Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Một Khúc Ca Triều Lê

Chương 33: Biến cố tại chùa Côn Sơn (1)




Chương 33: Biến cố tại chùa Côn Sơn (1)

Sáng sớm hôm sau, 4 người lên đường. Đi khoảng mươi dặm thì thấy phía nhà cũ có khói bốc lên. Có lẽ tên hôm qua đã dẫn đồng bọn quay trở lại, không thấy người đâu thì nổi giận đốt luôn nhà. Ngọc Hoa hoảng sợ nói:

-Những người này sao hung dữ vậy ?

Quận Gió nói:

-Chúng ta đi mau lên, đừng để chúng đuổi kịp.

4 người càng thúc ngựa đi mau hơn. Cũng may tối qua Vương Bát đã mua thêm ngựa, Quận Gió và Ngọc Hoa cưỡi chung 1 con. Ban đầu Vương Bát định mua 2 con nhưng Ngọc Hoa ngăn lại bảo:

-Ngươi mua thêm 1 con là được rồi, Tam ca bị mù đâu cưỡi ngựa được, ta với huynh ấy cưỡi chung 1 con thôi.

Ngọc Hoa xuất thân con nhà võ, những việc như cưỡi ngựa múa kiếm cũng biết chút ít. 4 người ngày đi đêm nghỉ, không dám dừng lại quá lâu. Cũng may từ Sơn Nam đến Nam Sách chỉ hơn trăm dặm, đi 3 ngày đường là tới nơi.

***

-Tông chủ đã xuất quan rồi ạ ?

Từ trong một hang núi nằm sâu trên đỉnh Sái, một người mặc áo bào trắng, râu tóc đã bạc từ tốn bước ra. Bên ngoài cửa động có người mặc võ phục màu xanh đứng chờ sẵn, người này trẻ hơn người kia chừng mươi tuổi. Người vừa bước ra chính là Nguyễn Khắc Chung, tông chủ phái Thiên Môn đạo uy chấn lừng lẫy. Ông gật đầu rồi nói với người áo xanh bên cạnh:

-Trong thời gian ta bế quan có xảy ra chuyện gì không ?

-Thưa hoàn toàn bình thường.



-Vậy được, chúng ta đến thắp hương trước đã rồi về.

Nguyễn Khắc Chung mỗi lần bế quan xong đều tới 2 nơi để thắp hương, một là nhà thờ tổ tiên, hai là đền Sái. Như thường lệ, ông đốt hương xong cắm vào bát nhang, kì lạ lần này cây hương cháy được 2/3 thì tắt, thắp mấy cây liền đều thế cả. Ông vốn là người không mê tín, chỉ cho là hương bị ẩm nên mới như thế nên cũng không chú ý lắm. Về tới tông môn, Nguyễn Khắc Chung cho gọi 7 vị trưởng lão tới. Thực ra Thiên Môn đạo xưa chỉ có 5 vị trưởng lão, sau mới lập thêm 2 người, chia ra mỗi người một núi trên Thất diệu sơn, người đời hay gọi là Thiên Môn thất diệu tử. Người áo xanh kia cũng là trong 7 vị trưởng lão, tên là Văn Bảo, hiệu là Thiên Côn tử. Lát sau có 6 người kéo tới, người lớn tuổi nhất chừng ngoài lục tuần, người nhỏ tuổi nhất cũng đã ngoài 40. Mọi người chào hỏi xong Nguyễn Khắc Chung mới hỏi:

-Việc chuẩn bị cho cuộc tuyển chọn sắp tới như thế nào rồi ?

Người lớn tuổi nhất họ Đoàn, tên Văn Kiển, hiệu là Thiên Mai tử bước ra nói:

-Bẩm tông chủ, mọi việc gần như đã xong, chỉ đợi tới ngày lành tháng tốt là có thể bắt đầu.

