Chương 25: Trở về
Anh Vũ nhìn ra thì thấy có 2 người đang chạy tới, 1 người là Phạm Lăng, người còn lại là 1 cô gái chừng 16,17 tuổi. Phạm Lăng lấy trong người ra túi bột màu vàng cam ném vào bầy rắn. Lũ rắn ngửi thấy mùi hùng hoàng lập tức bỏ chạy nhốn nháo. Anh Vũ và Quận Gió vội lấy tay bịt mũi miệng lại rồi nhảy xuống đất, chạy ra khỏi khu rừng thì lũ rắn không đuổi theo nữa. 4 người chạy thêm mươi dặm nữa mới dám dừng lại, cô gái nhỏ bên cạnh nói:
-A Tam, huynh có bị làm sao không ? Sao huynh lại bịt mắt thế kia ?
Quận Gió nghe tiếng quen thuộc vội mừng rỡ đáp:
-Ngọc Hoa, là muội sao ? Ta...ta...
Linh Nhi kéo chiếc khăn bịt mắt ra, sợ hãi kêu lên 1 tiếng run run hỏi:
-Mắt huynh làm sao thế kia ? Có phải do mụ Ma phong sương độc làm ?
Quận Gió ậm ừ chưa đáp Anh Vũ đã nói:
-Ngọc Hoa cô nương, mắt của Quận huynh không phải do mụ ma đầu núi Bạch Mộc lương tử làm hại mà là do ta gây ra.
Ngọc Hoa nhìn Anh Vũ với nét mặt cực kỳ tức giận quát:
-Là ngươi móc mắt nhị ca ta ?
Toan động thủ thì Quận Gió giữ lại nói:
-Việc này cũng không trách Vũ đệ được, là do ta tình nguyện.
Rồi kể mọi việc xảy ra từ lúc b·ị b·ắt tới nay. Ngọc Hoa nghe nhị ca tự móc mắt, bị h·ành h·ạ rơm rớm nước mắt nói:
-Nhị ca, thật khổ cho huynh.
-Không có Vũ đệ thì ta không thể sống sót được, muội đừng trách đệ ấy.
Ngọc Hoa hậm hực nói:
-Huynh còn nói tốt cho hắn, nếu lúc ấy huynh cứ bỏ mặc hắn mà chạy thì đâu ra nông nỗi này.
Anh Vũ phần vì áy náy, phần vì thấy lệ rơi trên mặt ngọc thì không những không giận mà càng cảm thấy tội lỗi hơn, cứ đứng ngây ra đó. Ngọc Hoa tuy biết sư đồ Ma phong sương độc mới là thủ phạm chính, nhưng không thể tìm tới báo thù nên chỉ còn biết nhằm Anh Vũ mà xả giận. Vương Ngọc Hoa chính là em gái ruột của Vương Cần, con gái Vương Thụy. Có điều nàng không sống cùng ca ca mà ở nhà 1 người họ hàng, thi thoảng cũng về chơi với Vương Cần nên cũng biết Quận Gió. Sau khi anh nàng mất, Quận Gió bỏ trốn mấy năm sau mới gặp lại, tình cảm giữa 2 người càng gắn bó. Anh Vũ đành quay sang Phạm Lăng hỏi:
-Tam ca tại sao lại quen biết với Ngọc Hoa cô nương vậy ?
-Vốn là ta có việc cần tìm đệ, nhưng đến vùng Quảng Oai thì không thấy tung tích đâu nữa, tình cờ gặp tiểu cô nương này cũng đi tìm nhị ca. Lại nghe nói người của Ma phong sương độc hay q·uấy n·hiễu ở đây nên chúng ta cùng tới núi Bạch Mộc Lương tử, quả đúng là do mụ ác đầu làm.
Bấy giờ đã gần cuối tháng Chạp, trời vùng cao lạnh đến tê tái. Phạm Lăng thấy Anh Vũ và Quận Gió quần áo rách rưới, bèn lấy áo đưa cho rồi tìm nhà dân nghỉ qua đêm. Trong bữa ăn, Anh Vũ thấy Phạm Lăng vẻ mặt do dự, lo nghĩ điều gì đó không dám nói ra. Phạm Lăng lúc này đã gần 30, cằm lún phún râu rồi mà chưa lấy được vợ. Có lẽ vì hay lông bông, thích la cà uống rượu nên không ai để ý. Chính Phạm Lăng cũng từng nói: "Huynh đệ như thủ túc, vợ chồng như y phục". Anh Vũ bèn hỏi nhỏ:
-Tam ca có tâm sự gì vậy ?
