Dương Khắc Chân đẩy mạnh Hàn Vân Dung đang cố gắng trấn an mình, nàng nhìn hắn đôi mắt ngấn lệ, cất giọng đầy quả quyết.
" Huynh tránh ra đi, ta không phải là A Chân gì đó của huynh, càng không phải là Dương Khắc Chân mà huynh nhắc đến… ta chính là ta, là An An là một người bình thường buôn trà kiếm sống!"
Hàn Vân Dung bị đẩy cho thức tỉnh, hắn vốn muốn giải thích mọi chuyện cho Dương Khắc Chân hiểu nhưng khi lời vừa định cất thì bỗng nhiên khựng lại, Hàn Vân Dung nhìn biểu cảm đầy oán hận của Dương Khắc Chân trong lòng bất chợt hiểu ra vài chuyện, có lẽ Dương Khắc Chân của hắn mãi mãi sẽ không thể quay về chi bằng đừng cố cưỡng cầu nữa…
" Dù nàng có ở bất kì thân phận nào thì nàng vẫn là chính nàng, không ai có thể thay thế …!"
…
" Tên khốn kiếp này, ngươi đang làm gì An An thế hả?"
" Thu Lĩnh ca ca, dừng tay lại!"
Hàn Vân Dung vốn định tiến đến đỡ Dương Khắc Chân đang ôm đầu thống khổ thì đột nhiên một Thượng Quan Thu Lĩnh bất ngờ lao đến, liên tục điên cuồng đấm vào mặt hắn khiến môi miệng hắn đau đến bật máu.
" Ngươi đã hứa với ta những gì? Nhìn xem nhìn muội ấy xem? Lại một lần nữa vì ngươi mà đau đớn!"
" Thu Lĩnh… là ta có lỗi, nhưng…"
" Cút, cút đi cho khuất mắt ta. Đừng bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của ta và An An nữa!"
…
" Đủ rồi, ta chỉ nói những chuyện mà đáng lí nàng ấy nên biết. Đó là những chuyện liên quan đến cuộc sống của A Chân. Còn ngươi thì sao? Ngươi giấu nàng ấy những ba năm trời, cho nàng ấy một cái tên mới sống một cuộc đời mới ư? Ngươi muốn nàng ấy trốn tránh đến bao giờ?"
" Tên khốn nạn nhà ngươi!"
Thượng Quan Thu Lĩnh như thường lệ sẽ trở về nhà vào buổi chiều, hôm nay vì trời đột nhiên đổ tuyết đường trên núi quá nguy hiểm nên đã về nhà sớm hơn dự định. Khi hắn vừa về đến cửa đã nghe thấy giọng của Dương Khắc Chân đau đớn gào thét, còn Hàn Vân Dung ở bên cạnh lại ra sức thúc đẩy trí nhớ của nàng. Thượng Quan Thu Lĩnh nhớ đến những lời mà Hàn Vân Dung từng hứa trước đây khi cả hai lập giao ước, vậy mà Hàn Vân Dung lại bội tín lần nữa hủy hoại cuộc sống bình yên của Dương Khắc Chân, Thượng Quan Thu Lĩnh tức giận không nhịn được liền lao vào giao đấu với Hàn Vân Dung. Hàn Vân Dung ban đầu vì lỗi lầm của mình mà im lặng chịu trận, nhưng khi thấy Thượng Quan Thu Lĩnh được đà lấn tới hắn đã không nhân nhượng nữa. Hàn Vân Dung ngay lập tức đáp trả, cả hai đều vì bảo vệ lí lẽ riêng của mình mà quyết đấu một trận cho ra hồn mặt cho Dương Khắc Chân bên cạnh can ngăn.
" Đủ rồi, đừng đánh nhau nữa!"
Hàn Vân Dung và Thượng Quan Thu Lĩnh giao đấu đến mức cả hai đều mang đầy thương tích trên mặt, mặc cho sự kêu gào bất lực của Dương Khắc Chân, cả hai vẫn tiếp tục và không có ý định dừng lại mãi cho đến khi nước mắt nàng thật sự rơi xuống, Hàn Vân Dung và Thượng Quan Thu Lĩnh mới thôi không đánh nữa. Dương Khắc Chân nhìn hai người đan ông bên cạnh mình vì mình mà tương tàn lẫn nhau trong lòng đau như cắt, một người là huynh trưởng mà nàng hết mực tôn trọng còn một người là người trong lòng, cả hai nàng đều không muốn mất. Dương Khắc Chân mang theo tâm trạng buồn bã một mình chạy ra ngoài giữa trời tuyết trắng Hàn Vân Dung thấy vậy cũng đuổi theo bỏ lại một Thượng Quan Thu Lĩnh thất thần nhìn theo bóng dáng nữ nhân mà hắn yêu thương nhất dần mờ mịt.
" A Chân nàng đợi ta với!"
" Vân Dung ca, huynh đừng đuổi theo ta nữa… xem như ta cầu xin huynh!"
" A Ch… không, An An xin lỗi muội. Làm muội khó xử rồi!"
" Vân Dung ca ca, trong lòng huynh đã có người để huynh mến mộ vì sao lúc nào cũng tỏ vẻ quan tâm ta chứ?"
" Không phải, trong lòng ta mãi mãi cũng chỉ có duy nhất muội thôi…". truyện xuyên nhanh
" Huynh nói dối, rõ ràng người huynh yêu nhất chỉ có A Chân của huynh, ngay từ ban đầu ta chỉ là thế thân thôi!"
Nhìn Dáng vẻ mỏng manh của Dương Khắc Chân giữa trời tuyết lạnh đang đứng trước mặt hắn nức nở Hàn Vân Dung ngay lúc này chỉ muốn ôm chầm lấy cơ thể nhỏ bé đang run rẩy kia vào lòng để ủi an nhưng vì sao lại không đủ can đảm, trái tim hắn đang thúc giục nhưng đôi chân hắn lại đứng yên không cử động. Hàn Vân Dung cuối cùng cũng từ bỏ, một Dương Khắc Chân đơn thuần của năm mười bốn tuổi đã bị hắn ép chết bây giờ đây một An An ngây thơ hoạt bát quanh năm bầu bạn với lá trà cũng bị chính tay hắn hủy hoại, biến thành bộ dạng đau khổ thê thảm như bây giờ… Hàn Vân Dung bắt đầu hoài nghi chính bản thân mình, hoài nghi những việc mà hắn làm để giúp Dương Khắc Chân khôi phục trí nhớ phải chăng những chuyện mà hắn đang cố gắng đều là không tốt đối với nàng… Hàn Vân Dung cười khổ, phải rồi thứ hắn muốn nhìn thấy bây giờ chính là nụ cười của nàng chứ không phải là nàng khi có lại kí ức…
" An An, ta xin lỗi. Từ giờ ta sẽ không nhắc đến những chuyện như vậy nữa!"