Chương 20: Vô vi kinh
-Huynh đêm tối lẻn vào phủ, thấy trong đó có mấy căn nhà lớn, lớn tới mức có thể bày chục mâm cỗ cũng được nhưng đều bỏ hoang, không có người ở, cả bếp cũng thế nốt. Đến căn ở chính giữa mới thấy có ánh nến, bèn ngó vào trong thì thấy bên trong chỉ có 1 chiếc giường, đồ đạc lỉnh kỉnh xung quanh. Trên giường có người đang nằm dài bất động, dưới chân y có mấy cái bát, trên đầu y lại có mấy cái nồi. Ta đang quan sát thì bất chợt người trên giường nói:
-Sao, có tìm được món gì đáng tiền không ?
Ta giật nảy mình, biết không trốn được nữa nên bước ra lắc lắc đầu, hỏi:
-Ngươi là gì ở đây ?
Người ấy nói tắt:
-Chủ nhân.
Ta hỏi lại:
-Chủ nhân của phú quý... của phủ này ?
Người kia gật đầu nói:
-Nhóc đừng lấy làm lạ. No cũng có lúc đói, béo cũng có lúc gầy, giàu mà đến lúc nghèo cũng có gì lạ.
Nói rồi y nhìn khắp đầu tới chân ta 1 lượt hỏi:
-Trong người có gì đáng tiền không ?
Ta lại lắc đầu, nói:
-Ngươi biết ta là gì không ?
- Đêm hôm tới rình mò nhà người ta, tự nhiên là phường trộm c·ướp.
-Biết thế sao còn hỏi tiền của ta.
-Ngươi là trộm c·ướp, còn ta là quỷ đói. Trộm c·ướp gặp quỷ đói thì cũng thua.
Huynh sững sờ, đột nhiên thấy người này cũng hơi...dễ mến, nói chuyện không thấy mình là trẻ con mà coi thường, bèn nói:
-Đáng tiếc ta không chỉ là c·ướp mà ta cũng là quỷ đói nữa.
Người ấy cũng cười, vẫn nằm im trên giường không động đậy chút nào. Huynh thấy lạ bèn hỏi:
-Ngươi lười đến mức không cựa quậy được nữa à ?
-Nhóc xem Phú Quý phủ này rộng lớn như vậy, ta không lười thì sao lại nghèo tới thế này.
Ta lại 1 phen sững sờ, không ngờ trên đời lại có người lười tới mức ấy.
Đêm đó, ta cũng không đi nữa, cứ ở luôn trong nhà hắn. Y cũng mặc kệ không để ý tới ta, cứ nằm ngủ ngon lành. Sáng hôm sau, ta trộm được 1 con vịt của nhà bên cạnh, đem về vặt lông, kiếm củi nướng. Y chờ ta nướng xong mới rời giường, tới xé 1 cái đùi ăn ngon lành. Y hỏi ta:
-Ngươi tên là gì ?
-Ta là A Tam. Còn huynh ?
-Ta tên Vương Cần.*
Nghe cái tên ấy ta suýt phun hết thức ăn trong miệng ra. Y tên "Cần"(nghĩa là chăm chỉ) mà lại lười biếng không ai bằng, cha mẹ y đặt tên nếu biết con mình lười biếng như này chắc tức đến c·hết mất. "
Anh Vũ bật cười, vị bằng hữu này của Quận huynh quả thật trần gian hiếm có. Người này nhất định phải gặp gỡ 1 phen mới được.
Vương Cần tuy lười biếng nhưng lúc cần thì cũng nhanh nhẹn phi thường. Y từng nhảy nhót trên cành cây hai mấy vòng chỉ để làm đứa trẻ khỏi khóc khi con chó cưng của nó c·hết, từng đi ngàn dặm đường tới nhìn mặt người bạn cũ lần cuối. Quận Gió ở luôn với Vương Cần từ đó, 2 bọn hắn ở với nhau thì trên đời không ai dám vỗ ngực xưng là nghèo hơn. Vương Cần vẫn vô cùng lười biếng, cái giường của y kiêm luôn cả bếp, cả phòng ngủ, phòng ăn. 2 người ở với nhau ngày càng thân thiết tựa như huynh đệ ruột thịt, Quận Gió phát hiện khinh công Vương Cần rất phi thường, đã đạt đến trình độ "lai vô ảnh, khứ vô hình". Lúc bình thường thấy y nằm dài trên giường bất động nhưng một khi đã động thì nhanh nhẹn vô cùng. Quận Gió thở dài:
-Chính 1 thân khinh công ấy đã đem tới cái họa sát thân. Từ lúc huynh tới Phú quý phủ, ta vẫn cảm nhận được sự nghi kỵ trong ánh mắt Vương Cần, y cho ta thấy khinh công cũng là để thử xem ta có ý xấu không. Nếu ta có ý xấu thì sẽ tìm cách học hoặc tìm cách truyền ra ngoài. Cũng may ta ở lâu cũng lây cái tính lười của y, không để ý gì tới tuyệt học ấy.