Nguyễn Khắc Chung cười nói:

-Khá lắm, năm nay hình thức cuộc thi khác biệt so với những lần trước, sự chuẩn bị cũng cần chu đáo hơn. Ta bế quan tu luyện suốt ngày, việc trong môn phái phải nhờ các vị trưởng lão giúp đỡ nhiều rồi.

Nguyễn Khắc Chung ham mê luyện công, 1 năm bế quan tới 8, 9 tháng, đối với việc trong môn phái đều do các trưởng lão xử lý. Thiên Mai tử Đoàn Văn Kiển chắp tay nói:

-Đó đều là nhiệm vụ của các trưởng lão, tông chủ không cần để tâm làm gì.

Một người khác bước ra chắp tay nói:

-Chẳng hay tông chủ bế quan công phu đã đại công cáo thành chưa ạ ?

Nguyễn Khắc Chung nhìn người vừa nói, thì ra là Thiên Kiêu tử Lý Tinh. Tông chủ xuất quan lẽ ra bề dưới không được hỏi như vậy, nhưng Lý Tinh tư chất phi thường, mới 40 tuổi đã được đứng vào hàng trưởng lão. Từ nhỏ võ công y đã rất cao, sau lên hàng trưởng lão thì được mọi người gọi là Thiên Kiêu tử. Cũng chính vì vậy nên tính tình y rất kiêu ngạo, chỉ có kẻ mạnh hơn y mới khiến y phục. Nguyễn Khắc Chung vuốt râu cười cười nói:



-Lão phu tư chất thấp kém, tuy bế quan lâu ngày nhưng công phu cũng không tiến bộ là bao. Lần này may mắn cũng coi như bắt kịp các vị tiền bối đi trước.

Mọi người nghe vậy thì cả kinh. Nói như thế tức là võ công của Nguyễn Khắc Chung đã đạt tới những tầng cuối cùng của Thiên Môn công pháp. Mọi người đều nhất loạt chắp tay chúc mừng. Nguyễn Khắc Chung gạt đi nói:

-Chút tài mọn của lão phu so với tổ tông có đáng là bao, không đáng nhắc tới. Hiện nay các tiêu cục làm ăn thế nào, võ đường chuẩn bị tới đâu rồi, mọi người hãy nói ta nghe.

Mọi người bàn bạc mọi chuyện xong xuôi thì trời đã tối. Nguyễn Khắc Chung cho mọi người về hết, chỉ giữ lại Văn Bảo. Lúc đấy ông mới hỏi riêng:

-Gần đây có động tĩnh gì không ?

-Thưa các môn phái khác thì không có động tĩnh gì. Chỉ riêng dạo gần đây các võ đường, tiêu cục báo về có sự xuất hiện của đám người áo đen. Những người này hành tung bí ẩn, tuy không gây hại gì cho môn phái nhưng cũng cần đề phòng.

Nguyễn Khắc Chung thở dài nói:

-Ta bế quan suốt ngày, những việc trong giang hồ không chú ý lắm. Gần đây tình hình bất ổn, nhiều thế lực xem ra đang muốn nhòm ngó chúng ta. Cũng phải thôi, danh tiếng Thiên Môn phái uy danh lẫy lừng, mấy chục năm nay gần như chiếm địa vị độc tôn. Các môn phái khác không vừa mắt đã lâu, có lẽ sắp không nhịn được nữa rồi.

Nói đến đây, chợt mắt ông lộ vẻ hung quang, trong một khoảnh khắc sức mạnh dường như bột phát, Văn Bảo đứng bên cạnh không khỏi giật mình. Văn Bảo võ công chỉ đứng thứ tư trong Thiên Môn thất diệu nhưng lại được Nguyễn Khắc Chung tin tưởng nhất. Ông sử dụng 1 cây trường côn bằng sắt, nên được gọi là Thiên Côn tử, tính tình cẩn trọng, làm việc hết sức chu đáo. Nguyễn Khắc Chung thu hồi ánh mắt, trở lại dáng vẻ bình thường nhưng giọng nói vẫn rất kiên quyết:

-Không cần biết bọn chúng là ai, nếu dám gây sự với Thiên Môn phái chúng ta thì nhất định không có đường về!

