Chương 28: 2 chuyện lớn
Thanh Nhi thu kiếm lại, thở một hơi điều khí rồi 2 người chắp tay chào nhau, đây là nghi lễ trước khí bắt đầu trận đấu. Anh Vũ cúi đầu, chợt thấy có hương thơm như tựa hoa lan thoang thoảng, ngẩng lên liếc trộm mặt đối mặt càng rõ hơn làn da hồng hào, nét mặt thanh tú của thiếu nữ. Chàng trước nay vẫn biết cô ta rất xinh đẹp, nhưng ở khoảng cách gần như vậy thì là lần đầu tiên, lòng không khỏi bối rối. Thanh Nhi nói:
-Ngươi sử đơn kiếm, ta dùng song kiếm, ngươi xuất chiêu trước đi.
Anh Vũ mỉm cười:
-Ta là nam nhân, cô là nữ nhân, ta nhường cô mới phải.
Nói rồi xoay kiếm ra sau lưng thủ thế. Thanh Nhi múa song kiếm 1 vòng rồi cười nói:
-Được, vậy thì ta không khách khí nữa.
Thoạt đầu, Anh Vũ dùng đơn kiếm vẫn chống đỡ rất dễ dàng. Song tuyết kiếm của Thanh Nhi tuy uyển chuyển linh hoạt nhưng hầu như không có kình lực, kiếm xuất ra đều bị Anh Vũ dễ dàng phá giải. Chàng nghĩ thầm: "Mấy tên kia cũng nhường cô ta quá rồi, kiếm pháp như này làm sao chiến đấu được. Thôi ta kết thúc nhanh đi là hơn." Nghĩ tới đó lập tức xuất kình t·ấn c·ông. Nhưng lạ thay, chàng tung liền 2 chiêu "Thanh long bải vĩ" "Long vân gặp hội" mà không cách nào đẩy lui được đối thủ. Kiếm chiêu như bị mất hút vào trong vòng bạch quang của song kiếm. Song tuyết kiếm vốn là kiếm pháp chuyên về phòng ngự, 63 thức chỉ có duy nhất 1 thức t·ấn c·ông. Kiếm pháp nhanh nhẹn kỳ ảo, khiến đối phương không cách nào xác định ta t·ấn c·ông ở đâu, vào lúc nào, chỉ dựa vào 1 thức ấy là có thể thắng. Anh Vũ sau một hồi nỗ lực không thành bắt đầu lờ mờ nhận ra chỗ nguy hiểm của song tuyết kiếm, vội tìm cách dứt ra để tìm sơ hở. Nhưng hễ chàng lùi 1 bước, Thanh Nhi cũng tiến 1 bước, nhảy về sau 5,6 bước Thanh Nhi cũng nhảy tới ngay sát, song kiếm trên tay cũng không chậm đi chút nào. Cô cười nói:
-Thấy sao, ngươi có phải là không phá giải nổi không ?
Anh Vũ cũng không ngờ cô ta cũng có bản lĩnh như vậy, toát mồ hôi nghĩ thầm:"Cô ta tới được chung kết đúng là nhờ thực lực. Mình học qua nhiều kiếm pháp, chỉ có bộ song tuyết kiếm này dành cho nữ nhân nên coi thường không xem, nào ngờ lại có uy lực lớn tới vậy." Đang suy nghĩ chợt thấy Thanh Nhi thu thế, kiếm bên tay trái đâm thẳng đùi Anh Vũ. Chàng cả kinh, đưa kiếm gạt ra. Nào ngờ đó chỉ là hư chiêu, kiếm bên tay phải đã vung tới chỉ cách ngực vài tấc. Anh Vũ chỉ kịp xoay người sang 1 bên, nghe thấy đánh "Roạt!" 1 cái, ngực áo bị kiếm xé toạc, để lộ cả da thịt. Thanh Nhi thấy áo Anh Vũ b·ị đ·âm rách, để lộ ngực trần thì mặt mũi đỏ bừng, tay chân tự nhiên trở nên luống cuống. Anh Vũ nhân cơ hội tránh về phía sau, 2 chân vừa chạm đất lại bật ngược lại, xuất ra chiêu "long thăng trảm thạch". Thanh Nhi không dám nhìn thẳng, 2 mắt muốn nhắm lại nhưng sợ b·ị đ·ánh trúng nên chỉ dám hé ra 1 chút, vừa đỡ vừa tức giận nói:
-Cái tên...lưu manh này, ngươi...ngươi...còn không mặc áo vào, ta...ta...
