Một Kiếp Vấn Vương

Chương 75: Người trả nợ ta hay ta đã nợ người?




Người trả nợ ta hay ta đã nợ người?

Người vì ta mà vương vấn không dứt

Cũng vì ta mà đau đớn chẳng lành.

Ta vì chân tình của người mà rung động

Cũng vì sự tàn nhẫn của người mà thấu hận cả một đời

Hận người là thật nhưng yêu người cũng là thật.

……….

Triệu Lan Vy sinh ra ở một vùng quê nghèo, cuộc sống rất khó khăn thiếu thốn.

Ở quê của cô con gái không được đi học nhiều, họ quan niệm rằng con gái lớn sẽ đi lấy chồng ở nhà làm công việc nội trợ nên chẳng cần học cao để làm gì.

Nhưng ba của cô thì khác, ông nói là con gái không được dựa dẫm vào ai cả, ngay cả chồng mình cũng vậy, phải biết tự làm chủ cuộc đời mình mới không bị người ta khinh.

Vì điều kiện ở quê quá thiếu thốn, trình độ giáo dục cũng không phát triển nhiều, nên ba của Triệu Lan Vy đã gửi cô cho một người dì sống trên thành phố để cho cô ăn học, hằng tháng sau khi thu hoạch mùa vụ ông điều sẽ gửi tiền lên cho cô.

Nhà dì của Triệu Lan Vy rất yêu thương cô, biết ba của cô cũng không làm được bao nhiêu tiền dì cũng không hối thúc, dì quan tâm cô, chăm sóc cô rất tốt, tuổi thơ của cô ở với dì được dì yêu thương xem như cũng đã bù đắp được một chút tình cảm khi phải sống xa gia đình.

Từ nhỏ Triệu Lan Vy đã bộc lộ tài năng về hội họa của mình, chỉ mới có 7 tuổi mà tranh của cô đã được giải cấp quốc gia, sau đó còn được cùng các bạn khác đi ra nước ngoài tham gia cuộc thi vẽ tranh.

Cuộc thi chỉ tổ chức có một ngày, thi xong thì chưa về ngay, các thầy cô cho mọi người ở lại tham quan vui chơi vài ngày rồi về.

Triệu Lan Vy từ nhỏ đã hiếu động, lén tách đoàn ra để đi chơi riêng một mình.

Đi một hồi thì cô nhận ra mình đã đi lạc, khi trở lại chỗ cũ thì đã không thấy mọi người ở đâu nữa rồi, lúc đó Triệu Lan Vy đã sợ đến xanh mặt mà luống cuống chạy đi tìm mọi người.

Ở một nơi xa lạ, Triệu Lan Vy không biết đã đi đường nào, cô là người rất mù đường bởi thế lúc nào cũng đi lạc.

Cô đi qua một con đường rất vắng, lúc này văng vẳng bên tai cô là tiếng của rất nhiều người.

Triệu Lan Vy lớn gan lại gần xem thử, thì thấy cả đám chừng mười mấy người, người nào người nấy đều rất hung dữ, tất cả đều lao vào đánh một cậu thiếu niên đang nằm dưới đất.



Triệu Lan Vy từ nhỏ đã có tính anh hùng, thích làm nữ hiệp sĩ đánh bại cái xấu.

Nhưng cô cũng không ngốc đến mức mà lao ra đánh lộn chung với đám đó đâu.

Triệu Lan Vy lấy điện thoại trong ba lô của mình ra, mở tiếng còi xe cảnh sát lên, bật hết âm lượng để cho cả đám đó nghe.

Cả đám kia vừa nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát liền sợ hãi nên nhanh chóng chạy đi.

Triệu Lan Vy nhanh nhẹ chạy ra nắm lấy tay của chàng thiếu niên ấy rồi chạy trốn trước khi cả đám đó phát hiện ra tiếng còi xe cảnh sát là giả.

Một chàng thiếu niên và một cô gái nhỏ cùng nắm tay nhau lao vào dòng người tấp nập ở trên đường phố, ở chỗ đông người như thế nếu bọn chúng phát hiện ra thì cũng sẽ không dám manh động làm gì đâu, cho nên Triệu Lan Vy chứ lựa chỗ đông người mà chạy vô.

Chạy được một lúc thì quá mệt, không chạy nổi nữa, Triệu Lan Vy đành trốn vào một con hẻm nhỏ ngồi nghỉ mệt, bây giờ cô mới có thời gian nhìn qua gương mặt chàng thiếu niên ấy.

Trác Duệ Quân lúc đó 17 tuổi, dáng người gầy gò, gương mặt lấm lem toàn bùn đất, đôi mắt sáng, sạch sẽ chưa lắm bụi trần.

Triệu Lan Vy vừa thở hổn hển vừa nói:" Chắc bọn chúng không đuổi theo chúng ta đâu há."

" Không sợ bọn chúng sao? " Chàng thiếu niên ấy khẽ mỉm cười, hỏi cô gái nhỏ.

" Sợ chứ… làm sao mà không sợ được. " Bây giờ cô mới phát giác ra, tại sao mình lại gan như vậy chứ nếu cả đám đó phát hiện là cô đang gạt chúng thì cái mạng nhỏ của cô coi như tiêu luôn rồi.

Trác Duệ Quân bỗng nhiên bật cười, khi nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch của cô gái trước mặt, ai đời cứu người ta xong rồi lại chuyển sang sợ hãi đến tay chân lẩy bẩy, tưởng đâu lá gan to lắm nào ngờ nhát như thỏ vậy.

