Chương 36: Lâu không gặp
Anh Vũ quay sang bảo Quận Gió:
-Huynh dẫn mọi người chạy trước, đệ ở đây giữ chân hắn.
Ngọc Hoa nói chen vào:
-Hắn đã đồng ý cho chúng ta đi, ngươi còn ở lại làm gì ?
-Vạn Hạnh đại sư có ơn lớn với ta, nay chùa Côn Sơn g·ặp n·ạn ta làm sao bỏ mặc được, huống chi hắn tới đây gây chuyện cũng là do chúng ta.
Ngọc Hoa nghe vậy không hỏi gì nữa, nàng kéo tay Quận Gió:
-Tam ca, vậy chúng ta đi thôi.
Vương Bát đứng giữa phân vân ko biết nên chọn bên nào. Anh Vũ nghĩ thầm" Vương Bát không có ân oán gì trong vụ này, tốt nhất không nên làm liên lụy tới hắn" bèn nói:
-Vương Bát, ngươi đưa Ngọc Hoa cô nương và Quận huynh xuống núi trước, ta sẽ xuống sau.
Quận Gió gạt tay Ngọc Hoa ra nói:
-Vũ đệ, ta ở lại với đệ. Vương Bát, nhờ đệ bảo vệ Ngọc Hoa xuống núi.
Ngọc Hoa nói:
-Tam ca, huynh...
-Ta giữ Vô vi kinh, nhất định họ không cho ta đi. Cha muội, đại ca đến lúc c·hết đều có tâm nguyện chưa hoàn thành. Đó là trả lại kinh thư. Hôm nay nếu không làm được thì ta dù có c·hết cũng đâu có mặt mũi nhìn họ.
-Tam ca, nếu huynh không đi muội cũng không đi. Cùng lắm chúng ta liều mạng với lão 1 phen.
Vương Bát thấy mọi người đột nhiên đổi ý, lòng kêu khổ:"Tiêu rồi tiêu rồi, các người chán sống hết rồi sao, tự dưng lại giở chứng vào lúc này cơ chứ, ta còn muôn sống lắm" nghĩ vậy nhưng bảo hắn 1 mình xuống núi thì không dám, đành ở lại, tới đâu thì thì tới. Anh Vũ thấy mọi người đều ở lại, hào khí nổi lên, đột nhiên cảm thấy gì mà Thiết Bì Công, Thiên Mai tử, đều không thấy sợ nữa. Lão già béo lùn cười ha hả nói:
-Thả cho các ngươi đi mà các ngươi lại không biết điều, lại cứ muốn được ta bồi tiếp. Được lắm, được lắm.
Lão già tự xưng Thiên Mai tử thấy Vạn Bi hòa thượng đã trọng thương, không còn uy h·iếp gì nữa thì nói:
- *Mau lấy kinh thư, tránh đêm dài lắm mộng. (tiếng Trung)
Các nhà sư trong chùa thấy Vạn Bi đại sư b·ị t·hương, không ngừng tìm cách vào trong nhưng đều không qua được vòng vây. Đúng lúc tên béo lùn định ra tay với 4 huynh đệ thì đột nhiên Vạn Bi đại sư nói:
-Xin thí chủ dừng tay, chỉ cần thí chủ để bọn họ đi bần tăng sẽ giao lại 1 phần khác của Vô vi kinh.
***
Hôm nay võ đường không còn huyên náo như mọi ngày. Các võ sinh đều đeo khăn tang trên đầu, quỳ ngay ngắn trước bài vị. Ở hàng đầu là cô nương sắc mặt tiều tụy, đôi mắt sưng lên vì khóc quá nhiều:
-Cha, sao cha lại bỏ con đi như vậy ?
Đinh Dũng bình sinh tính tình hào phóng, bằng hữu đến phúng viếng rất đông, ai cũng xót thương cho cô nương còn nhỏ tuổi mà phải chịu cảnh mồ côi cha mẹ. Nhưng điều người ta chú ý hơn là sự bí ẩn trong c·ái c·hết của Đinh Dũng. Việc Đinh Dũng và 3 huynh đệ họ Phạm có mâu thuẫn nhiều người biết, trận tử chiến được hẹn trước cũng không phải bí mật gì. Có điều ngay buổi tối trước khi trận đấu diễn ra, Đinh Dũng đã b·ị s·át h·ại, ngay tại khách điếm nơi diễn ra trận đấu ngày hôm sau. Dĩ nhiên 3 huynh đệ họ Phạm là người bị nghi ngờ nhất, đêm đó cũng có người thấy h·ung t·hủ gồm 3 người. Hơn nữa sự việc đã qua mấy ngày nhưng 3 người họ vẫn biệt tăm. Đinh Dũng tuy không phải cao thủ hạng nhất nhưng cũng tính là 1 tay hảo thủ, 3 người kia cũng nổi tiếng nghĩa hiệp, thật khiến người ta khó mà tin được. Câu chuyện càng ly kỳ hơn khi người ta thấy nét mặt kinh hoàng của Đinh Dũng khi c·hết, dường như gặp 1 cú sốc rất lớn. Nguyên nhân c·ái c·hết cũng là điều bí ẩn, kinh mạch vỡ nát, đan điền bị phá hủy, không biết là do môn công phu thâm độc nào. Có người nói 3 người kia đã g·iết Đinh Dũng rồi bỏ trốn, có người cãi rằng chỉ ma quỷ mới ra tay độc ác như vậy, sợ rằng 3 người kia cũng bỏ mạng.
Khi mọi người đang bàn tán sôi nổi, Thanh Nhi đã được dìu vào trong. Trong lòng nàng rối như tơ vò, cha mất, Anh Vũ đi đã 2 tháng rồi vẫn chưa trở về, 1 chút tin tức cũng không có. Rồi đây, võ đường sẽ ra sao, mình sẽ phải làm thế nào ? Cha, con phải làm gì ? Anh Vũ, huynh ở đâu ?
Bỗng Tiểu Vũ bước vào nói:
-Tiểu thư, có vị trưởng lão phái Thiên Môn tới gặp. Có cần nô tì từ chối không ạ ?
Việc này xảy ra giữa người của Thiên Môn phái, lại nhiều uẩn khúc nên đích thân 1 trưởng lão phái Thiên Môn tới điều tra. Thanh Nhi nóng lòng biết sự thật c·ái c·hết của cha, vội cho mời vào. Một lão đạo mặc trường bào trắng từ tốn bước vào, theo sau là 1 thiếu niên chừng 14,15 tuổi.
-Lão đạo là Đoàn Văn Kiển, thường được người ta gọi là Thiên Mai tử. Lần này tới đây tông chủ phái lão đạo tới điều tra về c·ái c·hết của Đường chủ Đinh Dũng. Vụ này nhiều điều uẩn khúc, không biết cô nương giải đáp giùm lão đạo được chăng ?
-Thì ra là Thiên Mai trưởng lão. Trưởng lão, rốt cục là ai đã s·át h·ại cha tôi ?