Một Lần Ân Ái Cả Đời Đắm Say

Chương 3: Bạn Trai Ngoại Tình




Viên Dao lơ mơ tỉnh dậy, vẫn chưa kịp tỉnh táo để biết rõ bản thân đang ở đâu. Nhưng toàn thân rã rời liền khiến cô nhớ ra chuyện xảy ra tối qua.

—-----------------

“Nói tôi biết em tên gì.”

“Không… Không muốn…”

Vật hung hãn bất ngờ đâm sâu vào bên trong, chà sát lên điểm nhạy cảm khiến cô không muốn cũng phải tiết ra mật ngọt.

“Có phải em thích chơi trò dày vò này nên mới không muốn nói tôi nghe không?”

Người đàn ông phía sau cứ thốt ra những lời trầm ấm mê hoặc, rồi cắn nhẹ lên tai cô trừng phạt.

“Viên… Viên Dao… tên tôi… đừng…”

“Viên Dao, em cắn tôi chặt quá đấy. Yêu tinh hư hỏng.”

Anh đánh vào mông cô khiến cô càng siết chặt hơn, tiếng rên cũng không thể kiềm lại.

—-----------------

“Á! Tên khốn kiếp!”

Viên Dao hét lớn, nếu không phải dính thuốc thì cô tuyệt đối sẽ không phát sinh quan hệ với người lạ như thế, vậy mà còn bị anh dày vò không thương tiếc. Cô thở hắt ra một hơi, đành cố gắng giữ vững bình tĩnh để xử lý tình huống này.

Viên Dao không phải là một cô gái quá cổ hủ, nhưng từ trước đến giờ cô chưa từng cho Trình Trì đụng vào người, xem như là bài khảo hạch với hắn, nào ngờ tới hắn chẳng để tâm, còn tuyệt tình bán đi lần đầu của cô cho người khác.

Nhìn quần áo được chuẩn bị gọn gàng sẵn ở một bên, Viên Dao thoáng cảm thấy người đàn ông tối qua cũng không tệ lắm, dù tính cách bá đạo càn rỡ nhưng nhìn chung vẫn thể hiện sự tinh tế, đặc biệt khuôn mặt kia thật sự rất đẹp. Lần đầu đưa cho anh cũng không tính là quá uổng phí đi.

Viên Dao quyết định tắm rửa trước, sau đó mới thay đồ. Nào ngờ tới đồ còn chưa kịp mặc thì xấp tiền và tờ giấy bên cạnh đã khiến mắt cô giật lên liên hồi.

“Cửu Vân! Cửu Vân! Tôi trù cho anh cả đời này liệt toàn thân dưới, mãi mãi không lên được với bất kì ai.”

“Dám xem mình là gái bán hoa sao? Anh ta nghĩ anh ta là ai chứ? Giàu có thì hay lắm sao?”

Viên Dao nhét tiền và tờ giấy vào trong túi, quyết định có cơ hội sẽ tìm lại Cửu Vân để trả mối thù này. Trước mắt, cô cần phải tính sổ với Trình Trí.

Trở về căn nhà chung cư cao cấp, Viên Dao hiện tại chỉ muốn ngả lưng xuống chiếc giường của bản thân. Nhưng tầm nhìn lại va phải chiếc giày cao gót màu xanh xa lạ đang để ở trước bục cửa. Trên sàn la liệt quần áo nam nữ khiến người khác không thể không hình dung ra được chuyện gì đã xảy ra tối qua.

Viên Dao siết chặt tay, bước đi nhẹ nhàng tới phòng ngủ. Ánh nắng chiếu vào mắt cũng không làm cho cô chói lóa bởi vì cô chẳng thể bỏ lỡ bất cứ hình ảnh nào của hai người ôm nhau trên giường, thân thể không một mảnh vải.

Cô bước ra phòng bếp, cầm lấy hũ gạo và muối, rồi nhanh chóng thảy lên hai con người lăng loàn kia.

“Á, cái gì vậy?”

Trình Trí giật mình bởi tiếng hét của tình nhân. Hắn lẩm bẩm vài câu nhưng nhanh chóng bị thồn vào họng nắm muối mặn.

“Cái thứ… Viên… Viên Dao…”

“Anh vẫn còn nhận ra tôi sao? Anh quá ác với tôi rồi Trình Trí.”

Trình Trí nhanh chóng quấn mền lên người, vẫn cố biện hộ cho bản thân.

“Anh không… chỉ là Phạm tổng rất thích em. Em đã không cho anh lần đầu của em thì cũng nên giúp anh lấy được dự án chứ.”

Viên Dao bật cười tức giận, tìm chổi chà đập lên hai người khỏa thân trước mắt.

“Anh cút đi. Tôi vốn dĩ không nên yêu đương với anh. Đồ khốn nạn.”

“Anh nhớ cho kỹ, lần sau gặp lại tôi sẽ không để anh yên. Ăn của tôi, dùng của tôi mà còn dám lợi dụng tôi.”

Trình Trì nắm chặt cây chổi, đẩy mạnh khiến cô mất đà lùi về phía sau.

“Dù sao cô cũng không còn trinh trắng nữa, cố tỏ ra cho ai xem chứ. Tôi nhìn thấy cô mà tôi còn ngán tận cổ. Không có cô thì tôi vẫn có cả gia tài của gia đình hỗ trợ.”

“Cút! Cút khỏi nhà tôi!”

Viên Dao đẩy hai người kia ra khỏi nhà mình, giây sau lập tức suy sụp mà òa khóc như đứa trẻ nhỏ. Bạn trai ngoại tình, xem cô là đồ vật giao dịch. Mà lần đầu của cô lại cho một người chẳng hề quen biết. Vì sao ông trời lại trêu đùa cô như thế chứ?

Viên Dao bỏ xứ lên thành phố khác lập nghiệp cùng bạn thân. Bởi vì những lời nói ngọt ngào của Trình Trí đã khiến cô sa vào hũ mật đầy dao găm. Hiện tại đã mất cả tiền lẫn tình.

“Viên Dao, cậu mở cửa cho tớ. Cậu có nghe không?”

Châu Anh liên tục gõ cửa, hét lớn ở bên ngoài sau khi nhận được cuộc gọi từ Viên Dao. Nàng tức tốc chạy đến, lo sợ cô bạn thân duy nhất sẽ nghĩ quẩn.

Cửa vừa mở, Châu Anh đã xông vào bên trong, ôm lấy Viên Dao mà trấn an. Đợi khi nghe hết toàn bộ câu chuyện, nàng không ngừng mắng chửi Trình Trí.

“Viên Dao, cậu không thể bỏ qua dễ dàng như vậy.”

“Nhưng phải làm sao… cậu cũng biết mặc dù Trình Trí ăn nhờ ở đậu tớ nhưng họ hàng của hắn không hề đơn giản.” Cô nuốt không trôi cục tức này.

Châu Anh suy nghĩ một lát rồi sực nhớ ra.

“Viên Dao, chẳng phải Trình Trí hay ái mộ người chú gì của hắn sao. Nghe đâu chú của hắn vẫn còn độc thân, nếu như cậu cua dính người ta, trực tiếp làm thím hắn thì sao?”