Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Một Khúc Ca Triều Lê

Chương 22: Giam cầm




Chương 22: Giam cầm

Đi khoảng 2 ngày nữa thì tới nơi. Trên đỉnh núi có 1 căn nhà xây bằng gạch ngói kiên cố nhưng rất đơn sơ. Đỉnh núi âm u, lơ thơ vài thân cây c·hết khô cong queo dị hình, nhìn xuống dưới là cả 1 biển mây hùng vĩ. Cảnh đẹp nhưng mọi người chẳng có tâm trạng mà thưởng thức. Cách đó 3,4 dặm về phía tây có 1 cái hang lớn, trong hang không ngừng phát ra tiếng rên rỉ, kêu gào tựa như tiếng khóc từ địa ngục. Mấy người đi sau nghe thấy chân tay run cầm cập, có kẻ đái cả ra quần. Anh Vũ tuy hồi nhỏ từng nghe tiếng than khóc khi mọi người trong Lệ chi viên b·ị b·ắt chém nhưng tiếng rên rỉ nơi đây còn thê lương gấp vạn lần. Bích Đào đã quá quen với âm thanh này, nhìn đám người mặt mày đang trắng bệch ra, cười nói:

-Chỗ đó là nơi sư phụ ta thử thuốc, các ngươi sẽ sớm được như vậy thôi.

Ả nói xong chạy về phía căn nhà, kêu:

-Sư phụ, sư phụ, đồ nhi về rồi đây.

Từ trong nhà 1 người bước ra. Bà ta mặc áo xám, mặt che 1 tấm khăn đen. Anh Vũ đoán rằng đây chính là người mà giang hồ gọi là Ma phong sương độc, chỉ thấy bà ta tóc đã bạc trắng, da hơi nhăn, chắc phải chừng 6,7 chục tuổi. Một người đã già như thế không biết lẽ gì mà vẫn còn độc ác hại người như vậy ? Anh Vũ tự hỏi, cũng không nghĩ ra câu trả lời. Bà ta nhìn hết thảy mọi người 1 lượt nói:

-Mới lần đầu xuất sơn mà thu hoạch không nhỏ nhỉ.

Bích Đào chỉ Anh Vũ và Quận Gió nói:

-Sư phụ không biết đâu, 2 tên này nói năng bậy bạ, xúc phạm đồ nhi, nếu không có độc tiên mà sư phụ ban thì Bích Đào đã không trở về được rồi.



Bà ta cười nói:

-Có gì là khó, ngươi cứ cho bọn chúng 1 liều thập hương nhuyễn cân tán cho bọn chúng mất hết võ công là xong.

Bích Đào gõ vào trán mình nói:

-Thế mà đệ tử không nghĩ ra.

Anh Vũ nghe 2 sư đồ trò chuyện mà toát mồ hôi lạnh, quả đúng là:

"Bề ngoài thơn thớt nói cười,

Bên trong hiểm ác g·iết người không dao."

Bích Đào điểm lại số người thấy thiếu 1 tên bèn bảo:

-Tên này thật ngu ngốc, trốn trong núi này chỉ có làm mồi cho hùm beo rắn rết, làm gì có đường ra được.



Quả nhiên vừa dứt lời từ dưới vọng lên tiếng kêu thảm thiết, không biết gặp thú dữ gì. Triệu Xuân Loan làm như không nghe thấy, bảo đám thuộc hạ:

-Dắt bọn chúng đi chuẩn bị.

Anh Vũ và Quận Gió đều nghĩ:"Chả lẽ ta lại để mụ muốn làm gì thì làm" bèn phóng chưởng đánh vào bà ta. Thân hình vừa chợt động đã bị đầu gậy điểm vào huyệt Đản Trung trên ngực, đứng yên không cử động được. Bích Đào quát:

-2 tên này lại dám gia hại sư phụ, để đồ nhi g·iết chúng!

Toan rút trủy thủ ra thì bị sư phụ ngăn lại nói:

-2 người này nội lực không tầm thường, rất có lợi cho thử nghiệm của ta, đừng động vào chúng.

