Chương 5: Duyên sư đồ ?
Vị cầm côn nhìn Anh Vũ 1 cái rồi nói với lão tăng kia:
-Tại hạ là Phạm Duy, kia là 2 đệ đệ của tại hạ, Phạm Hoàng, Phạm Lăng, 3 huynh đệ cũng xem như có chút tiếng tăm trong giang hồ.
2 người kia lần lượt chắp tay thi lễ. Lão tăng cười nói:
-Thứ lỗi bần tăng quy ẩn trên núi đã lâu, không nghe danh tiếng các vị đây, thật thất lễ.
Phạm Duy nói tiếp:
-Không dám, không dám, 3 người chúng ta là bảo tiêu của Thiên Môn Tiêu Cục, là 1 tiêu cục thuộc bảo hộ của Thiên Môn phái. Lần này nhận bảo vệ đoàn thương gia từ phủ Nam Sách[1] đến kinh thành buôn bán, vì có chút gấp gáp nên chọn đường tắt, không ngờ lại gặp đám c·ướp cỏ này, liên lụy đến thương gia và mấy vị huynh đệ này, ngay cả huynh đệ tại hạ cũng suýt bỏ mạng. Không biết cao tăng quý tính là gì, ở đâu để huynh đệ chúng tôi đến đền đáp ?
Nhà sư cười nhạt đáp:
-Ta chỉ là tăng nhân trên núi, tiện đường xuống đây lấy củi nào có quý tính đại danh gì.
Phạm Hoàng nghe vậy biết ý, nhưng cũng không thể không biết gì về người có ơn cứu mạng mình được, sau này ai hỏi đến khó tránh gây hiểu lầm bèn gặng hỏi:
-Ít nhất đại sư cũng cho chúng tôi biết ngài ở chùa nào để chúng tôi đến thắp hương cảm tạ Phật tổ.
Lão tăng chỉ tay lên ngọn núi cao phía trước mặt nói:
-Nếu các ngươi đã có lòng như thế thì ta cũng không giấu nữa, trên ngọn núi cao nhất kia là chùa Côn Sơn, có điều những tăng nhân bọn ta rất ít giao du với bên ngoài, nên các ngươi không biết cũng không lạ.
Phạm Hoàng nghe vậy chấn động, hắn trước khi đi cùng nghe môn chủ nói qua rằng ở phủ Nam Sách có núi Côn Sơn, trên đỉnh núi có chùa Côn Sơn, các nhà sư đều tinh thông võ Thiếu lâm tự. Trước kia khi còn chống giặc Minh, 1 đại sư Thiếu lâm tự loạn lạc tới đây, được các nhà sư trên núi mở lòng từ bi thu nhận vào chùa.Người này vốn là cao thủ võ công nhưng do vô tình cứu 1 đại ma đầu nên bị giới võ lâm t·ruy s·át, phải trốn theo binh lính nhà Minh xuôi nam. Để cảm tạ, hắn truyền võ công Thiếu lâm tự cho các nhà sư trong chùa. Từ đó, các vị sư phụ trong chùa Côn Sơn đều học võ Thiếu lâm tự nhưng lại rất hiếm khi xuống núi, cũng chỉ có khoảng 2 chục nhà sư trong chùa. Tiếc rằng vị sư phụ kia do b·ị t·hương trong lúc chạy trốn nên không thể truyền thụ hết bí kíp. Nhưng thế cũng đủ để chấn động 1 phương trời Nam này rồi. Tuy vậy họ chỉ ẩn cư trên núi, rất ít khi xuất hiện trên giang hồ nên chỉ 1 vài người biết đến. Môn chủ phái Thiên Môn đạo cũng là 1 nhân vật có tiếng trên giang hồ nên cũng biết chuyện này. Phạm Hoàng cũng chỉ nghe loáng thoáng được môn chủ nói chuyện mà biết chuyện này.
Lão hòa thượng thấy nét mặt lộ rõ sự ngạc nhiên của Phạm Hoàng thì không tỏ vẻ gì, lão hỏi:
-Thế mấy vị dự định thế nào ?
- Huynh đệ chúng tôi sẽ trở về tổng cục báo cáo, đem tro cốt n·gười c·hết cho gia đình các huynh đệ xấu số.
-Còn vị tiểu huynh đệ đây thì sao ?
Lúc này 3 huynh đệ mới nhớ ra tiểu ân nhân của mình bèn hỏi:
-Tiểu huynh đệ, cha mẹ ngươi đâu ? Sao lại ở 1 mình chốn rừng rú này ?
Anh Vũ nghe họ hỏi thì lúng túng. Tuy nhỏ tuổi nhưng nó hiểu tội m·ưu s·át hoàng thượng nếu lộ ra nó có liên quan ắt sẽ c·hết. Nó nói bừa:
-Cha...cha... mẹ cháu bị hổ vồ, mình cháu trốn được.
-Nhà cháu ở đâu?
Anh Vũ lại lúng túng, nó cũng từng có nhà, có cha có mẹ. Mẹ tuy mất sớm nhưng cha nó lại yêu thương nó vô cùng, những người trong phủ cũng rất tốt. Nó chực muốn khóc nhưng vẫn kìm lại được:
-Cháu...cháu không biết.
Mấy người kia thở dài, thừa biết đứa nhỏ này không nói thật nhưng nhìn đôi chân trần đã rướm máu do đi nhiều, da thịt đầy vết xước do lúc chạy trốn bị gai cào rách, không nỡ tra hỏi tới cùng. Phạm Lăng hỏi:
-Thế giờ nhóc định đi đâu? Nếu không có chỗ để đi thì có thể đi với bọn ta.Bọn ta sẽ tìm nhà mới cho nhóc.
