Một Kiếp Vấn Vương

Chương 67: Em không đói nhưng con của tôi đói




Trác Duệ Quân bước ra ngoài được vài phút thì trở vào lại, trên tay hắn bây giờ đang cầm một tô cháo nóng vẫn còn nghi ngút.

Hắn ngồi xuống mép giường, tay cầm tô cháo nóng khuấy khuấy vài vòng, vừa khuấy vừa thổi cho bớt nóng.

Rồi dùng muỗng múc một ít cháo trong tô, hắn còn thổi tiếp vài cái phải chắc chắn nguội rồi mới đưa đến trước mặt Triệu Lan Vy.

Triệu Lan Vy bây giờ mới biết là hắn đang muốn đút cô ăn.

Vẻ mặt cô có hơi kinh ngạc, bởi từ trước đến giờ điều là dì Mỹ mang đồ ăn lên phòng của cô, hôm nay hắn lại đích thân mang đồ ăn lên phòng cho cô chẳng những vậy còn muốn tự mình đút cho cô ăn nữa chứ.

Trác Duệ Quân đưa cái muỗng đến gần miệng Triệu Lan Vy. Cái muỗng chỉ vừa mới chạm vào miệng của cô thì ngay lập tức cô đã né tránh nghiêng người về phía sau, cô không muốn cho hắn đút liền cầm lấy tô cháo ở trong tay hắn, tự mình ăn.

" Tôi tự ăn được rồi."

Nhưng tay của cô còn chưa kịp chạm đến cái tô thì đã bị Trác Duệ Quân giật lại.

Lại lần nữa hắn đưa cái muỗng đến trước miệng cô, Triệu Lan Vy không chịu hắn đút, vẫn cứ bướng bỉnh né tránh.

" Ngoan, há miệng ra! Không được nhõng nhẽo…." Hắn vẫn rất kiên nhẫn đút cho cô ăn.

Triệu Lan Vy trừng mắt nhìn hắn, bộ hắn đang xem cô là trẻ con đấy à?

Rồi hắn lại nói tiếp, giọng điệu có chút nghiêm trọng:" Em không đói nhưng con của tôi đói. "

Triệu Lan Vy liếc xéo hắn một cái, cuối cùng cũng ngoan ngoãn há miệng ra để Trác Duệ Quân đút cho ăn, vì con của cô nên cô mới nhịn hắn thôi.

………………….

Mấy ngày tịnh dưỡng thai của Triệu Lan Vy đã ổn định trở lại. Bây giờ mắt thường cũng có thể thấy được bụng của cô đã lớn hơn lúc trước một chút.



Nhưng cô vẫn không hiểu là bữa hôm đó ông bác sĩ đã dặn gì với Trác Duệ Quân mà bây giờ hắn ta lại không để cho cô bước xuống giường, chẳng những vậy một ngày hắn cô ăn năm bữa riết rồi bây giờ dù không nhìn vào gương cô cũng biết là cô đã mập ra không ít.

Thậm chí ngay cả việc tắm rửa của cô hắn còn muốn làm giúp nữa, cô nào cho, nhưng hắn vẫn ngoan cố bế cô vào phòng tắm, cũng bởi vì sợ động đến cái thai trong bụng nên cô không dám vùng vẫy.

Cô chỉ có thể hoạt động cơ miệng mà chửi hắn, nhưng hắn không phải người, hắn là trâu bò dù cô chửi như thế nào thì vẫn ngang nhiên lột sạch cô trần như nhộng rồi bỏ vào bồn tắm.

Mấy ngày đầu cô còn chửi hắn, mấy ngày sau mệt quá, hết hơi rồi nên mặc kệ hắn luôn, bất lực để cho hắn muốn làm gì thì làm.

Mà cô cũng để ý, mấy ngày nay Trác Duệ Quân mua rất nhiều sách về đọc, tối nào hắn cũng đọc sách, chủ yếu là sách về chăm sóc bà bầu trước khi sinh và sau khi sinh, sách chăm sóc trẻ sơ sinh, sách về nuôi dạy con…nói chung là hắn mua rất nhiều sách.

Thật ra, cô và hắn điều là lần đầu làm ba, mẹ, chẳng hề có một chút kinh nghiệm gì cả.