Bà ta sai thủ hạ bắt hết đám người lôi vào hang. Trong hang đốt 1 ngọn đuốc, mặt đất cắm đầy cột gỗ to bằng miệng bát, mỗi cột cao chừng 6 thước, trên mỗi cột đều trói 1 người, có chừng 100 cái. Những người bị trói tóc tai rũ rượi, thân hình đầy vết tím tái mụn nhọt kinh hãi vô cùng. Miệng bọn họ đều đeo 1 dụng cụ kì lạ, tới gần thì thấy ngoài miệng có 1 cái ống to bằng cái ly, trong miệng là tấm gỗ nhỏ để tránh những kẻ không chịu nổi cắn lưỡi t·ự t·ử. Những thủ hạ của Ma phong sương độc đi tới đi lui kẻ đổ thuốc qua cái ống vào miệng người bị trói, kẻ ghi chép những phản ứng của n·ạn n·hân. Anh Vũ cũng bị trói vào 1 cái cột, miệng bị nhét thứ dụng cụ đó, chàng muốn kêu cũng chỉ phát ra được tiếng rên rỉ trong cổ họng. Quận Gió cũng bị trói ngay bên cạnh. Tiếp đó lập tức có người mang mấy cái bình sứ đến, đổ thuốc vào miệng chàng...



Trong hang chỉ có ngọn đuốc làm ánh sáng, không phân biệt nổi ngày đêm. Anh Vũ đã thử qua hàng trăm lần uống thuốc độc, rồi giải độc, rồi lại uống. Nhẹ thì ngứa ngáy toàn thân, nặng thì khí tức bị r·ối l·oạn, nội thương lục phủ ngũ tạng đau đớn như bị hàng vạn mũi kim châm. Mới đầu lúc đau chàng còn kêu gào, sau chẳng có hơi sức nào mà kêu nữa, chỉ vô thức phát ra những tiếng rên rỉ, hệt như lúc đầu chàng nghe thấy khi mới l·ên đ·ỉnh núi. Chàng thiếu niên anh tuấn ngày nào giờ gầy gò bệnh tật, cũng may có nội công Thiên Môn đạo chàng mới cầm cự được đến bây giờ, những người b·ị b·ắt cùng với chàng lúc trước đ·ã c·hết tới chín phần, được người ta tháo dây mang ra ngoài ném xuống dưới. Anh Vũ nhiều lần đau đớn không chịu nổi muốn c·hết đi, nhưng lúc tỉnh lại nhớ đến c·ái c·hết của cha, nhớ tới Hằng muội chưa rõ tung tích, chàng lại cắn răng chịu đựng. Tên đưa thuốc lại đến, cười nói:

-Hôm nay ngươi sẽ được nếm thần dược mà chủ nhân đặc biệt điều chế, hoàn đồng cải mệnh đan, biết đâu lại trẻ ra 10 tuổi nữa.

