Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Một Lá Thư Tình - Phục Bãi

Chương 28




Chuyến đi với Vạn Kha Dương được lên kế hoạch ở Dương Sóc, Vạn Kha Dương nói tâm hồn cậu ta đã bị ô nhiễm quá nặng, phải đi ngắm non nước cho thanh lọc tâm hồn.

Hai người còn lại thì không sao, đi đâu cũng được.

Trong nhóm chat, Vạn Kha Dương nói: "Ba chúng ta ở chung một phòng là được rồi, kê thêm một giường, có thể tiết kiệm được một phòng!"

Ngu Hạo Dương phản đối: "Không được, tôi với Gia Dật ở chung một phòng, cậu tự ở một phòng."

Vạn Kha Dương: "?" "Why?"

Ngu Hạo Dương: "Tôi đã nói với cậu rồi, chúng tôi đang yêu đương."

Thần kinh! Vạn Kha Dương lười tranh luận với hắn, liền đặt một phòng lớn, có thể kê thêm giường.

Ba người gặp nhau, đến khách sạn nhận phòng. Nghe thấy lễ tân chỉ đưa một thẻ phòng, Ngu Hạo Dương liền hỏi Vạn Kha Dương: "Cậu thật sự chỉ đặt một phòng à?"

"Chứ còn gì nữa?" Vạn Kha Dương khó hiểu nhìn hắn, "Hai cậu yêu đương thì cứ yêu đương đi, tôi có làm phiền hai cậu đâu."

"Được." Ngu Hạo Dương gật đầu.

Phương Gia Dật đứng bên cạnh, cười gượng, không biết nên nói gì với hai người bọn họ. Trong phòng đã kê thêm giường, Phương Gia Dật nói: "Tôi ngủ giường kê thêm này đi, tôi thấp hơn hai cậu."

Ngu Hạo Dương: "Để Vạn Kha Dương ngủ đi, là cậu ta nhất quyết đòi đặt một phòng."

Vạn Kha Dương: "Tôi ngủ thì tôi ngủ, có sao đâu!"

Vạn Kha Dương vốn là kiểu người không câu nệ tiểu tiết, nằm đất cũng ngủ được. Cậu ta ném balo lên ghế sofa, xoa bụng, kêu đói. Ba người liền ra ngoài tìm đồ ăn.

Buổi tối, Vạn Kha Dương đi tắm, Phương Gia Dật bò lên giường Ngu Hạo Dương, hôn hắn, vừa hôn vừa lắng nghe tiếng nước trong phòng tắm, giống như đang lén lút vậy. Cậu nằm nhoài trên người Ngu Hạo Dương, đợi đến khi tiếng nước ngừng chảy, cậu định ngồi dậy thì bị Ngu Hạo Dương giữ chặt eo.

"Làm gì đấy?" Phương Gia Dật trừng mắt nhìn hắn, "Vạn Kha Dương sắp ra rồi."

"Ra thì ra." Ngu Hạo Dương cười, hôn lên môi cậu, "Dù sao thì cậu ta cũng sẽ biết."

"Nhưng cũng không thể để cậu ấy biết như vậy chứ!" Phương Gia Dật cắn nhẹ vào môi hắn, hai người lại hôn nhau một cách cuồng nhiệt.

"Tiểu Phương!" Vạn Kha Dương gọi cậu từ trong phòng tắm, Phương Gia Dật giật mình, suýt chút nữa cắn vào lưỡi Ngu Hạo Dương, cậu vội vàng ngồi dậy, đáp: "Ơi?"

"Giúp mình lấy áo ngủ với! Quên mang vào, trong balo của mình đấy."

"Ồ, được rồi!"

Phương Gia Dật đánh vào vai Ngu Hạo Dương, nhỏ giọng nói: "Suýt chút nữa thì chết." Sau đó, cậu xuống giường, đi lấy áo ngủ cho Vạn Kha Dương.

Buổi tối, tốc độ chìm vào giấc ngủ của Vạn Kha Dương vẫn đáng tin cậy như vậy, ba người nằm trên giường, nói chuyện phiếm, một lúc sau, một người im lặng.

Phương Gia Dật quay đầu nhìn Vạn Kha Dương đang ngủ ngon lành, mỉm cười với Ngu Hạo Dương: "Cậu ấy ngủ rồi."

