở lời, rồi nhà nào mời nước* trước, không hiểu sao lại thêm weixin của nhau, bắt đầu nói chuyện với nhau rồi hoạt động cùng nhau..

*ý chỉ uống một ngụm rồi chúng ta từ từ nói chuyện

Hiện nay mối quan hệ bí mật giữa ba nhà vô cùng chặt chẽ, song hoạt động của các fanclub vẫn phân công rõ ràng, mà một người duy nhất đồng thời xuất hiện trên ảnh của các fanclub của bọn họ chính là Sơ Sơ, năm nay chưa đến 5 tuổi, người thẳng, khuôn mặt nhỏ vô cùng đẹp trai, khí chất thì khỏi phải nói. Các fan bên ngoài thì nói thích anh trai (Tinh Tinh) của mình, bên trong thì lại là fan mẹ của bé, nhắc đến lại từng câu từng câu bảo bảo, nhóc con,

Mặc dù chưa đến năm tuổi thế nhưng khí chất của bé ảnh hưởng rất lớn đến xung quanh, không giống bố mẹ bé nhẹ nhàng ấm áp, đại khái bị ông ngoại dạy dỗ nhiều thế nên khí chất của bé thiên hướng giống Tô tổng. Suy cho cùng mọi người đều biết từ nhỏ thiếu gia đã được Tô tông dạy dỗ như người thừa kế của Tô thị, từ khi sinh ra đã mang họ Tô, song bố mẹ cùng với ông bà nội cũng không để ý thì cũng không đến lượt người ngoài xen vào, nhưng cho dù là họ Tô hay họ Thẩm, bé đều là nhóc con bảo bối của ba nhà bọn họ.

Trong mấy năm gần đây, đây là người đầu tiên dám đưa thư cho bé trong mấy năm gần đây, dường như mọi người đều đang chờ đợi phản ứng của bé. Chị gái  này cũng không biết bản thân mình có được dũng khí từ đâu mà đưa thư cho bé, trong lúc cô ấy đang do dự có nên dứt khoát thu lại không, thì chỉ một giây trước đó bức thư màu xanh nhạt của cô ấy đã được bé chấp nhận bằng cả hai tay.

“AAAAAAAAAA, nhóc con!! Chị thích em! Vô cùng thích em!”

Sơ Sơ nhíu mày, “Nhóc con?”

Fan im lặng, không phải chị, chị chỉ dám gọi trong lòng!

Sơ Sơ nghiêm túc giải thích “Em không tên là nhóc con, em tên là Tô Vi Sơ.”

Thẩm Vọng Tân và Tô Tinh Dã đứng bên cạnh nhìn nhau, không nhịn được mà cười ầm lên.

Sau đó, cảnh của sân bay cũng thành một trong những cảnh phim nổi tiếng của vợ chồng Vọng Tinh, video, ảnh xuất hiện trên weibo trạm tỷ làm cho một đống fan mẹ bắt đầu điên cuồng thét lên “Cuối cùng là ai”  “Lần sau còn dám không!” “Ngại quá! Lần sau vẫn dám!”



Bọn họ ăn bữa tối ở nhà ông bà nội. Sau khi bước vào nhà, lịch sự chào hỏi từng người một, Sơ Sơ bị em họ Quang Quang kéo đi đến phòng đồ chơi cùng bé.

“Thẩm Tự Quang, anh thật sự không thích phòng đồ chơi.”

“Vậy anh nhìn em chơi, em cho anh ăn gà rán được không?” Quang Quang năm nay mới tròn ba tuổi, bé thích nhất vị anh họ này, cho dù không chơi cùng bé, chỉ cần ngồi nhìn bé chơi là đủ rồi.

“…”

Sơ Sơ lấy một hộp xếp hình từ giá đồ chơi xuống, sau đó bắt đầu lặng lẽ xếp hình.

“Tinh Tinh.” Sau khi nhìn thấy Tô Tinh Dã, một người phụ nữ mặt mũi thanh tú xinh đẹp ở trên lầu chạy xuống dưới.

Thẩm Vọng Trinh bất lực nói “Em chậm thôi, cẩn thận bị ngã.”

“Không ngã được, nhìn thấy idol của mình, em bắt buộc phải chạy.” Lục Tiêu Tiêu cười nói.

Thẩm Vọng Trinh nhìn Tô Tinh Dã, “Cô ấy đồng ý kết hôn với anh chính là vì có thể làm chị em dâu với em.”

Lục Tiêu Tiêu và Tô Tinh Dã bằng tuổi nhau, trước khi quen biết Thẩm Vọng Trinh cô ấy chính là fan chết cũng trung thành của Tô Tinh Dã, thích đến mức gọi là tình cảm chân chính. Thật ra sau đó quen biết với Thẩm Vọng Trinh thật sự không phải là cố ý, anh ấy cầu hôn Lục Tiêu Tiêu ba lần, cả ba lần cô ấy đều không đồng ý, anh ấy đã nói không biết bao nhiêu lần câu anh yêu em, cũng không bằng câu “Gả cho anh em sẽ trở thành chị dâu của idol.”

