Vài ngày sau cuộc gặp mặt giữa thái hậu và Dương Khắc Chân, tin tức Hàn Vân Dung đại thắng trở về. Theo tin tức lan truyền, trận đấu tưởng chừng như khốc liệt ấy nhưng phía Thượng Quan Thu Lĩnh lại để lộ quá nhiều sơ hở, kết quả đã thất thoát ngàn quân chỉ trong nửa ngày giao đấu. Ngày cuối cùng giao tranh, Thượng Quan Thu Lĩnh cùng vài trăm binh lính cuối cùng bị quân Hàn triều đuổi đến vách đá, quân Thịnh quyết liều mình tử chiến phần về Thượng Quan Thu Lĩnh bản thân hắn đã gieo mình xuống vách đá cao không vực... nghe truyền lại rằng, khi hắn gieo mình gương mặt mỉm cười vô cùng mãn nguyện, dường như mọi chuyện đều theo đúng ý của hắn.Dương Khắc Chân sau khi biết tin Hàn triều thắng trận cảm xúc trong lòng khó tả vô cùng, nàng không biết nên vui hay nên buồn bởi Hàn Vân Dung chiến thắng chính là đồng nghĩa với việc Thượng Quan Thu Lĩnh chết,....
Sau khi chiếm được Thịnh quốc thống nhất giang sơn, Hàn Vân Dung đã tức tốc dốc ngựa phi về hoàng cung trong ngày.
Sau khi về đến hoàng cung, mặc dù rất nhớ nàng nhưng hắn vẫn không quên ghé qua cung thái hòa để thỉnh an mẫu hậu của mình.
" Hoàng nhi thỉnh an mẫu hậu!"
" Hoàng thượng, người vất vả rồi!"
" Lần này hoàng nhi đại thắng trở về chỉ muốn xin mẫu hậu tác thành cho ta cùng Dương Khắc Chân, dưỡng nữ của Thiệu thừa tướng."
Hàn Vân Dung sau khi hành lễ, hắn ngay lập tức đã đề cập đến chuyện phong cho Dương Khắc Chân thành hoàng hậu đương triều.
Thái hậu im lặng biến sắc, bà không đáp trả thỉnh cầu, tay đặt nhẹ tách trà vừa uống xuống bàn ra lệnh.
" Áp giải hắn vào đây, hoàng thượng đừng trách ai gia không nhắc nhở người. Người xem qua tội trạng rồi tự mình định đoạt!"
Quân lính y theo lời thái hậu, từ trước cửa cung đã truyền đến tiếng áp giải. Kẻ bị áp giải vào hầu không ai khác chính là Dương thừa tướng, Dương Thiệu, phụ thân của Dương Khắc Chân. Chuyện Dương Thiệu âm mưu tạo phản từ lâu đã đánh rắn động cỏ, vốn định sau khi thắng trận trở về hắn sẽ âm thầm giải quyết nhưng không ngờ Dương Thiệu lấy lợi làm liều, đêm khuya đột nhập vào hoàng cung tìm long ấn... kết quả lại rơi vào tay của thái hậu... Dương Thiệu bị bắt, Khắc Chân không tránh khỏi liên can. Việc tốt nhất bây giờ chính là thỏa hiệp với thái hậu.Nhìn Dương Thiệu toàn thân đẫm máu, ánh mắt sắt lẹm như dao Hàn Vân Dung tay nắm chặt long bào, từng lời như ứ nghẹn hoàn toàn không thể nói được.
" Hoàng thượng lên ngôi từ sớm chắc chắn rất rõ luật của triều đình. Thứ cho ai gia hỏi người tội bán nước cầu vinh nên xử như hà?"
" NÓI!"
" TRU DI CỬU TỘC!"
Thái hậu đắc ý, bà nhìn Hàn Vân Dung lạnh lùng nói.
" Hoàng thượng, người sẽ không hồ đồ đến mức lập con của phạm nhân làm hoàng hậu đương triều đó chứ?"
" Mẫu hậu, con muốn thương lượng với người!"
Hàn Vân Dung ghé tai thái hậu, không rõ hắn đã nói gì chỉ biết sau khi dời bước mặt hắn cúi gầm xuống, biểu cảm mờ ảo không rõ còn thái hậu thì cười lớn đắt ý.
( Sáng hôm sau)
" Dương tướng quân còn không mau tạ chủ?"
" Khắc Chân tạ chủ long ân!"
Dương Khắc Chân nửa quỳ trước điện nhận lấy thánh chỉ, tước hiệu Bách Hoa, ban thưởng 200 cung nữ hầu hạ, thuộc trực Mộc Đình cung. Dương Khắc Chân ngẩn đầu, ánh mắt Hàn Vân Dung né tránh. Người kề cận hắn bây giờ chính là hoàng hậu đương triều Thái Điệp Y, vừa được sắc phong cách đây một ngày trước... còn nàng, giờ đây chỉ là một quý phi với tước hiệu sắc phong Bách Hoa phi...
Dương Khắc Chân trở về cung Phi Loan thu dọn, nàng nhìn nơi gắn bó cùng mình tiếc nuối... vốn dĩ nơi này từ lâu đã không thích hợp với nàng, thứ duy nhất khiến nàng lưu luyến nơi này có lẽ chính là những đóa bách hợp mà chính hắn đã chuẩn bị vì nàng...
Dương Khắc Chân mỉm cười thầm nghĩ, có lẽ nàng sẽ đem tất cả chỗ Bách Hợp này về lại cung Mộc Đình, sau này khi hắn đến cung của nàng nhất định sẽ cảm thấy thân thuộc.
200 cung nữ được ban tặng, một nửa đến cung Mộc Đình, nửa còn lại theo chân Khắc Chân trở về cung Phi Loan thu dọn. Một trong những cung nữ ấy đã vô tình tìm thấy lá thư tình được giấu trong vỏ gối của nàng... Ả cung nữ nhìn ngó xung quanh rồi lén cất lá thư vào ống tay áo, ả quay trở lại làm việc như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Vừa dọn vào cung Mộc Đình được một ngày, Dương Khắc Chân đã nhận được lệnh gọi vào triều khẩn cấp. Vào trước triều chính, toàn bộ các quan trong triều đều bàn tán xì xào. Trên long ngai là Hàn Vân Dung, người thương của nàng... Sau khi từ biên cương trở về đây là lần đầu tiên nàng được gặp hắn thế nhưng toàn bộ cảm giác mừng rỡ kia đều bị thay thế vị sự xa lạ kia... Giữa nàng và hắn chẳng biết từ bao giờ đã xuất hiện rào chắn, tất thảy tình cảm trong lòng đều hóa thành hiểu lầm, nhiều bao nhiêu cũng không muốn đối phương biết nữa...
" THÔI ĐI!"
Một tiếng của Hàn Vân Dung dẹp hết tiếng ồn phía dưới, Hàn Vân Dung nhìn Dương Khắc Chân đang quỳ dưới điện lạnh lùng hỏi.
" Dương Khắc Chân, nàng đã biết tội của mình chưa?"