Ngu Hạo Dương lật người, với tay qua khoảng cách hẹp ở giữa, nắm lấy tay cậu, nói: "Chúng ta cũng ngủ sớm đi, mai còn phải dậy sớm."

"Ừ." Phương Gia Dật bò qua, nằm vắt vẻo giữa hai chiếc giường, hôn lên môi Ngu Hạo Dương: "Ngủ ngon."

Sau khi tắt đèn, cậu cũng không ngủ được ngay, không biết có phải vì không quen giường hay không. Phương Gia Dật lật người, nhìn về phía Ngu Hạo Dương, thấy hắn đang nằm ngửa, hai tay đặt bên ngoài, thở đều đều, chắc là đã ngủ rồi.

Phương Gia Dật cứ thế ngẩn người một lúc, Ngu Hạo Dương bỗng nhiên lên tiếng: "Không ngủ được sao?"

Phương Gia Dật giật mình: "Tôi tưởng cậu ngủ rồi."

"Vừa nãy tôi mơ màng sắp ngủ rồi, sau đó lại tỉnh." Ngu Hạo Dương quay đầu nhìn cậu, nói. Trong phòng có bật đèn ngủ, Ngu Hạo Dương lồm cồm bò dậy, chui vào trong chăn của Phương Gia Dật: "Ngủ cùng nhau sẽ dễ ngủ hơn sao?"

"Ừ." Phương Gia Dật ôm lấy hắn, đáp. Mỗi lần ngủ cùng Ngu Hạo Dương, Phương Gia Dật đều có thể ngủ một mạch đến sáng, còn một mình cậu ngủ thì nửa đêm sẽ tỉnh giấc một, hai lần.

"Nhưng sáng mai Vạn Kha Dương tỉnh dậy sẽ nhìn thấy." Phương Gia Dật ghé sát vào tai hắn, thì thầm.

Ngu Hạo Dương cũng học theo cậu, ghé sát vào tai cậu, vẻ mặt giả trân: "Thấy thì thấy, cứ nói là ngủ một mình lạnh quá."

Phương Gia Dật vùi mặt vào ngực hắn, cười run rẩy, Ngu Hạo Dương siết chặt eo cậu, hôn lên môi cậu.

Hai người lại hôn nhau, ban đầu chỉ là hôn chơi đùa, dần dần biến thành Ngu Hạo Dương đè cậu xuống, hôn thật sâu. Âm thanh của nụ hôn ướt át trong đêm khuya tĩnh mịch khiến người ta đỏ mặt, cho dù người thứ ba trong phòng đang ngáy khe khẽ, nhưng Phương Gia Dật vẫn cảm thấy xấu hổ, liên tục đẩy vai Ngu Hạo Dương, nhưng lại không nỡ thật sự đẩy hắn ra, như thể đang giả vờ từ chối, bị Ngu Hạo Dương lật áo lên, sờ soạng eo và ngực.

Phương Gia Dật không nhịn được rên rỉ một tiếng, cậu lập tức cứng đờ người, che miệng, ngăn tiếng rên phát ra, nắm lấy bàn tay đang làm loạn trên ngực mình của Ngu Hạo Dương. Ngu Hạo Dương rời khỏi môi cậu, nhưng tay vẫn không rời khỏi đầu v* cậu, còn ác ý chọc ghẹo thêm một cái.

Phương Gia Dật cắn chặt môi, lần này không phát ra tiếng động, Ngu Hạo Dương cười nhìn cậu chịu đựng, hắn kéo áo cậu lên cao hơn, ngậm lấy đầu v* cậu.

Phương Gia Dật che miệng, lưỡi Ngu Hạo Dương lướt quanh quầng vú cậu, ngậm lấy đầu v* cậu, mút mát.

"Đừng..." Giọng Phương Gia Dật thay đổi, cậu không biết trốn đi đâu.

Ngu Hạo Dương cố ý phát ra tiếng động, Phương Gia Dật chú ý lắng nghe động tĩnh của Vạn Kha Dương, nín thở, hồi hộp.

"A!" Ngu Hạo Dương cắn vào đầu v* nhạy cảm của cậu, Phương Gia Dật kêu lên một tiếng, vừa xấu hổ vừa tức giận, cậu định túm Ngu Hạo Dương dậy thì nghe thấy tiếng Vạn Kha Dương trở mình.