Anh Vũ đang hăng đánh, nghe vậy nhìn xuống thấy mảng áo rách vừa rồi do chàng cử động mạnh nên càng rách to hơn, lộ ra cả bụng. Thấy dáng vẻ của Thanh Nhi, chàng bật cười nói:
-Không phải do cô cố ý sao ? Ta cứ thích để như vậy đấy.
Thanh Nhi vẫn chưa dám mở mắt, quay mặt đi 1 bên nói:
-Ngươi...ngươi không mặc áo vào ta...ta không đánh nữa.
Anh Vũ cười thầm trong bụng:"Tiểu thư ngang bướng cũng có lúc như này sao". Nhìn xuống người thấy ngực nở vòng cung, tuy không lực lưỡng nhưng cũng có 6 múi, đẹp thế này có gì không dám nhìn chứ! Chàng con nhà võ, quan niệm về trai gái cũng thoải mái hơn đám hủ nho rất nhiều, vì vậy cũng không để ý lắm. Thanh Nhi tuy cũng không câu nệ nhưng dù sao cũng là nữ nhân, đột nhiên thấy cảnh tượng như vậy ngại ngùng cũng phải. Nàng chờ Anh Vũ xuống đài thay áo mới dám mở mắt, chống nạnh trừng mắt nhìn đám võ sinh đang thì thầm to nhỏ bên dưới, nghĩ thầm:"Mấy tên này thật nhiều chuyện, đợi bổn cô nương xử xong tên rùa đen cứng đầu này sẽ cho mỗi đứa 1 trận". Rồi không biết nghĩ gì mà mặt lại đỏ lên, sau đó kiếm múa thành 1 vòng bạch quang không ai nhìn rõ mặt nữa.
* * *
Tối ấy, mọi người lại tổ chức liên hoan linh đình. Rượu được vài tuần, Đinh Dũng đứng lên nói:
-Mọi người vẫn còn tỉnh táo chứ ? Ta chuẩn bị có chuyện cần nói với các con.
Phía dưới có vài người đã say khướt, không hiểu có nghe rõ không mà vẫn nói chuyện ồn ào. Đinh Dũng tức giận lấy tay đập vào cái bàn đá bên cạnh, "Uỳnh" 1 tiếng khá to, cái bàn lập tức vỡ đôi. Lúc này dù say đến mấy cũng không ai dám mở miệng nữa. Đinh Dũng lại nói như chưa có gì xảy ra:
-Cuộc tỷ đấu hôm nay là để chọn ra 2 người đại diện võ đường chúng ta đi khảo thí đệ tử của Thiên môn phái sắp tới. Kết quả mọi người đều đã thấy, Thanh Nhi và Anh Vũ là 2 đứa mạnh nhất, vì vậy ta để chúng nó tham dự.
Tôn Uy nghe vậy trong lòng không phục nói:
-Sư phụ, người quyết như vậy có phải quá sớm không, đợi mấy tháng nữa chúng ta đấu lại kết quả có khi sẽ khác.
Đinh Dũng bừng bừng nổi giận nói:
-Ta đang nói chuyện đừng có xen vào.
Rồi quay sang vỗ vai Anh Vũ:
-Thanh Nhi tuy võ công có chút thành tựu nhưng tính tình còn trẻ con, khi nó rời khỏi võ đường này thì ta khó lòng che chở được nữa. Sau này phải nhờ con để ý nó giùm ta.
Anh Vũ vội nói:
-Sư phụ yên tâm, con nhất định sẽ bảo vệ sư muội.
Tôn Uy bị mất suất tham dự lòng đã bất mãn, nay nghe Đinh Dũng giao phó con gái cho Anh Vũ thì giận sôi lên, đùng đùng đứng dậy bỏ đi.