Lục Tiêu Tiêu liếc nhìn anh ấy, nhướng mày, “Anh có thể so được với idol của em không?”

Thẩm Vọng Trinh giơ tay đầu hàng, mặt đầy sự chiều chuộng, “Đúng đúng đúng, anh không xứng.”

Sau khi ăn cơm xong, mấy người lớn bọn họ ngồi trong phòng khách nói chuyện Sơ Sơ tự giác kéo Quang Quang vẫn đang mê muội các miếng xếp hình đi theo ông nội đi lên gác, vào phòng đọc sách luyện thư pháp. Bị anh trai kéo đi, Quang Quang nhìn bố mẹ mình với ánh mắt cầu cứu, nhưng ánh nhìn của mẹ ruột bé không ở trên người bé mà ở trên người cô của bé, mà bố của bé cũng đang cùng với chú và ông ngoại nói chuyện, bé chính là một đứa bé đáng thương không có ai yêu thương.

Sau khi luyện chữ khoảng hai tiếng, ông nội mới để cho hai đứa nghỉ ngơi, thật ra  không phải là hai đứa mà là bé, bởi vì anh trai không cần được thả ra, người cần được thả chỉ có một mình bé.

Ông nội nhìn chữ đứa cháu nội nghiêng nghiêng ngả ngả, hận sắt không thành thép*“Quang Quang.”

*biểu thị sự không hài lòng với người mà mình hy vọng sẽ trở nên tốt hơn, tiến bộ hơn.

Quang Quang bĩu môi, “Anh năm tuổi rồi, con mới ba tuổi.” Nói xong còn giơ ba ngón tay, trên ngón tay trỏ dính đầy mực.

“Chữ của anh trai con lúc ba tuổi còn đẹp hơn con bây giờ nhiều.”

“Thế nên anh trai mới là anh trai, là anh trai mà con thích nhất.” Quang Quang lại sáp vào người Sơ Sơ.

“Thẩm Tự Quang!”

Sơ Sơ đặt bút lông xuống, giơ tay sờ sờ đầu bé, “Ông nội, Quang Quang vẫn còn bé, từ từ luyện là được, không phải vội.”

Đứa cháu trai năm tuổi nói đứa ba tuổi còn bé, phải từ từ dạy, không được vội vàng, ông cụ thế mà lại không cảm thấy không thích hợp chút nào, đại khái cũng đã quen rồi, nói gì thì nói đứa cháu trai lớn này của ông giống Tinh Tinh đến bảy phần, ba phần giống Thẩm Vọng Tân, tính cách thì hoàn toàn giống con nhà thông gia.



Sau khi tắm xong Tô Tinh Dã đi ra ngoài, nhìn thấy Thẩm Vọng Tân đang cầm điện thoại xem gì đó, cô vừa lau tóc vừa hỏi “Anh đang xem gì thế?”

Thẩm Vọng Tân giơ tay ôm cô vào lòng, một tay cầm lấy khăn bông của cô một tay đưa điện thoại của mình cho cô, nhẹ nhàng giúp cô lau đầu, nói “Anh Đặng vừa mới gửi cho anh lời mời tham gia Chương trình tạp kỹ, chính là Chương trình bố mang con đi tham gia cùng mà chúng ta xem trước đó đó.”

Tô Tinh Dã cũng mở tài liệu mời tham gia ra xem, nói “Nhất Lê muốn mời chúng ta và Sơ Sơ sao?”

“Ừ, nhưng anh vẫn chưa suy nghĩ kỹ xem có nên đi hay không.”

Tô Tinh Dã cũng đặt điện thoại xuống, xoay người, quỳ trước mặt anh, “Em nghĩ chúng ta có thể đi, cũng tốt mà.”

“Sao?”

Tô Tinh Dã nghĩ một lúc, nói “Chương trình tạp kỹ này được ghi hình vào mùa hè, lúc đó Sơ Sơ cũng có thời gian, hơn nữa em thấy bạn bè của Sơ Sơ cũng quá ít, mỗi mùa sẽ có khoảng năm đội bố con, có lẽ có thể kết bạn được, mang con đi chơi cũng tốt.”

Có những lúc đến Tô Tinh Dã cũng cảm thấy rằng Sơ Sơ không giống một đứa trẻ năm tuổi. Mỗi ngày đều đi ngủ đúng giờ, mỗi sáng trước khi đi đến nhà trẻ còn cùng Thẩm Vọng Tân chạy bộ một tiếng, sau khi về nhà tắm xong, ăn sáng rồi mới đi đến nhà trẻ. Nghe cô giáo ở nhà trẻ nói bé cũng không thích chơi với mấy đứa trẻ ít tuổi hơn mình, thậm chí các bạn nhỏ trong nhà trẻ đều tụ tập với nhau chơi ở khu đồ chơi nhưng bé lại lặng lẽ chơi xếp gỗ, tưởng như là chơi mãi không chán, thường xuyên dùng miếng gỗ xếp thành tòa lâu đài, có những cái còn có hoa viên.