" Anh trai à, tôi vừa cứu anh một mạng đấy! Anh lại cười tôi. " Triệu Lan Vy không thèm nhìn Trác Duệ Quân, làm bộ mặt giận dỗi.

Trác Duệ Quân dùng vai của mình đẩy nhẹ vai cô nói:" Cảm ơn thỏ ngốc!...Đừng giận nữa. "

Triệu Lan Vy cũng không thèm chấp nhất dù sao cô cũng là một nữ anh hùng, không thèm chấp nhất với người chịu ơn mình.

Triệu Lan Vy nhìn sang Trác Duệ Quân bây giờ cô mới phát hiện ra trên người anh có rất nhiều vết thương, vết thương đang chảy máu, cần phải cầm máu ngay bây giờ.

Triệu Lan Vy lục lọi trong ba lô của mình, lấy ra một chiếc khăn tay, chiếc khăn tắm này là mẹ đã cho cô, cô thật sự không nỡ đem cho nó, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cô vẫn còn một chiếc ở nhà, mà Trác Duệ Quân lại đang cần chiếc khăn tay này để cầm máu cho nên cô đã bấm bụng mà đưa cho Trác Duệ Quân.

Trác Duệ Quân nhìn chiếc khăn tay đấy, chần chừ một hồi mới nhận lấy rồi nói:" Cảm ơn! "

Màn đêm tĩnh lặng đã buông xuống.

Triệu Lan Vy nghĩ chắc bây giờ thầy cô đã phát hiện ra cô bị mất tích mà cuốn cuồng lên đi tìm cho mà xem, lần này cô chừa rồi không dám đi lung tung ở đâu nữa đâu.



Lúc này, trời đã tối rồi cô cũng không thể đi tìm thầy cô được nên chỉ đành ngồi ở đây đợi trời sáng rồi đi tìm mà thôi

Bỗng lúc này cô nghe được một âm thanh, là tiếng đánh trống từ bụng của Trác Duệ Quân.

Triệu Lan Vy quay qua nhìn anh:" Anh đói bụng à? "

Chưa để Trác Duệ Quân trả lời Triệu Lan Vy đã lấy từ trong ba lô ra một túi bánh mì đưa cho anh, với người ham ăn như Triệu Lan Vy thì không bao giờ để cho mình bị đói cho nên trong ba lô của cô lúc nào cũng có bánh cả.

" Anh ăn đi! "

Trác Duệ Quân nhìn túi bánh mì trong tay:" Em ăn không? ". ngôn tình tổng tài

Triệu Lan Vy lắc đầu.

Nhưng Trác Duệ Quân vẫn bẻ một nửa chiếc bánh mì trong túi ra đưa cho Triệu Lan Vy.

Triệu Lan Vy chần chừ suy nghĩ một hồi rồi cũng lấy nửa phần bánh mì mà Trác Duệ Quân đưa, rồi cùng nhau ăn

Ở một nơi xa lạ lại bị lạc đường như thế này, Triệu Lan Vy rất sợ cũng may là có Trác Duệ Quân ở bên cạnh cho nên nỗi sợ trong cô cũng giảm bớt phần nào, thế cho nên mà yên tâm ngủ thiếp đi

Trác Duệ Quân thấy Triệu Lan Vy đã ngủ nên lấy tay kéo cô lại để đầu cô gác lên vai anh, cho cô không bị mỏi.

Rồi Trác Duệ Quân cũng ngủ thiếp đi đến khi tỉnh dậy thì đã không còn thấy Triệu Lan Vy ở đâu nữa.

Thầy cô của Triệu Lan Vy vì không nhìn thấy cô nên đã đi báo cảnh sát, cảnh sát tìm thấy Triệu Lan Vy ở trong một con hẻm nhỏ sau đó đem cô về cho thầy cô.

Một thời gian sau, Phong quản gia cuối cùng cũng tìm được Trác Duệ Quân.

Phong quản gia chính là cánh tay đắc lực của Trác Đế Thành - ba Trác Duệ Quân, ông may mắn sống sót trong đêm thảm sát kinh hoàng đó, Trác Đế Thành trước khi chết đã trăn trối với ông một điều bằng mọi giá ông phải bảo vệ được cho Trác Duệ Quân.

Sau đó ông đã đi tìm Trác Duệ Quân, bởi bây giờ chỉ còn Trác Duệ Quân là người duy nhất của Trác gia còn sống, chỉ có Trác Duệ Quân mới là người có quyền gầy dựng lại tất cả gia sản mà Trác gia đã bị mất.

Lúc đầu, Trác Đế Thành biết Trác Duệ Quân không muốn đi theo con đường phạm pháp của ông ta nên đã đưa Trác Duệ Quân ra nước ngoài để tránh anh bị liên lụy, mọi chuyện ở tổ chức Trác Đế Thành điều giao lại cho anh trai song sinh của Trác Duệ Quân là Trác Duệ Minh.

Nhưng bây giờ Phong quản gia biết bọn họ đã không còn lựa chọn nào khác nữa, Trác Duệ Quân bắt buộc phải đi theo con đường của Trác Đế Thành.

Dưới sự dìu dắt của Phong quản gia, Trác Duệ Quân đã bước chân vào giới hắc đạo, chưa đầy hai năm đã leo lên vị trí ông trùm của tổ chức.