Từ ngày được sống dưới danh nghĩa là dưỡng nữ của Dương thừa tướng đến nay, Dương Khắc Chân chưa lần nào khóc nhiều đến vậy, từ nhỏ cha đã dạy nàng ý chí phải cứng rắn như nam nhi, bản thân phải trở thành người có ích cho đất nước ấy vậy mà khi đứng trước mặt hắn, nàng đã có những biểu cảm ngượng ngùng không phải phép... hôm nay, khi nhìn Hàn Vân Dung đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc Khắc Chân lại càng không thể che giấu cảm xúc của mình, nàng khóc đến nất nghẹn hệt như một đứa trẻ.
" A Chân, trẫm... trẫm thích nàng!"
"..."
" A Chân... nàng đành lòng để trẫm ra đi mà không có người nối dõi sao?"
Đứng trước lời tỏ tình quá đột ngột của Hàn Vân Dung, Dương Khắc Chân vô cùng bất ngờ... người như nàng sao có thể xứng với hắn...
" Xin lỗi, trẫm đường đột quá. A Chân đang còn tuổi trẻ, nàng gả cho trẫm ngộ nhỡ... sau này lại trở thành góa phụ..."
" Hoàng thượng, người đừng nói nữa. Chỉ cần người cố gắng khỏe mạnh Khắc Chân sẽ đồng ý gả cho người!"
" Nàng nói thật chứ?"
" Lời Khắc Chân hoàn toàn chân thật!"
Hàn Vân Dung mỉm cười, 28 năm sống trong hoàng cung chưa lần nào hắn được sống vì bản thân mình, bá tánh làm trọng, lần này có lẽ là lần hạnh phúc nhất trong cuộc đời của hắn...
" A Chân, nàng đỡ trẫm. Trẫm cảm thấy đỡ hơn rồi!"
Khắc Chân mừng rỡ khi Hàn Vân Dung khởi sắc, nàng nhanh chóng đõ hắn đứng dậy. Dùng cơ thể nhỏ bé của mình từng bước dìu hắn về đến gần doanh trại, Khắc Chân hô hoán cho quân sĩ tiếp viện còn bản thân mình thì gục ngã ngay bên cạnh hắn vì mất sức.
Quân sĩ vừa nghe tiếng đã nhận ra, toàn bộ đều có mặt ngay lập tức ứng viện cho Dương tướng quân và hoàng thượng...
Tối hôm đó, Hàn Vân Dung phát sốt, vết thương của hắn trở nặng. Quân y túc trực vào ra cả đêm để chăm sóc nhưng có vẻ vết thương không thể thuyên giảm. Dương Khắc Chân bên cạnh nắm chặt lấy tay hắn nức nở. Hàn Vân Dung lờ đờ nhìn nàng, hắn mở lời yếu ớt.
" A Chân, trẫm xin lỗi... xin lỗi nàng, trẫm không thể giữ lời rước nàng về...!"
" Không, người đã hứa với Khắc Chân... hoàng thượng, người không thể!"
Hàn Vân Dung mỉm cười nhìn người thương, hắn đưa cánh tay vàng vọt chạm lên khóe mắt ướt lệ của nàng vuốt nhẹ...
" A Chân, 4 năm ở bên nhau có lẽ là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của ta... chỉ tiếc là, ta nhận ra quá muộn. Xin lỗi nàng, nàng cười lên nhé trẫm muốn nhìn thấy nàng cười!"
Dương Khắc Chân thành toàn, nàng mỉm cười run rẩy. Hàn Vân Dung nhìn nàng yên lòng, hắn không nói nữa xuôi tay một mình rời đi bỏ lại Dương Khắc Chân đau đớn trong căn phòng chứa đầy khoảng lặng...
" Khôngggggg!"
" Dương tướng quân, người người cần gì ạ!"
Dương Khắc Chân bừng tỉnh, trên khóe mát vẫn còn vươn lệ. Nàng bần thần nhìn ngó khung cảnh quen thuộc xung quanh. Đây là doanh trại, là lều chủ tướng của nàng...
" Phải rồi, đêm qua ta đã đưa người trở về doanh trại, sau đó thì...."
Những chuyện trải qua ban nãy chỉ là cơn ác mộng, chỉ là ác mộng bình thường nhưng đủ sức dọa một nữ tướng như Dương Khắc Chân sợ hãi... Nhớ lại khung cảnh Hàn Vân Dung ra đi trên bàn tay mình, Dương Khắc Chân đau lòng như ai cắt tiết.... Cuối cùng nàng cũng hiểu ra đóa hoa nở rực trong lòng mình bấy lâu nay chính là hắn, Hàn Vân Dung.
" Hoàng thượng đâu? Người đâu rồi...?
Chưa kịp đợi vệ nữ trả lời, Dương Khắc Chân đã nhanh chóng lao ra khỏi kều để tìm hắn. Đứng trước lều của hoàng thượng, Khắc Chân nghĩ ra vôn vàn diễn cảnh trong đó, nàng không đợi được lệnh triệu kiến mà đã tự ý bước vào.
Hàn Vân Dung và quân y đang thưởng trà trong trại nhìn thấy Khắc Chân khẩn trương chạy vào bất ngờ đến đứng hình, cả hai nhìn nhau không biết nói gì....
" Thần, thần có tội. Thần tìm nhầm liều ạ, nếu hoàng thượng đã bình phục thần xin phép cáo lui!"
Dương Khắc Chân ngượng đến chín hết cả mặt, nàng nhanh chóng cáo lỗi rồi đánh bài chuồng. Tuy thất lễ, nhưng nhìn Hàn Vân Dung vẫn bình an Khắc Chân cũng yên tâm phần nào...
" VỊ quý phi của Hàn triều này có vẻ rất nhiệt huyết!"
Vừa bước khỏi lều, Dương Khắc Chân nghe thấp thoáng lão quân y nhắc đến quý phi của Hàn triều, Dương Khắc Chân không nhịn được tò mò mà nghe lén...
" Phải, tính nàng dạo gần đây trở nên hoạt náo hơn nhiều. So với 4 năm trước như 2 người hoàn toàn khác nhau!"
" Vậy sơ với trước đây thì hoàng thượng thích Dương tướng quân của lúc nào hơn?"
" A Chân à? mặt nào cũng tốt, nhưng trẫm vẫn mong muốn nàng có thể an yên vui vẻ không nghĩ như bây giờ hơn, tuy vậy vẫn muốn nàng luôn mạnh mẽ để có thể bảo vệ bản thân mình!"
" Hoàng thượng, Dương tướng quân tính cách đơn giản nhưng lại là tướng tốt, rất được trọng dụng!"
" Trẫm biết!"
" Haha, thứ lỗi cho lão. Hoàng thượng thật sự can đảm khi dùng kế đó để nạp Dương tướng quân vào hậu cung của mình!"
" Suỵt, chuyện này không thể để nàng biết!"
Dương Khắc Chân có lẽ hiểu được mấy phần trong câu mà quân y nói... Hình như tối đó nàng không thấy được ai là hung thủ đả thương hắn... nghĩ lại thì, Hàn Vân Dung thân thủ bất phàm như vậy sao có thể bị tên đã thương một cách dễ dàng như thế.
Dương Khắc Chân rời đi, Hàn Vân Dung đi nước này khiến Khắc Chân trở tay không kịp. Lần sau, hắn nhất định phải trả giá.