***

4 người Quận Gió, Anh Vũ, Vương Bát, Ngọc Hoa tới chân núi Côn Sơn. Họ buộc ngựa vào 1 gốc cây rồi theo các bậc đá leo lên. Đi được nửa đường thấy phía trước có chừng 7,8 người đều mặc áo màu xanh. Tới gần thì thấy lưng áo mỗi người đều có thêu 2 chữ Thiên, Đạo. Anh Vũ ngạc nhiên vô cùng, nhận ra đây chính là võ phục của phái Thiên Môn đạo. Những võ sinh thông qua kỳ tuyển chọn mới được ban võ phục, còn những người trong võ đường thì không có trang phục gì cả. Như vậy suy ra những người này đều là người trong môn phái tới đây, có điều không biết là đệ tử hay bậc tiền bối. Không biết họ tới đây có việc gì ? Đến cổng chùa, có nhà sư áo xám ra đón bọn họ, nói rằng:



-Quy định của nhà chùa không được mang binh khí vào, mong các vị lượng thứ cho.

Đám người phái Thiên Môn bàn nhau một lúc rồi đưa kiếm cho nhà sư. Nhà sư thấy đám Anh Vũ đến thì nán lại chờ, những người kia cũng quay lại nhìn. Bấy giwof Anh Vũ mới thấy rõ mặt họ. Chỉ thấy có 2 người trạc tuổi trung niên, một người cao gầy, một người béo lùn, những người kia thì trẻ hơn. Anh Vũ vái chào rồi hỏi:

-Phải chăng các vị thuộc phái Thiên Môn đạo được phái tới đây ?

Người béo lùn hơi biến sắc, hỏi:

-Ngươi là ai, tới đây có việc gì ?

-Tiểu bối là Nguyễn Anh Vũ, võ sinh ở võ đường Sơn Minh, dám hỏi quý danh tiền bối là gì ?

Người kia phất tay nói:

-Thì ra là 1 tên võ sinh nho nhỏ mà cũng đòi biết tên của ta, chờ khi nào ngươi trở thành đệ tử chính tông rồi biết cũng chưa muộn.

Đám đệ tử theo sau ông ta cũng nhìn Anh Vũ cười cợt, khinh thường ra mặt. Vương Bát tức giận nói:

-Các người hống hách cái gì, hắn sắp tới tham dự tuyển chọn đệ tử, thế nào cũng trở thành truyền nhân của tông chủ. Lúc đấy xem ông có còn lên mặt được nữa hay không.

Người béo lùn cười ha hả nói:

-Đám nhóc con vắt mũi chưa sạch mà cũng đòi làm truyền nhân của Thiên Môn phái sao. Danh hiệu truyền nhân này sớm muộn cũng thuộc về con trai của Nguyễn Khắc Chung, các ngươi cứ ở đó mà mơ mộng đi.

4 người còn chưa hiểu ra sao thì người cao gầy nói nhỏ gì đó với người béo lùn, người béo lùn nói:

-Đứng trước cửa chùa ồn ào chẳng ra làm sao cả. Tốt nhất các ngươi nên im lặng mà vào chùa, đừng để ô uế chốn linh thiêng.

Vương Bát định nói lại mấy câu thì Anh Vũ ngăn lại, ra hiệu đừng cãi nhau nữa. Tuy thế đám đệ tử kia vẫn cười đùa như không, 2 lão già kia cũng không nhắc nhở, thật là lộn xộn. 4 người ai cũng nghĩ thầm:" Lũ người này nói một đằng làm một nẻo, kiêu ngạo, vô duyên, thật chẳng ra khí khái của 1 đại tông môn gì cả".