Phương Gia Dật không dám nhúc nhích, Ngu Hạo Dương lại bò lên, hôn cậu. Phương Gia Dật trừng mắt nhìn hắn, mắt long lanh nước, không hề có chút uy hiếp nào. Ngu Hạo Dương liền bật cười, hắn càng cười, Phương Gia Dật càng tức giận.

Vạn Kha Dương trở mình một cái, rồi lại nhanh chóng ngủ tiếp. Ngu Hạo Dương khẽ nói: "Cậu ta không tỉnh đâu, yên tâm đi."

Phương Gia Dật véo tay hắn để trút giận, Ngu Hạo Dương vừa kêu lên "Ui da, đau", Phương Gia Dật liền vội vàng buông tay. Thật ra cậu chẳng dùng sức gì, chỉ là Ngu Hạo Dương đang giả vờ đáng thương, nhưng lại rất hiệu quả.

Sau một hồi ồn ào, cả hai đều đã cứng, nhưng làm thì không tiện, Phương Gia Dật đẩy hắn ra, nói: "Cậu về giường cậu đi."

"Nhưng cậu không ngủ được mà."

"Cậu như vậy..." Phương Gia Dật dịch người, ám chỉ chỗ đang dính vào nhau của hai người, nói, "Tôi cũng không ngủ được."

Ngu Hạo Dương mỉm cười, rời khỏi người cậu, nằm nghiêng sang một bên, nhắm mắt lại, nói: "Để chúng tự xẹp xuống đi. Bây giờ nhắm mắt lại, ngủ."

Phương Gia Dật cạn lời, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, cậu đành phải nhắm mắt lại, cố gắng tĩnh tâm. Ngu Hạo Dương nắm lấy tay cậu, hai người đan tay vào nhau, nằm im, rồi thật sự chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, người tỉnh dậy trước quả nhiên là Vạn Kha Dương, cậu ta ngủ một giấc ngon lành. Vừa mở mắt ra đã thấy hai người kia nằm chung một giường, cậu ta cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều, tự mình đi vào phòng tắm rửa mặt.

Đợi cậu ta rửa mặt xong, đi ra, thì hai người kia cũng đã tỉnh, đang thay quần áo. Vạn Kha Dương nói: "Biết hai cậu tiết kiệm giường như vậy, tôi đã không cần bảo người ta kê thêm giường rồi."

Phương Gia Dật ngẩng đầu nhìn cậu ta, im lặng một lúc, sau đó mỉm cười.

Vạn Kha Dương cảm thấy nụ cười đó rất kỳ lạ, dường như mang theo một tia... thương hại?

Ngu Hạo Dương mặc quần áo xong, vỗ nhẹ vào đầu Phương Gia Dật: "Ngẩn người ra đó làm gì? Mau mặc quần áo đi."

"Ồ."

Kỳ quặc. Vạn Kha Dương bắt đầu thu dọn đồ đạc, Phương Gia Dật và Ngu Hạo Dương cùng nhau vào phòng tắm rửa mặt. Vạn Kha Dương sắp xếp xong đồ đạc vào balo, mới phát hiện điện thoại để quên trong phòng tắm, liền đi vào đó.

Dù sao cũng đều là con trai, hơn nữa chỉ là đang đánh răng, rửa mặt, chẳng có gì phải kiêng dè, nên Vạn Kha Dương cứ thế đi thẳng vào.

Hai người đứng trước bồn rửa mặt, áp sát vào nhau, Phương Gia Dật nhìn thấy cậu ta đi vào, liền giật mình, nhưng Ngu Hạo Dương lại bình tĩnh ôm lấy cậu từ phía sau: "Đừng nhúc nhích."

"Hai cậu làm gì đấy?" Vạn Kha Dương hỏi.

"Yêu đương chứ gì." Ngu Hạo Dương đáp.

"Ồ." Vạn Kha Dương lấy điện thoại trên bồn rửa, đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại. Khoảng ba phút sau, cậu ta lại quay trở lại, mở cửa, nhìn hai người bạn thân thiết nhiều năm của mình, cố gắng mỉm cười.

Trông có vẻ bình tĩnh, nhưng giọng nói lại run rẩy, thậm chí còn mang theo vẻ suy sụp không dễ nhận ra. Cậu ta hỏi: "Hai người... không phải thật sự đang yêu nhau đấy chứ?"