Lòng Chiêu Diêu rơi lộp bộp, nỗi chua xót làm hốc mắt nàng phiếm hồng, nàng muốn khóc, lại chẳng dám khóc. Hải Không mà nàng thích bao năm lại vương vẫn một kẻ khác, cô nương mà chàng thích là người như thế nào. Chiêu Diêu không nghĩ, cũng chẳng muốn nghĩ, nàng dùng dũng khí còn xót lại, vỗ vỗ vai chàng:
- Nếu đã thích thì nhất định phải nói. Ưu tú như huynh, cô nương nào cũng sẽ siêu lòng.
- Thật chứ? Hải Không có chút vui mừng hỏi lại.
- Ừ!
- Vậy muội đi cùng ta đi, ta sẽ chỉ cho muội thấy người trong lòng ta. Phải đi để cổ vũ ta nữa chứ.
Chiêu Diêu mặc cho Hải Không nắm lấy tay mình, băng qua dòng người, khóe mắt nàng sớm đã không ngăn được lệ tuôn.
Hải Không dừng chân bên một hồ nước lớn tĩnh lặng, xung quanh là bóng đêm, có những con đom đóm bay như những đốm sáng trong không gian. Chiêu Diêu đè lại nỗi đau trong lồng ngực, hỏi:
- Huynh hẹn cô nương nhà người ta ở đây sao?
- Ừ!
- Nàng ấy còn chưa đến sao? Chiêu Diêu nhìn quanh không một bóng người.
- Không, nàng ấy đến rồi. Nói đoạn, Hải Không nhảy lên, bắt một con đom đóm, đưa cho Chiêu Diêu, Chiêu Diêu nhận lấy đom đóm khó hiểu, lại nghe Hải Không nói:
- Đưa đom đóm lên gần mặt nàng rồi sau đó cúi xuống hồ nước nhìn, muội sẽ thấy nàng ấy.
Chiêu Diêu làm theo một cách ngốc nghếch, nhưng ánh sáng trên bụng đom đóm quá yếu ớt. Nàng chỉ thấy 1 đốm sáng nhỏ thôi, nàng nghi ngờ hỏi:
- Cô nương huynh thích là con đom đóm này sao?
Hải Không lắc đầu, thở dài:
- Sao ta lại thích một kẻ ngốc nghếch như muội chứ.
Nói đoạn, chưa để Chiêu Diêu hiểu rõ, chàng đã lôi đâu ra một chiếc đèn lồng, tiến lại chỗ Chiêu Diêu, cúi đầu xuống thơm lên má nàng, Chiêu Diêu nhìn xuống mặt nước thấy rõ gương mặt ngốc nghếch của bản thân và đôi mắt thâm tình của chàng.
Thái Tử Hải Không chỉ có một thê tử duy nhất, là nàng.. Chiêu Diêu.
Trong mấy năm ngắn ngủi có bao điều bất ngờ xảy ra. Một là, ở phía Bắc xảy ra chiến loạn, triều đình cử đương kim tướng quân Mạc Hòa đem quân về phía Bắc dẹp loạn. Hai là, ai ngờ đâu tướng quân Mạc Hòa lại cấu kết với phản tặc, mưu đồ cướp ngôi.
Thành trì vô phương cứu chữa. Mạc tướng quân từ Phương Bắc toàn thắng tiến về kinh thành để thực hiện kế hoạch tạo phản của mình. Chiêu Diêu không hiểu nhưng Hải Không lại rõ tường tận, chàng nói:
- Mạc tướng quân năm xưa, chính là cha của Mạc Hòa đã chết dưới thanh gươm của vị vua mà ông bảo vệ. Nhưng ta là con của phụ hoàng, cũng lại là đương kim thái tử, trận này không có cách nào không đánh.
Hôm đó, tuyết giăng đầy trời, quân của Mạc Hòa đã đến kinh thành. Hải Không măc áo giáp ra chiến trường. Trước khi đi có dặn dò Chiêu Diêu.
- Nàng chờ ta, ta sẽ trở về.
- Không, ta muốn cùng chàng, đồng sinh đồng tử.
- Ngoan, ta sẽ trở về, nàng hãy giúp ta chăm lo Hải Đường, nha đầu ấy hẳn là đang rất đau khổ, cần nàng an ủi và bảo vệ.
Nghĩ đến đến Hải Đường, Chiêu Diêu mới gật đầu, nước mắt từ khóe mắt lăn xuống. Nàng mặc bộ đồ của nha hoàn, chạy đến cung Tinh Hải. Trên đường nàng gặp một nam nhân mặc trường bào tím, hắn ngăn nàng lại:
- Nếu ngươi đi thì sẽ chết đó.
- Có sao đâu? Chàng chết rồi trái tim ta cũng chết. Ta còn ở đây chỉ để bảo vệ cho Hải Đường. Chàng bảo ta phải bảo vệ cho muội ấy.
Tử Mặc không hiểu, con người sao lại cố chấp như vậy. Hải Không từng cứu hắn dù biết hắn là yêu quái, hắn liền dùng khả năng của mình, cố ngăn cái chết của họ nhưng họ lại bảo hắn phải buông tay để mình đi chết. Hải Không cũng vậy, nữ nhân trước mặt cũng vậy. Nàng bị giết ở cạnh Hồ Thái Dịch, trong Đình Thiên Cung. Nàng làm một oan hồn vẫn cố gắng bảo vệ cho Hải Đường còn Hải Đường kia lại cố chấp chờ Mạc Hòa ở Tinh Hải Lầu.
Hắn không giúp được họ khi còn sống, chỉ đành làm quốc sư, thuận tiện bảo vệ linh hồn vất vưởng dương gian của họ. Bảo vệ họ suốt 5 năm qua..
Tình cảm giữa Mạc Hòa và Hải Đường, âu vì một đoạn thù hận mà 5 năm ròng rã, Mạc Hòa không tới gặp Hải Đường dù biết nàng vẫn còn ở đó đợi hắn. Hắn biết hắn không có tư cách, không có tư cách đối diện với nàng ta.
Đêm hôm ấy, trăng tròn vằng vặc, một cô gái giả nam tên Lưu Thủy mạnh mẽ xông vào phá tan kết giới mà hắn tạo ra, cũng dập tan duyên nợ còn xót lại của hắn với Hải Không. Hải Đường biến mất, Chiêu Diêu cũng không còn lý do vương vấn nơi thế tục. Hắn cũng không còn lý do để tiếp tục ở lại hoàng cung.
Tìm cả cõi thiên nhai không thấy, thấy được lại chẳng mất công. Hắn đã sống cô độc mấy mươi năm rồi.
__Hoàn phần 1__