Nghe giọng của hắn đầy vẻ khinh thường, hoàn đồng cải mệnh đan này tên có vẻ rất oai phong nhưng chưa từng thành công, những người thử nghiệm nó đều c·hết cả. Anh Vũ thấy viên đan vừa trôi xuống cổ họng, lập tức toàn thân nóng bừng như lửa đốt, lúc sau lại lạnh như trong hầm băng, chân tay co rút lại, xương cốt đau buốt vô cùng. Chàng càng vận khí chống cự thì cơn đau càng mãnh liệt, 2 tay phải bấu mạnh vào cột gỗ mới trụ vững, vừa vận lực một phát bỗng lớp gỗ chỗ bấu vào vụn ra rơi xuống, tay chàng cứ bấu loạn vào cột gỗ, vụn gỗ rơi ra mỗi lúc 1 nhiều. Đầu ngón tay chàng lần theo dấu vết vụn gỗ, nhận ra đây là chữ "khí". Anh Vũ tự hỏi:"Sao trên cột gỗ lại có chữ " lại lần lần sờ soạng đọc hết các chữ trên cột, nhận ra những chữ này là pháp môn tu luyện nội công. Không biết vị tiền bối nào đã lưu lại trên cột gỗ này ? Vừa nghĩ tới đây cơn đau lại nhói lên, thần trí đã có chút mơ hồ, Anh Vũ liền nghĩ:"Nội công bản môn đã không chống cự nổi, chi bằng ta thử theo cách này xem có chống cự được chăng ?" bèn dồn hết sức lực còn lại hít thở theo công pháp trên cột. Chàng vận khí 1 vòng thấy cơn đau hơi thuyên giảm, thêm 18 vòng nữa thì nỗi đau rút xương rút thịt vừa rồi gần như hết hẳn. Anh Vũ mừng thầm:"Đây quả là nội công tuyệt diệu" lại tiếp tục điều khí. Nhưng lạ 1 điều dù chàng vận khí bao nhiêu lần nội lực đều không tụ ở đan điền mà theo các đường kinh mạch chạy loạn hết ra ngoài. Tuy giảm được c·hất đ·ộc nhưng nội công thì không tăng thêm chút nào. Nhớ lại lúc xưa Vương Bát vì không biết tu luyện nội công mà khí lực đều phát hết ra ngoài, mình cười nhạo hắn, bây giờ nó lại ứng ngay vào người mình, Anh Vũ cười khổ một tiếng, lại nghĩ:"Cách tu luyện nội công mình đã học từ nhỏ, không thể nào sai được, có lẽ công pháp này cao thâm khó lường, không thể dùng cách bình thường mà tu tập được. Dẫu vậy nó có công hiệu tiêu độc rất tốt, mình có bị độc thủ của Ma phong sương độc cũng không sợ nữa". Nhớ lại cơn kinh hiểm vừa rồi thoát c·hết trong đường tơ kẽ tóc, Anh Vũ vừa sợ vừa mừng, thầm cảm tạ vị tiền bối tốt bụng. Công pháp không chỉ đẩy lùi c·hất đ·ộc trong cơ thể mà còn phá giải những thứ độc đang giày vò tinh thần chàng. Lúc này 1 tên thủ hạ cầm cây bút, nách kẹp quyển sách nhỏ bước vào, thấy Anh Vũ vẫn sống nhăn liền giật mình hỏi:

-Ngươi...ngươi...chưa c·hết ?

Anh Vũ muốn chửi 1 câu:"Con mẹ ngươi mới c·hết" nhưng bị bịt miệng không nói được, chỉ phát ra mấy tiếng ngắc ngứ. Tên kia vui mừng vứt hết sách bút kêu to:

-Thành công rồi, thành công rồi. Hoàn đồng cải mệnh đan thành công rồi!

Lập tức chạy ra ngoài báo tin. Lát sau Triệu Xuân Loan, Bích Đào cùng mấy người khác cũng chạy vào. Triệu Xuân Loan vừa tới cửa hang đã luôn miệng hỏi:

-Hắn đâu, đã cải lão hoàn đồng được chưa ?

Khi tới gần xem xét kỹ càng 1 hồi lâu thì thất vọng nói:

-Tên này chưa c·hết nhưng thần đan cũng chưa thể thành công. Đáng tiếc, đáng tiếc!

Lại quay người bước ra, chẳng hề để tâm tại sao Anh Vũ còn sống. Anh Vũ chỉ lo lắng bí pháp bị phát hiện, thấy mụ ta đi rồi mới thở phào 1 tiếng. Tên thủ hạ vừa rồi mừng rỡ, nghe chủ nhân nói vậy thì tức tối, đến đá cho Anh Vũ mấy cái. Nguyên là đám thủ hạ này do Triệu Xuân Loan bắt về, ép uống thuốc độc, cứ 1 tháng phải uống thuốc giải một lần mới giữ được tính mạng. Bà ta hứa khi nào Hoàn Đồng cải mệnh đan hoàn thành sẽ tha cho. Bọn họ đành ở trên núi làm trâu làm ngựa, đã mười mấy năm ròng mà Hoàn đồng cải mệnh đan vẫn chưa bào chế được.

Anh Vũ có bí pháp giải độc, cơ thể không bị c·hất đ·ộc dày vò nữa, thoải mái vô cùng. Nội lực cũng theo đó mà dần dần hồi phục. Quận Gió thì không may mắn được như thế, hơi thở rất yếu ớt, dường như sắp không chịu được nữa.