Một Kiếp Hồng Trần

Chương 2: Tên của nó là Thiên Cung đình




Ta rời quán nước của Lão Trương, trở về nhà tranh, dọn hành lý lên đường. Về đến nhà thấy lão già nhà ta ngồi trên chõng tre, phẩy phẩy cái quạt than rằng:

- Chưa có mùa đông năm nào nóng như mùa hè năm nay. Nóng đến độ phân đầy trước mặt cũng chẳng buồn ăn.

Ta cầm tay nải, rất chu đáo dặn lão:

- Cha à, lần này con vào kinh trừ tà.

Lão nắm lấy vai ta, tay run run, mắt rưng rưng nước, đoạn thút thít nói:

- Thủy nhi, cuối cùng Lưu gia cũng có ngày nở mày nở mặt rồi!

Ta gật gật đầu:

- Dù nữ nhi tài hèn sức mọn, cũng quyết làm rạng danh về cho dòng tộc.

- Nhi nữ ngoan.

Ta mặc lão quẹt nước mắt nước mũi lên người mình, trong lòng bổ sung một câu:

- Nhưng 10 vạn là của con, cha đừng mơ lấy được một đồng.

Tử cấm thành đẹp thì đẹp thật nhưng trông chỗ nào cũng na ná nhau, ta suýt nữa thì đi lạc. Sáng nay ta đã gặp Đức Phi, nàng ta là một người phụ nữ xinh đẹp, cao quý và lạnh lùng. Nhìn chung nhan sức còn kém ta tý nhưng cũng là quốc sắc thiên hương. Nghe chuyện mới biết, gần đây ở Tinh Hải Lâu, nơi từng là cung của Cửu công chúa trước kia thường có tiếng khóc, nhất là vào những ngày rằm, tiếng khóc ấy càng rõ ràng. Đức Phi nói:

- Chuyện vốn của Hậu Cung, Tinh Túc việc chẳng tiện can dự, ta đành mời đạo sỹ tứ phương, song vẫn không có tiến triển.

Ta liền dựa vào kinh nghiệm lâu năm của mình, nói:



- Trăng trong, âm thịnh dương suy, linh hồn còn vất vưởng nhân gian sẽ hiện rõ nhưng cũng sẽ tan biến ngay. Thế mà việc này lại kéo dài suốt 5 năm liền, chứng tỏ còn có ẩn tình. Oan linh kia hẳn là Cửu công chúa năm xưa.

Đức phi lắc đầu, mắt phượng rũ xuống:

- Chưa có đạo sỹ nào nhìn được nàng ta. Họ cũng giống ngươi, chờ trăng rằm, âm khí tụ để thấy được vong linh đó nhưng sau cùng lại chẳng kẻ nào nhìn rõ, việc này rồi lại đi vào bế tắc.

Xem ra bọn đạo sỹ ấy cũng có chút hiểu biết nhưng lại không xử lý được, vụ này không đơn giản. Muốn giải quyết chắc khó vô cùng, ta vẫn nên nghĩ các lừa được tiền rồi chuồn thôi.

- Nói thật với nương nương, bần đạo hành nghề cũng đã từ rất lâu rồi, năng lực so với những tên đạo sỹ kia chỉ có hơn chứ không có kém. Có điều, nguyên tắc của ta là nhận tiền rồi mới làm việc..

- Đối với ta tiền không phải là vấn đề nhưng ta lấy gì để tên ngươi -Đức phi nhíu mày.

Ta thầm nghĩ, ta thầm nghĩ con người này rõ ràng là sống trong vinh hoa phú quý mà còn tiếc chút bạc lẻ với ta sao?

- Không phải người nói lũ đạo sỹ kia chưa từng thấy mặt của oan linh sao? Nếu ta có thể nhìn thấy, người có thể yên tâm giao tiền cho ta rồi chứ.

- Được. Nếu ngươi chứng minh cho ta ngươi có thể nhìn thấy được nàng ta, ta sẽ đưa cho ngươi trước 5 vạn, giao vụ này cho người, xong việc, ngươi lấy nốt 5 vạn còn lại.

Ta đắn đo, nhìn thấy ma, sinh ra ta đã có khả năng này rồi, chứng minh cho nàng ta dễ như ăn bánh. Đến lúc đó, cầm 5 vạn rồi xem xem có thể xử lý lấy nốt 5 vạn hay không, làm được ta lấy cả 10 vạn, không được ta liền có 5 vạn trong tay, xem ra không thiệt nha.

- Thành giao!

Ta chưa vội đi thăm dò Tinh Hải Lâu, dù sao từ nay đến trăng tròn còn 3 ngày nữa, ta chỉ cần ngó con ma ở đấy 1 tý thôi. Vì thế, ta liền đi dạo trong cung. Nhưng nơi đây nơi đâu cũng giống nơi đâu, ta cứ nhìn thấy đường là đi, không quan tâm nhiều. Cứ đi như thế, ta đột nhiên phát hiện, mình đi vào đường cụt, bèn vòng lại tìm lối ra. Nhưng cứ đi đi lại lại như vậy, thế nào lại quay lại chỗ bức từng này. Ta không đi nữa, nhất quyết trèo qua tường luôn. Hóa ra, ngay chỗ bên kia bức tường là một hồ nước, cạnh hồ là một mái đình cong cong, hoa văn là con rồng dang ngậm ngọc. Nó còn có một cái tên rõ kêu nhé: "Thiên Cung đình". Khung cảnh rất đẹp, cái nắng của ngày hạ chiếu xuống mái đình lợp ngói lưu ly sáng chói, hồ nước trong xanh, tưởng như có thể nhìn thấy đáy, soi bóng mấy cành sen hồng xinh đẹp. Ta ngồi trên tường khiến cho bước tranh ấy càng thêm tuyệt mỹ, thật đúng với câu: "Vừa có cảnh đẹp vừa có giai nhân".

Ta đang say xưa sắp xuất khẩu thành thơ thì thấy có một viên thái giám chạy đến, ông ta đứng bên đình, như đang đếm cái gì ở trên mặt nước, đếm xong liền sai người hái một bông sen hồng. Cái lão này muốn trộm sen sao? Ngay sau đó, một người áo bào chói mắt tiến đến, chậm rãi ngồi dưới mái đình, như thể đang thưởng thức sen trong hồ. Ta nhướng mày: "Tân đế?"