Đêm nay là đêm 13, trăng trong mà chưa viên mãn, treo lơ lửng trên đỉnh đầu. Ta có rủ vài nha hoàn của Đức Phi cùng ta đến Tinh Hải lâu nhưng ai dám đi cùng ta cả. Ta đành một mình đi, dù sao, hôm nay ta cũng chỉ ngắm nhìn còn ma kia một chút, không có quá nhiều áp lực, tiện xem mình có khả năng vơ cả 10 vạn không thôi.
Tinh Hải đã từng là một nơi cảnh sắc tươi đẹp. Có mái đình cong cong, có bàn đá trắng muốt, có sân viện tràn ngập hương sắc đào hoa. Tiếc thay nước trong hồ đã sớm vẩn đục, bàn đá đã sớm xanh rêu, đào hoa vẫn phải đầy lối nhỏ thì sao chứ, cố nhân còn ai đoái hoài? Ta tìm được cửa vào chính viện, trên đó còn sót lại mảnh bùa vàng, hẳn là của mấy tên đạo sỹ trước kia. Hừ, trình này mà cũng hành đạo, xem ra khả năng của mình vẫn hơn họ.
Bên trong chính viện, nhện đã sắm giăng đầy như tơ sương những đồ đạc vẫn còn nguyên vẹn đã sớm bám bụi. Ta dừng ở ngưỡng cửa, không tiến vào trong bởi vì con mẹ nó, có kết giới. Ta là người trần mắt thịt, tay không sao bẻ được cái kết giới như trường thành này. Bảo sao bọn tiểu đạo sỹ kia không thấy được gì, đến đạo tiên như ta còn chỉ có thể nhìn xuyên qua mà không chạm vào được, họ thì nhìn thấy sao được.
Đối diện ngưỡng cửa lớn nơi ta đứng là một cửa sổ nhỏ bé, vừa hay nhìn được trăng trên trời. Vừa vẹn ngắm được hoa trên đất. Đây là lầu 2, gió theo khung cửa sổ khẽ mở, chui vào trong phòng, còn đem theo cả cánh hoa đào hồng nhạt ngoài sân. Thiếu nữ đứng bên khung cửa sổ, tóc đen vấn gọn trên đầu, chiếc trâm ngọc khắc hình hoa hải đường màu đỏ như nở rộ trên tóc mây. Nàng nhìn trăng quay lưng về phía ta, bóng lưng xinh đẹp, cao quý, giọng nói cất lên trong đêm thanh tịnh lại mang vài phần yếu ớt.
- Ta tưởng chàng đến nhưng ngươi nào phải chàng.
Ta nhìn nàng, tay vươn ra chạm vào kết giới, đoạn nói:
- Ngươi còn lưu luyến điều chi mà ở lại nhân gian?
Kết giới làm tay ta bỏng rát, ra thử dùng lời nói đàm phán xem có giải quyết được trong hòa bình hay không.
- Dù sao cũng chết rồi, cũng nên buông bỏ đi thôi.
Nghe ta nói vậy, nàng ấy quay đầu lại, ánh mắt kinh hoàng, liên tục lắc đầu:
- Không. Ta không buông! Ta còn phải đợi chàng ấy! Ta có chuyện cần hỏi chàng ấy rõ ràng.
Nói thật, đây là lần đầu ta nhìn thấy con ma xinh đẹp như vậy, thậm chí còn xinh hơn bậc quốc sắc thiên hương là ta đây. Nhưng nàng ta quá cố chấp, xem ra không đàm phán được rồi. Ta đành dùng mỹ nam kế, phải biết rằng bây giờ ta đang là một công tử tuấn tú, ngọc thụ lâm phong đấy nhé.
- Tiểu cô nương, ngươi xem ta đẹp trai thế này, có hơn người trong lòng ngươi không. Hay là ngươi quên hắn đi, đến với ta, ta dắt ngươi đi đầu thai.
- Không! Nàng ta kiên quyết lắc đầu chàng đẹp hơn ngươi gấp trăm lần, gấp ngàn lần, ta muốn gặp chàng, không muốn gặp ngươi.
Ta đen mặt. Tức ghê! Nói thật mỗi lần ta soi gương đều không kìm được mà mê mẩn bản thân mình, thế mà nàng dám chê ta xấu. Ta điên cuồng mà cào vào kết giới, nàng ta nhìn ta có vài phần hoảng hốt:
- Ngươi làm gì thế?
- Ngươi dám chế ta xấu sao? Rõ ràng ta đẹp như tranh vẽ tượng tạc như vậy mà ngươi dám nói ta không bằng 1 phần của lũ phàm phu tục tử kia sao?
Kết giới nơi ta cào loạn chẳng có mảy may xao đôn, xem ra vững chãi vô cùng. Ta bỏ qua ánh mắt như nhìn kẻ điên của con oan hồn kia, búng tay vào kết giới một phát, chỉ để lại một câu:
- Tạm biệt! Gặp lại sau!
Có vẻ nàng ta mãi mới lấy lại được bình tĩnh, hướng về bóng ta dần đi xa mà hét:
- Ta muốn gặp chàng, không muốn gặp ngươi.
Hừ! Con ma này rõ cố chấp.
Kết giới khó phá song không phải không có cách. Trong tay ta vẫn còn một quyển sách bảo vật của Lưu gia truyền lại, phải biết, trong đó có ghi chép cả cách thức viết bùa của Lệ gia phong vân một thời. Đừng hỏi tại sao, năm xưa Lưu gia thực lực không bằng Lệ gia nên dùng mưu hèn kế bẩn để ăn cắp bí kíp. Sau đó liền phất lên thành đại gia tộc. Lệ gia thì khỏi phải nói, trong nghề, luôn là chim đầu đàn, chấn động Thiên Lam một thời. Tiếc là, Lệ gia sa cơ, không còn sinh được nữ nhi nối nghiệp, sự nghiệp thất truyền. May mà còn Lưu gia ta lưu lại dù là tam sao thất bản do ăn trộm mà nên.
Bùa Lệ gia năm đó còn phong ấn được cả Lục Ngạn yêu quái mạnh kinh người, thế nên việc phá một cái phong ấn cũng chẳng là gì.
Ta nhìn đống giấy sách nát như nhìn kho báu, chuyên tâm vẽ bùa.