Ta kéo tay Tử Mặc, nói:
- Chúng ta cùng đi ngăn hắn lại, bằng mọi giá. Ta sẽ nói với Lưu Nhiên.
Tử Mặc nhìn ta lo lắng đáp:
- Nàng sẽ không hối hận chứ?
- Ta chưa từng hối hận.
Tử Mặc lại thuấn di đưa ta về trước viện của biểu muội. Ta một mình chạy vào trong viện, trong phòng ngoài Lưu Nhiên ra không còn ai khác. Ta nắm tay muội ấy, kể lại mọi chuyện. Những tưởng sẽ thấy muội ấy hoặc bất ngờ hoặc hoảng loạn, lại không ngờ muội ấy trước sau như một, bình tĩnh vô cùng, muội ấy nhìn ta, cười khẽ:
- Ta biết chàng ấy sẽ không quên ta mà.
Ta không biết muội ấy có tin ta không nhưng ta cảm nhận được, muội ấy đã sớm tường tỏ:
- Biểu ca, huynh nói xem, đây chẳng phải là "phàm duyên có thể dứt, dứt không nổi tương tư" sao? Chuyện này, huynh cứ tin ở muội, muội sẽ trả lại một Mộ Bạch như xưa, chỉ xin huynh đêm nay thôi, muội còn chuyện muốn nói với người đó. Nhưng mà, sau này, e là không còn ai ngăn cản chuyện Mộ Bạch xử lý huynh rồi, nhớ bảo trọng.
Muội ấy nhìn ta, như từ biệt mà nói:
- Biểu ca, thật ra muội nghĩ huynh mặc sườn xám sẽ rất đẹp đấy, so với trường bào của nam nhân, y phục của nữ nhân càng hợp với huynh hơn.
Hôn lễ vẫn tiếp tục diễn ra, chỉ là điều khiến người ta không ngờ tới là trong đêm động phòng hoa chúc, trăng của ngày hè sáng vằng vặc, giữa rằm tháng 6 lại có tuyết rơi. Tân nương là thiên kim họ Lưu, không rõ lý do đã dùng đoản đao bên người, kết liễu đời mình, tân lang là công tử họ Mộ nằm hôn mê nhiều ngày. Người ngoài gọi là hỷ sự xui xẻo nhất thành Trường An, còn nói tân lang và tân nương khắc nhau, chỉ có ta, Tử Mặc, Mộ Bạch và hai kẻ kia hiểu. Lưu Nhiên đã dùng sinh mạng của mình để cứu lấy Mộ Bạch và người kia.
Ta ngồi cạnh Tử Mặc, nhìn bóng dáng hai người dắt tay nhau đi về phía chân trời, trăng đã ở độ cao nhất.
Lưu Nhiên nắm tay kẻ kia nói:
- Triều Dương, ta nhớ ra rồi, ta là Tuyết Lạc, Trần Tuyết Lạc.
Người kia nhéo mũi Lưu Nhiên nói:
- Nàng còn nhớ lúc nàng gặp ta đã nói gì không?
- Ta nói ta sinh vào ngày tuyết rơi trắng xóa, liền tên là Tuyết Lạc.
Tử Mặc đột nhiên đưa tay, ghì đầu ta vào vai hắn, vai hắn rộng và vững chắc, ta an tâm nhắm mắt, lại nghe Tử Mặc nói:
- Tên Triều Dương ấy, giữa nhân gian rộng lớn này, không biết đã bao lần để lỡ. Giờ gặp lại cũng do một chữ duyên.
- Không phải đâu - Ta phủ định lại hắn hắn - Là do hắn vẫn không ngừng tìm kiếm, thế gian rộng lớn nhưng hắn chỉ tìm một người. Trời che mắt hắn, hắn vẫn liều mạng mà kiếm tìm.
Hai chúng ta im lặng, hai thân ảnh xa xa đang biến mất như đom đóm ngày hè, ta ngẩng đầu nhìn Tử Mặc:
- Nếu ta giống như muội ấy, ngươi sẽ đi tìm chứ?
- Ừ! Sẽ như thế! Chưa từng dừng lại!
Chẳng biết là bao lâu sau, Mộ Bạch tỉnh lại. Thần sắc mệt mỏi, hắn cũng gầy đi nhiều, ta và Tử Mặc vô tình gặp hắn ở một ngõ nhỏ, hắn ta mới từ thanh lâu đi ra, say túy lúy. Hắn nhìn ta cùng Tử Mặc gào lên:
- Tiểu Tử, lẽ ra ta nên tát ngươi lệch hàm, nhưng nàng ấy từng bảo ta không nên tát ngươi! Ta sao thế này, sao phải nghe lời nàng ấy chứ. Nàng ấy rõ ràng là một kẻ ngốc, ngốc vô cùng, sao ta lại phải nghe theo chứ.
Hắn ngồi ở đó, tự lẩm bẩm một mình, giọng vừa chế giễu, vừa bi thương:
- Nàng ấy nhìn xuyên qua ta để tìm một kẻ khác, nàng ấy thích kẻ đó, cũng đối xử tốt với kẻ đó, không phải ta. Tại sao ta lại phải nghe lời nàng ấy chứ, đúng rồi, không nên nghe lời nàng ấy, ta vẫn phải đánh ngươi thôi, tiểu tử ạ, ta sẽ tát ngươi lệch hàm.
Mộ Bạch đứng lên, loạng choạng tiến về phía ta, đấm đá lung tung một hồi. Ta tiến lên xách cổ hắn, tát cho hắn một cái.
- Một kẻ chỉ biết đến mấy chỗ phong nguyệt này, muội ấy không bao giờ thích. Ngươi là một kẻ không có lý tưởng, không có hoài bão, không bao giờ muội ấy thích. Đừng nói muội ấy, cô nương trong thiên hạ cũng sẽ không thích. Điều duy nhất mà ngươi làm được và làm rất tốt, đó là giữ được cho răng ngươi thật chắc khỏe, ta tát mạnh như thế, có khi Tiểu Hắc rụng cả hàm, ngươi lại chẳng rơi cái nào, ta lại còn bị đau tay.
Không những đau tay mà còn đau lòng, ta bỏ hắn ở đó một mình. Sau đó cùng Tử Mặc rời đi, hắn vẫn ngồi ngẩn ra đấy, nhìn theo chúng ta, một lúc sau lại cười lên giòn giã: Hahaha..
Tiếng cười ấy tan trong đêm đen. Thì ra đến cuối cùng người đau thương nhất lại là Mộ Bạch, nhìn người khác cướp mất người con gái trong lòng, lại còn dùng chính thân thể của mình. Còn Triều Dương và Tuyết Lạc dù không được ở lại dương gian nhưng lại được gặp nhau, lại được bên nhau.. cùng nhau đi từ kiếp này qua kiếp khác, không bao giờ chia lìa. Duyên phận thật kỳ diệu..