An An xin lỗi muội vì chuyện hôm qua, làm cho muội khó xử rồi!"
" Không sao, chuyện đã qua rồi không cần phải nhắc lại ta không bận tâm. Phải rồi, lát nữa Vân Dung ca sẽ khởi hành trong đêm sao? Trời vẫn còn đang phủ tuyết sao không đợi vài hôm nữa rồi hẵng đi!"
" Không sao, tuyết rơi chỉ khó khăn thêm một chút. Chỉ cần lòng muốn đi thì dù khó khăn cũng không thể giữ chân được!"
" Vậy, lên đường bảo trọng nhé!"
" Đa tạ muội!"
Cuộc trò chuyện dần kết thúc trong gượng gạo, dù trong lòng rất muốn giữ hắn ở lại nhưng nàng lại không thể mở lời. Hàn Vân Dung lấy trong ống tay áo ra một chiếc hộp gỗ nhỏ, hắn nhẹ nhàng đặt lên tay nàng rồi căn dặn.
" Chờ đến khi ta đi hãy mở nó, Hàn Vân Dung ta đã không còn thứ gì quý giá đây là thứ duy nhất ta có thể tặng nàng xem như mừng ngày nàng xuất giá!"
Nhìn nụ cười gượng gạo trên gương mặt của Hàn Vân Dung, Dương Khắc Chân im lặng nhận lấy lễ vật, có lẽ kết thúc như vậy sẽ tốt cho cả nàng và hắn…
Sau khi Hàn Vân Dung và Dương Khắc Chân trò chuyện xong thì giờ lành cũng đến, Thượng Quan Thu Lĩnh tiến gần đến bên Dương Khắc Chân hắn nắm chặt lấy tay nàng bước ra nhà chính làm lễ bái. Khung cảnh hôn lễ đơn sơ, chỉ có trời đất và một vị khách là Hàn Vân Dung chứng giám. Vì song đường gần như đã mất, Thượng Quan Thu Lĩnh và Dương Khắc Chân chỉ bái thiên địa, và bái phu thê. Sau khi thành lễ vì không kìm được xúc động mà hắn đã ôm chặt nàng trong lòng. Thượng Quan Thu Lĩnh hắn chờ đợi suốt đời này cuối cùng ông trời cũng không phụ hắn, trong lòng hắn rất rõ dù Dương Khắc Chân gả cho hắn thực chất chỉ vì thương hại, hoàn toàn không có tình cảm nhưng bản thân hắn lại cảm thấy rất vui. Ngày tháng sau này còn dài, hắn tin chỉ cần hắn chân thành nhất định sẽ cảm hoá được trái tim của nàng.
Hàn Vân Dung bên dưới mỉm cười nhìn cảnh bái đường hạnh phúc, ngày hôm nay cũng xem như hắn tiễn nàng xuất giá, đời này của hắn như vậy cũng mãn nguyện. Hàn Vân Dung nhìn Thượng Quan Thu Lĩnh tay trong tay với Dương Khắc Chân trong lòng đã không còn vướng bận, hắn vội vàng từ biệt sau khi hôn lễ vừa kết thúc. Hàn Vân Dung khoác tay nải lên đường, trước khi đi vẫn còn tiếc nuối nhìn về phía ngôi nhà nhỏ đang rộn ràng không khí tân hôn một lần cuối mới yên tâm biến mất trong tuyết trắng.
Sau khi hôn lễ kết thúc, Thượng Quan Thu Lĩnh đưa Dương Khắc Chân vào phòng ngồi trước còn hắn vì ngượng ngùng mà đã tránh ra ngoài để lấy bình tĩnh, hắn viện cớ dọn dẹp tàn dư sau đó sẽ nhanh chóng vào sau. Dương Khắc Chân bên trong một mình đợi hắn, nàng nhớ lại khoảng thời gian Hàn Vân Dung bên cạnh, tuy ngắn ngủi nhưng đó là khoảng thời gian mà nàng thật sự cảm thấy hạnh phúc nhất trong đời. Dương Khắc Chân vẫn nắm trong tay chiếc hộp nhỏ mà Hàn Vân Dung trao tặng, nàng nhẹ nhàng mở chiếc hộp ra. Bên trong là một nửa mảnh ngọc cũ kỹ được đặt ngay ngắn, là tín vật định tình đầu tiên mà hắn tặng cho nàng khi nàng vẫn còn trí nhớ. Hàn Vân Dung rời kinh thành đã ba năm, thứ quý giá trên người hắn chỉ còn lại mảnh ngọc này hắn chỉ đơn giản nghĩ khi tặng nàng mảnh ngọc, xem như là lần cuối trả vật về với chủ vì vốn dĩ ngay từ đầu nó đã là bùa bình an mà hắn trao cho nàng nhưng hắn căn bản không thể ngờ được sau khi nhìn thấy mảnh ngọc cơn đau đầu của Dương Khắc Chân lại tái phát. Một mình nàng điên cuồng ôm lấy đầu trong đau đớn, nàng ra sức kêu lớn đến mức Thượng Quan Thu Lĩnh liền hớt hãi chạy vào.
Dương Khắc Chân cố nhắm mắt lại bình tĩnh nhưng càng nhắm mắt thì những hình ảnh kì quái ấy lại xuất hiện trong tâm trí nàng, lần này lại chính là hình ảnh một nam tử bị trọng thương sau khi bày tỏ đã đeo mảnh ngọc bội này lên cổ một nữ nhân, dù nàng có coi gắng cũng không thể nhìn rõ mặt. Sự đau khổ này của Dương Khắc Chân khiến cho Thượng Quan Thu Lĩnh vô cùng lo lắng, hắn cảm nhận được trong lòng có chuyện không hay sắp ập đến, dường như cơn sóng dữ ấy lần nữa lại muốn cướp mất nàng. Thượng Quan Thu Lĩnh ôm chầm lấy Dương Khắc Chân vào lòng, hắn ngăn không cho Dương Khắc Chân đang cố ý tự làm đau mình, Thượng Quan Thu Lĩnh nhìn xung quanh liền nhìn thấy mảnh ngọc quen thuộc trong tay của Dương Khắc Chân liền trở nên tức tối.
" Là của tên đốn mạt đó? Chân Chân muội đưa cho ta, ta nhất định sẽ không để ai phải làm muội đau đớn nữa!’’
" Chân Chân… Chân Chân là ai… Tại sao? Tại sao lại liên tục xuất hiện trong cuộc sống của ta chứ? Biến mất hết đi những hình ảnh kì lạ kia, biến ra khỏi đầu ta đi!"
Dương Khắc Chân dù có cố gắng cỡ nào thì cũng không thể ngăn được những thứ hình ảnh đang liên tục chạy trong cân nào của mình, lần này thứ nàng nhìn thấy chính là một nữ nhân nằm trong nền tuyết trắng, xung quanh đều là đống đổ nát không ngừng ra sức gọi hai tiếng.
" Chủ tử…"