Tuy mới xa nhau mấy tháng nhưng Anh Vũ trải qua nhiều chuyện, mấy lần suýt m·ất m·ạng nên tính tình cũng trưởng thành hơn. Phạm Lăng nghe Anh Vũ hỏi thì giật mình nói:
-Đệ nhìn ra à ?
Lại thở dài:
-Chuyến này ta không ngờ đệ gặp biến cố lớn như vậy, việc này vốn định để khi nào đệ hồi phục hẳn hẵng tính...
Phạm Lăng cũng là người luyện võ, nhìn ra ngay Anh Vũ tuy ốm yếu gầy gò nhưng 2 mắt vẫn sáng, hẳn không có chuyện gì nên cũng không quá lo lắng. Anh Vũ lại nói:
-Huynh không phải lo, độc thủ của ma phong sương độc không làm gì được đệ. Có gì huynh cứ nói.
Phạm Lăng không để ý tới điều kỳ lạ trong câu nói của Anh Vũ mà gật đầu bảo:
-Đằng nào cũng phải biết, biết sớm là tốt hơn. Chuyện này bắt đầu từ lúc đệ đi, ta vốn muốn sang từ biệt 1 câu, vừa đến cửa gặp ngay sư phụ Đinh Dũng của đệ. Vừa thấy ta sư phụ đệ bỗng nổi trận lôi đình quát lớn:"Mấy thằng chó đẻ này" xuất thủ đánh ta. Ta chẳng hiểu có việc gì, vừa đỡ vừa hỏi. Sư phụ đệ luôn miệng chửi mắng, chưởng xuất ra càng lúc càng uy lực. May sao đại ca và nhị ca đến, 3 người liên thủ mới chống cự được. Lúc đó mọi người trong nhà ra can ngăn ông ta mới dừng tay. Đại ca ta hỏi nguyên do thì sư phụ đệ nói:
-Các ngươi đã g·iết c·hết em ta còn không nhận!
Rồi hỏi tại sao năm xưa đã biết t·ên c·ướp dùng công phu bản môn mà còn hạ sát thủ. 3 anh em ta bấy giờ mới vỡ lẽ, hết lời thanh minh nhưng sư phụ đệ không những không nghe còn đuổi bọn ta ra ngoài, mấy hôm sau sư phụ đệ nói rằng muốn tử chiến với 3 anh em ta 1 trận, trả thù cho em trai. Bọn ta từ chối thì không được, bèn lấy cớ là công việc tiêu cục bận rộn, Tết Nguyên đán lại sắp đến, chờ bọn ta sắp xếp xong xuôi qua Tết sẽ quyết đấu, cốt là kéo dài thời gian để tìm đệ. Chỉ có đệ mới ngăn cản được vụ này thôi.
Anh Vũ thầm kêu khổ, sư phụ vốn nóng tính, ngày ấy biết được 3 anh em họ Phạm nhận ra công phu bản môn mà còn ra tay sát thủ thì tức giận vô cùng, lúc ấy có mình ở đó nên không tiện đi ngay. 1 bên là các vị đại ca có ơn cứu mạng, 1 bên là sư phụ dạy dỗ mười mấy năm nay, nhất định không để họ tử chiến được.
Hôm sau 2 người tới tìm Quận Gió cáo biệt, Quận Gió đưa cho Anh Vũ mảnh giấy nhỏ nói:
-Xong việc nhớ tới tìm ta.
Anh Vũ chào từ biệt, không quên tạm biệt Ngọc Hoa. Nàng ta quay mặt đi không đáp, Anh Vũ cũng không để tâm, lập tức lên đường trở về.
P/s: Đợt này mk chuẩn bị thi nên mấy tuần tới sẽ ra chậm hơn, mọi người thông cảm v. Thi xong mk sẽ ra bù :>