Anh Vũ ngước nhìn chàng thanh niên trước mặt, nghĩ chắc không phải nói dối đâu nhỉ, mình cứu mạng anh ta mà, chính đại sư đã nói thế, anh ta hẳn muốn đền ơn mình nên muốn dẫn mình theo. Lão hòa thượng chợt nói:
-Tiểu huynh đệ đây thông minh lanh lợi, nếu không muốn thì có thể theo ta lên chùa học công phu ngươi có muốn lợi hại như ông già này không ?
Anh Vũ nghĩ thầm nếu học đại sư này, ắt hẳn mình sẽ trở thành cao thủ võ lâm, oai phong lẫm liệt biết bao. Nhớ lại cảnh chiến đấu vừa rồi 1 cậu nhóc làm sao không thèm muốn. Nhưng nghĩ lại, Anh Vũ thấy không thể đi theo đại sư được, nó còn phải đi tìm cha nó, tìm Hằng muội. Nếu ở đây học võ công quanh năm chỉ có rừng núi thì làm sao mà tìm? Nghĩ thế, nó khoanh tay cúi trước mặt hòa thượng nói:
-Cảm tạ ý tốt của đại sư, nhưng con không thể theo ngài được. Con muốn đi cùng các vị ca ca này.
Nói rồi chạy tót tới chỗ Phạm Lăng bám nấy vạt áo hắn, như sợ lão hòa thượng kia sẽ nhảy tới bắt vậy.
Hòa thượng thấy thế cười ha hả nói:
-Tên tiểu tử này, ta có ép ngươi đâu mà ngươi phải sợ.
Nói rồi ông ta bước tới, nắm lấy tay Anh Vũ. Bất chợt nó thấy thứ gì đó đang truyền từ bàn tay vào trong các mạch máu, cơn đau ùa đến nhưng chỉ nửa khắc sau, cảm giác dễ chịu lan tỏa khắp cơ thể khiến Anh Vũ khẽ rùng mình một cái. Cảm giác đó chỉ thoáng qua nên Anh Vũ cũng không lưu tâm. Lão hòa thượng xoa đầu Anh Vũ mấy cái rồi nói:
- Nếu tên tiểu tử này đã lựa chọn các vị thì ta cũng không có gì phải lưu lại đây nữa, có duyên sẽ gặp lại. Xin cáo từ.
Mấy người kia vội chắp tay thi lễ nói mấy câu cảm tạ, ngẩng đầu lên thì lão hòa thượng đã nhẹ nhàng lướt đi, bó củi nặng trịch vẫn vác sau lưng mà không thấy ông khó khăn chút nào. Phạm Lăng thấy thế trầm trồ:
-Công phu lão hòa thượng này thật lợi hại. Không biết lão ta với môn chủ ai mạnh hơn nhỉ ?
Môn võ Thiên Môn đạo xuất hiện chưa được bao lâu nhưng uy lực vô cùng mạnh mẽ, nghe đồn nếu luyện thành 13 tầng công pháp có thể 1 quyền có thể xé núi. Ông cố của môn chủ là Nguyễn Khắc Nhân đã sáng tạo ra môn võ này khi đối đầu giặc Minh truyền cho con trai Nguyễn Khắc Thiện, con trai ông đã phát triển môn võ này lên tầm cao mới, tương truyền Nguyễn Khắc Thiện với 36 đường Thiên Môn quyền đã 1 mình địch 10 cao thủ Hoàng Phúc[2] mang theo bên mình mà không hề nao núng. Sau đó ông lập ra môn phái Thiên Môn đạo, thu hút không ít người tham gia. Nhưng thực sự phát triển thì phải đến đời cha của Nguyễn Khắc Chung mới thực sự đưa họ Nguyễn Khắc trở thành gia tộc lớn. Ông ta tuy võ công không cao so với tổ tiên nhưng lại sáng lập ra tiêu cục Thiên Môn, lấy những người học võ công của môn phái làm bảo tiêu. Thông thường chỉ lấy những kẻ võ công trung bình, đã học lâu năm nhưng không tiến bộ hoặc những người trẻ tuổi muốn ra ngoài trải sự đời làm bảo tiêu. Môn phái cũng có quy định phàm là võ sinh trẻ tuổi muốn được sự công nhận của môn phái phải ít nhất 1 lần tham gia bảo tiêu. Nó đã đem đến nguồn thu nhập lớn để phát triển gia tộc. Đến đời môn chủ hiện tại là Nguyễn Khắc Chung cũng được coi là có thiên phú, chưa đầy 40 tuổi đã đạt đến tầng chín của công pháp.
Bình thường bảo tiêu chỉ phải chống trọi với thú dữ hay vài tên lưu manh dọc đường. Trường hợp 3 huynh đệ họ Phạm này có lẽ là ngoại lệ hiếm hoi gặp phải 1 tên cao thủ.
[1]: Phủ Nam Sách gồm các huyện: Thanh Lâm (huyện và một phần thành phố Hải Dương, hiện nay) Thanh Hà (huyện và một phần thành phố Hải Dương hiện nay) Tiên Minh ( hiện nay).
[2]:Công bộ thượng thư Hoàng Phúc của triều Minh, 2 lần theo giặc Minh sang nước ta, bị Lê Lợi bắt làm tù binh trong trận Xương Giang, sau được thả về TQ