Đinh Dũng làm như không quan tâm nói:
-Còn chuyện thứ hai, sau khi cuộc tuyển chọn đệ tử diễn ra, sẽ có người tới thay thế ta làm chủ võ đường này, ta sẽ không can thiệp vào chuyện ở đây nữa.
Việc Đinh Dũng chọn người tham dự khảo hạch mọi người trong lòng đều sớm đoán được là ai nên không ngạc nhiên, nhưng đến chuyện thứ 2 này thì quả thực như sấm đánh bên tai.Đinh Dũng tuổi mới trạc ngũ tuần, vừa nãy 1 quyền có thể đánh vỡ bàn đá thì công phu vẫn còn cao, chưa gì đã bàn tới chuyện rửa tay gác kiếm ? Riêng Anh Vũ đã hiểu phần nào ý định của Đinh Dũng, có lẽ sư phụ muốn rảnh tay để quyết đấu với 3 anh em họ Phạm, bởi việc tử đấu trong tông môn là cấm kị, xem ra sư phụ lần này đã quyết tâm thực sự rồi. Chàng biết sư phụ đã quyết định thì rất khó thay đổi, trong lòng không ngừng suy tính mà vẫn không nghĩ ra cách nào. Đến nửa đêm, Anh Vũ ra về, chợt nghe trên mái nhà có tiếng "Cách" rất nhẹ, tiếp đó có bóng người đang di chuyển trên các nóc nhà. Người này hành tung mau lẹ, nếu không phải nội công chàng đã có chỗ thành tựu tuyệt không thể nhận ra. "Người này lén lút nghe trộm chúng ta, không biết có m·ưu đ·ồ gì." Anh Vũ vội tung người bám theo, thấy người ấy chạy vào một cái miếu hoang thì không ra nữa. Chàng đang ngần ngừ không biết có nên vào hay không thì có tiếng nói:
-Mau vào đi.
Rõ ràng là giọng nữ nhân, cô ta là ai ? Tuy băn khoăn nhưng chàng lại nghĩ:"Đối phương chỉ là 1 nữ nhân, ta lại phải sợ sao ?". Nghĩ thế liền chạy vào trong, thấy 1 cô gái che mặt, mặc đồ dạ hành đứng chờ sẵn ở đó. Cô ta nói:
-Ngươi là Anh Vũ ?
-Đúng, cô là ai ? Sao lại biết tôi ?
-Việc này ngươi không cần quan tâm. Ta hỏi ngươi, mấy tháng trước có phải ngươi nhặt được 1 chiếc trâm bằng bạc ?
Anh Vũ ngẩn ra hồi lâu rồi chợt nhớ ra, đúng là khi đuổi theo tên trộm tại nhà Vương Bát Đản có nhặt được 1 cây trâm thật:
-Đó là đồ của cô ?
-Đúng thế. Ngươi mau trả lại cho ta.
Mấy tháng này xảy ra nhiều chuyện, suýt nữa Anh Vũ cũng quên luôn việc này. Chàng lần mò khắp túi áo, may thay đồ đạc cũ đều bỏ cả trong này, quả nhiên trong đó có 1 chiếc trâm. Anh Vũ hỏi:
-Cô theo dõi chúng ta chỉ vì cái trâm này à ?
Anh Vũ trước đó đã phát hiện tiếng động trên mái, tưởng rằng là động vật gì đó nên không để ý nữa, đến khi ra khỏi nhà mới biết có người nghe trộm. Cô gái kéo cao chiếc khăn che mặt lên nói:
-Ngươi đừng nhiều chuyện, đưa nó cho ta mau.
-Cô không nói ta cũng không đưa.
-Ngươi...
Bỗng v·út 1 cái, từ tay cô gái phóng ra 3,4 mũi ám tiễn. Anh Vũ giật mình tránh qua 1 bên nói:
-Ôi trời, sao cô nóng tính quá vậy.
Chưa nói hết câu cô gái đã phi thân tới, vung cước đá Anh Vũ. Chàng cảm thấy có chút quen thuộc, vội kêu lên:
-Cô là người ă·n t·rộm đồ nhà Vương Bát Đản đây mà.