Lần nữa tỉnh dậy, Viên Dao bị cơn đói bụng đánh thức. Cô nhìn xung quanh, vẫn là căn phòng của Cửu Vân nhưng chẳng thấy anh đâu. Cô cố gắng sửa soạn lại bản thân rồi ngại ngùng đi xuống lầu, bất chợt đối diện với nụ cười tươi tắn của quản gia. Có cách nào để giải thích việc này không?
"Tiểu thư Viên Dao chắc mệt mỏi lắm rồi. Cậu chủ dặn tôi không được đánh thức tiểu thư, rồi còn đích thân chuẩn bị bữa ăn cho tiểu thư nữa."
Quản gia hết lòng nâng Cửu Vân lên cao, cứ như e sợ Viên Dao không hay biết cậu chủ nhà họ tốt như thể nào.
"Tiểu thư là cô gái đầu tiên cậu chủ đưa về nhà, ắt hẳn cậu chủ rất nghiêm túc với tiểu thư."
Với mớ suy nghĩ màu hồng của quản gia, Viên Dao chỉ dám im lặng nuốt chén súp vào bụng, làm sao mà dám nói rằng giữa hai người tồn tại một bản hợp đồng không hơn không kém.
"Cảm ơn vì bữa ăn ạ. Nhưng chắc cháu phải về nhà đây, ở lại sợ làm mọi người thêm bất tiện."
"O? Không phải tiểu thư chuyển qua đây sống luôn ạ? Đồ đạc đã chất vào phòng luôn rồi." (
Viên Dao bỗng thấy lỗ tai lùng bùng. Đến khi nhìn tận mắt, cô mới tin đó là sự thật. Cửu Vân cho người gom toàn bộ đồ đạc trong căn hộ thuê của cô đến đây, một số bỏ vào phòng ngủ dành cho khách, một số đưa vào phòng của anh. Mọi thứ định sẵn cô phải ở đây, và chỉ có thể rời đi nếu tự mình dọn đồ.
Ngồi ở trong phòng làm việc cả ngày, Viên Dao dù tức tối đến đâu cũng đang cần mẫn thiết kế bộ comple dành riêng cho Cửu Vân. Mỗi khi nhớ lại lời tỏ tình của anh đêm qua, cô sẽ bất giác đỏ mặt, thầm chửi bản thân không có chính kiến.
Châu Anh chán nản nhìn cô bạn của mình, nàng đến đây cũng đã được nửa tiếng nhưng dường như bị xem như không khí thoảng qua.
"Này cô gái đang bị tình yêu che mờ mắt, cô không định nói chuyện với tôi luôn à?"
"Á, cậu đến đây hồi nào thế?"
Châu Anh nở nụ cười với vầng trán tối sầm: "Vào cái lúc cậu đang vừa ngân nga vừa may áo cho tình nhân của cậu đấy."
Nàng chán nản đến mức chỉ biết thở dài, sau đó tò mò.
"Mà sao thế? Bộ có gì hấp dẫn lắm à? Tớ có thể nhìn thấy dấu đỏ trên cổ cậu đó."
Viên Dao ngại ngùng che cổ mình, Cửu Vân đã bảo rằng nếu cô còn muốn giấu giếm thì anh sẽ đánh dấu những nơi cô không tài nào che được nữa.
"Mà lát nữa tớ qua nhà cậu nấu gì ăn nhé, sẵn tiện cậu kể lại toàn bộ quá trình cho tớ nghe. Dạo này chúng ta lâu lắm rồi không nhậu một bữa."
Nghe Châu Anh nói thế, Viên Dao có phần chột dạ.
"Thật ra tớ không ở đó nữa..."
Châu Anh nhướng mày, giây sau nghe cô giải thích tỉ mỉ mọi thứ thì chợt muốn bùng nổ huyết áp.
"Cậu quả thật đánh nhanh thắng nhanh. Sao thế? Tớ nghĩ có lẽ chủ tịch Phó rơi vào lưới tình với cậu rồi."
Viên Dao nghĩ tới lời tỏ tình đêm qua thì ửng đỏ cả mặt, trái tim không tự giác mà đập mạnh. Nếu Cửu Vân thật sự thích cô, vậy cô cũng không thiệt thòi gì bởi vì có lẽ cô cũng không tự giác mà để tâm đến anh.
Viên Dao nhìn ma nơ canh trước mặt, âm thầm tưởng tượng ra việc Cửu Vân mặc bộ đồ do chính tay mình làm ra thật khiến cô hưng phấn mà đẩy nhanh tiến độ hơn. Có điều việc này đã khiến người đàn ông này trở nên cáu gắt.
Cửu Vân lái xe về nhà, muốn người đầu tiên anh nhìn thấy chính là Viên Dao cùng chiếc tạp dề đáng yêu. Nào ngờ tới, cô tự nhốt mình trong một căn phòng riêng đã hai, ba ngày hôm nay, nếu không phải tối ngủ cùng nhau thì anh nghĩ rằng cô chỉ đang ở trọ mà thôi. @
"Anh đừng như thế. Em thật sự có việc riêng không thể đề anh xem được."
Viên Dao đích thân xuống bếp một hồm để dỗ dành Cửu Vân đang ngồi một góc giận hờn trên sô pha. Cô kéo tay anh, dẫn anh về phía bàn.
"Anh thấy em cuồng công việc đến mức quên mất anh rồi mới đúng."
Cửu Vân ngoài mặt trách cứ nhưng hành động lại thuận theo Viên Dao hết mực. Anh chủ động xới hai chén cơm, tay cầm đũa giúp cô tách xương cá.
"Em xin lỗi nhưng dù anh có nói gì thì anh cũng không được bước vào trong đó."
Cửu Vân chỉ muốn trêu chọc Viên Dao, chứ cũng không có ý định can thiệp quá sâu vào công việc của cô. Anh muốn cả hai đều có khoảng không quyết định cuộc sống riêng.
"Được rồi, nếu có khó khăn gì thì nhớ nói anh. Biết chứ?"
Viên Dao gật đầu, tâm trạng càng trở nên hưng phấn hơn bởi vì món quà cô chuẩn bị cho anh sẽ xong sớm vào hai ngày nữa.