Có ba mẹ nào mà lại chẳng muốn cho con của mình những điều tốt nhất. Hắn tìm hiểu thì cũng đúng thôi, bây giờ cô cũng muốn đọc sách, cô nhất định không thể thua hắn được, con cũng là con của cô, nhất định cô không được để mình quá ngốc nghếch chuyện gì cũng phải nhờ hắn giúp.

Triệu Lan Vy không ngủ nữa, mà ngồi dậy xoè bàn tay ra trước mặt Trác Duệ Quân nhưng cô không nhìn hắn cũng không nói gì.

Trác Duệ Quân lúc này vẫn đang cầm cuốn sách đọc, thấy bàn tay của Triệu Lan Vy hắn liền đặt bàn tay mình lên tay cô.

Triệu Lan Vy giật mình liền rụt tay lại, hét lớn:" Anh đang làm cái gì vậy hả? "

" Em không ngủ được nên muốn tôi nắm tay." Hắn bình tĩnh nói.

" Xàm! " Cô chửi hắn, sau đó lại xoè bàn tay ra:" Đưa cho tôi một cuốn sách."

Môi Trác Duệ Quân khẽ cong lên, trên môi Trác Duệ Quân hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, cười trong sự bất lực.

Mấy ngày nay hắn đọc sách nên kiến thức không ít. Hắn biết phụ nữ mang thai hormone sẽ thay đổi nên thường hay cáu kỉnh, khó chịu với rất nhiều thứ, gặp cái gì cũng có thể khó chịu được, nhưng với Triệu Lan Vy thì mọi thứ khó chịu trên người cô đều sẽ trút hết lên hắn, mấy ngày nay đều chửi hắn không thương tiếc.

" Em muốn gì thì phải nói, không nói thì làm sao tôi biết được. "

" Có đưa nhanh hay không? " Triệu Lan Vy trừng mắt.



Hắn cười cười, rồi bỗng nhiên kéo Triệu Lan Vy ngồi lọt thỏm vào trong lòng hắn, nhẹ nhàng nói:" Đọc chung…."

" Không! "

" Em chắc chứ? Ngồi đọc chung với tôi em vừa được dựa lưng, vừa được tôi cầm sách cho em đọc, em lời quá rồi còn gì. "

Không để cho cô trả lời, hắn đã kéo cô lại gần hắn thêm một chút, để cho lưng của cô dán sát vào lòng ngực của hắn hai tay vòng qua trước mặt cô, bao bọc cô ở trong lòng hắn.

Triệu Lan Vy cũng chẳng thèm đôi co với hắn nữa, mà chuyên tâm đọc sách.

Hắn cầm sách cho cô đọc, hắn cũng đọc cùng cô, cả hai đang cùng nhau tập làm ông bố bà mẹ thật tốt.

" Tôi chưa đọc xong, anh đừng có lật. " Có vẻ Trác Duệ Quân đọc chữ hơi nhanh, Triệu Lan Vy không thể theo kịp tốc độ đọc của hắn.

" Được rồi, tôi không lật. " Hắn vẫn rất nhẫn nại mà cầm cho Triệu Lan Vy đến khi cô đọc xong thì mới lật qua trang khác.

Triệu Lan Vy đọc rất chăm chú nhưng được một lúc thì lại ngủ quên trong lòng của Trác Duệ Quân từ lúc nào không hay.

Hắn thấy vậy liền nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống giường.

Trác Duệ Quân nhìn hai cái má bánh bao của Triệu Lan Vy mà cười cười thích thú, gần đây hắn chăm cô rất kĩ nên đã ú ra không ít, khiến hắn càng nhìn càng cảm thấy hài lòng.

Trong phút chốc đã không kìm được mà cúi người xuống hôn nhẹ lên hai cái má bánh bao của cô.

Lúc này, Triệu Lan Vy khẽ động đậy, hắn giật mình mà ngồi ngay ngắn ở vị trí cũ tiếp tục đọc sách như chưa từng làm ra chuyện gì.

Triệu Lan Vy trở mình một chút rồi ngủ tiếp.

Trác Duệ Quân nhìn cô gái đang ngủ mà khẽ thở dài một hơi, hắn không biết từ lúc nào hắn hôn vợ lại trở thành một trò lén lút như thế này nữa.