Thật ra cũng không kỳ lạ gì bởi vì ở nhà bé cũng như thế. Từ khi còn bé bé đã cảm thấy hứng thú với những thứ như xếp hình, xếp gỗ, lego, mô hình, những bộ ghép hình trong nhà hầu như toàn trên một nghìn miếng, với những mô hình, lego mà bé tự mình làm ra, không đủ chỗ mà xếp lên giá. Bình thường khi ở nhà, đưa cho bé một hộp ghép hình, mô hình hay lego là bé có thể tự mình chơi vài tiếng.

Tô Tinh Dã cũng đưa tay ra sau gáy của anh, hỏi “Anh thấy thế nào?”

Một tay Thẩm Vọng Tân ôm trọn eo mảnh khảnh của cô, tay còn lại vén mái tóc dài chưa khô hết của cô ra đằng sau lưng,  “Anh nghe vợ anh, thế nhưng chuyện này chúng ta cũng phải nói một tiếng với Sơ Sơ trước, em cũng biết mà, từ nhỏ Sơ Sơ đã có ý kiến riêng của mình, quyết định đi hay không cuối cùng cũng nằm trong tay con.”

Tô Tinh Dã cũng gật đầu, có lẽ chuyện này thật sự phải như thế, đang nghĩ như vâjy, cũng nhận thấy hai tay đang giữ eo của cô bắt đầu trở nên không ngoan ngoãn. Cô ngẩng đầu, đụng phải ánh mắt quen thuộc của anh, hai tai lập tức ửng hồng, “Anh có thể… A…”

Bàn tay mà Thẩm Vọng Tân đỡ trên gáy cô, dùng lực nhẹ ấn cô về phía mình, đôi môi mỏng phủ lên, nuốt những lời cô chưa kịp nói hết vào bụng mình.

Sống chung với nhau mấy năm, có lẽ hai người thậm chí còn quen thuộc với đối phương hơn cả mình. Nhiệt độ trong phòng tăng lên, hai người trên giường quấn lấy nhau, giọng khàn khàn, hơi thở quấn quýt với nhau vô cùng nóng bỏng

Đến cuối cùng, Tinh Tinh cũng ôm chặt lấy vòng eo gầy nhưng rắn chắc của anh, không cho anh thoát ra.

Lúc này hai mắt của Thẩm Vọng Tân vẫn còn đỏ ngầu, tiếng khàn khàn, “Tinh Tinh… thả lỏng…”

Tô Tinh Dã không những không thả lỏng mà càng ngày càng chặt hơn, anh không kịp rút ra, rất nhanh nộp vũ khí đầu hàng. 

Lúc lâu sau tiếng thở d0c nóng bỏng vẫn chưa bình ổn lại được, mồ hôi đầm đìa, cạn kiệt sức lực, giọng nặng nề bất lực, “Tinh Tinh.”

Tô Tinh Dã dựa sát vào người anh, tay chống lên má nhìn anh, mắt ươn ướt hồng hồng, mang theo sự nghiêm túc hỏi: “Anh nói xem, Sơ Sơ của chúng ta đẹp không?”

Thẩm Vọng Tân vuốt mái tóc dài của cô, “Tất nhiên là đẹp trai.” Lời này của anh thật sự không phải là tự khen, Sơ Sơ được công nhận là vô cùng đẹp trai.

“Sơ Sơ đẹp trai như vậy chứng minh rằng gen của chúng ta quá tốt, gen tốt như vậy mà không có thêm mấy đứa nữa thì có chút đáng tiếc.” Nói xong, cô chớp chớp mắt với anh

Thẩm Vọng Tân ngừng cười, “Cảm giác em dựa vào nhan sắc của Sơ Sơ mới muốn đứa thứ hai?”

“Cũng không phải chỉ mỗi thế, lần này không phải là em muốn dựa vào nhan sắc của anh sao?” Sơ Sơ được mọi người công nhận giống cô bảy phần, giống anh ba phần, cô muốn bé thứ hai nhà mình có thể giống anh bảy phần, giống cô ba phần. Cô thấy anh không nói gì, do đó cố ý nói “Hay là anh lo lắng mình không nuôi được?”

Thẩm Vọng Tân hôn hôn khóe miệng cô, “Em nói gì thế, sao mà không nuôi được. Đẻ bao nhiêu đứa cũng nuôi được hết.”

Nụ cười trên môi Tô Tinh Dã càng ngọt ngào, “Vậy thì tốt rồi, em muốn sinh đứa thứ hai.”

“Được. “

“Thẩm Vọng Tân, em yêu anh quá đi mất, thật sự thật sự rất yêu anh.” Đầu của Tô Tinh Dã dụi dụi vào hõm cổ anh.

Mặt Thẩm Vọng Tân ấm áp, “Anh cũng yêu em, vô cùng yêu.”

- -----oOo------