Quận Gió nói tới đây im lặng lắng nghe. Thấy nhịp thở của Anh Vũ vẫn bình thường, không tỏ vẻ gì khác lạ mới hơi yên tâm nói tiếp:
-Sau đó y đã tìm cách dạy ta môn khinh công này. Vốn ta không có hứng thú với khinh công, nghĩ rằng khinh công chỉ để chạy trốn, quyền cước mới là võ học chân chính. Nhưng cuối cùng một thân khinh công của y cũng truyền thụ được cho ta. Vương Cần nói thời gian của y sắp hết nên bắt ta nhanh chóng học, còn đưa ta một bọc giấy dầu, dặn cất kỹ không để ai biết. Lúc đầu ta còn tưởng huynh ấy nói đùa nên không để tâm, luyện tập cũng không chăm chỉ lắm. Có 1 hôm Vương Cần ra ngoài, mãi đến nửa đêm mới về, dáng vẻ rất suy tư. Bình thường y đi đâu về là lên giường ngủ ngay, nhưng hôm nay cứ nằm trằn trọc mãi. Cuối cùng Vương Cần gọi ta lại bảo:
-A Tam, đệ phải đi ngay.
Ta giật mình nói:
-Đại ca, đệ làm gì sai trái huynh cứ trách phạt, xin đừng đuổi đệ đi, đệ chẳng còn nơi nào để đi nữa cả.
-Không phải, chuyện này liên quan đến tính mạng của đệ, đêm nay đệ phải rời khỏi đây ngay.
Ta chẳng hiểu chuyện gì, đang định hỏi lại thì đột nhiên bên ngoài có tiếng hét:
-Vương Cần, ngươi còn trốn đi đâu!
Lời vừa dứt, bên ngoài đã có người đạp cửa tiến vào. Có khoảng chục người lăm lăm v·ũ k·hí đứng chăn trước cửa, lại có vài người chia ra vây kín căn nhà. Ta hoảng sợ lùi ra phía sau Vương Cần, chỉ nghe y bình tĩnh nói:
-Không biết các vị hào kiệt đêm hôm khuya khoắt tới nhà Vương mỗ có việc gì ?
Một lão già ăn mặc sang trọng khoảng chừng 50 tuổi, khí chất uy phong, tay cầm trường kiếm, có vẻ là cầm đầu đám người kia cười ha hả nói:
-Chúng ta khổ sở tìm nhà các ngươi bao nhiêu năm nay, rốt cục cũng là ông trời có mắt, cuối cùng ta cũng đạt được ước nguyện. Mau giao Vô vi kinh ra đây.
Vương Cần biến sắc nói:
-Thứ lỗi hiền điệt không biết Vô vi kinh ở đâu, các vị tìm lầm người rồi.
Lão già nói:
-Cha ngươi năm xưa lưu manh xảo quyệt, nhân lúc người ta không để ý mà trộm mất kinh thư, ta không tìm được cha ngươi thì tới chỗ ngươi đòi, đời cha ăn mặn đời con khát nước thì có gì là sai!.
Đám người phía sau nhao nhao nói:
-Phải lắm, phải lắm.
Vương Cần tức giận nói:
-Ngô Xuân Hà, lão đường đường là chưởng môn một phái sao lại có thể đổi trắng thay đen, nói dối trắng trợn như vậy. Cả nhà ta có c·hết cũng không đưa kinh pháp cho lũ khốn các người.
Ngô Xuân Hà chính là chưởng môn đời thứ mười chín của phái Nhất Nam. Đây là môn phái xuất xứ từ xa xưa ở vùng sông Lam núi Mã, dân gian hay gọi là võ Héc (hay võ Hét). Y đích thân xuất hiện để lấy kinh thư thì Vô Vi kinh chắc chắn không phải đồ tầm thường. Không biết đây là thứ gì ? Quận Gió đoán được suy nghĩ của Anh Vũ liền nói:
-Lúc đó ta cũng không biết Vô Vi kinh là món đồ gì mà gây ra tai họa lớn tới vậy. Sau này tìm hiểu mới biết đó là võ công thượng thừa trong thiên hạ, nguồn gốc cách đây cả mấy trăm năm. Đệ nghe 2 chữ "vô vi" giống trong Đạo giáo phải không ? Thực ra vô vi kinh xuất phát từ Phật giáo, nghe nói là do 6 vị tổ sư Vận Kỳ, Giải Thoát Thiên, Khuy Xung, Huệ Diệm, Trí Hành, Ðại Thừa Ðăng từ thời nhà Đường cùng nhau sáng tạo ra. 6 vị tổ sư này từng sang Thiên Trúc thỉnh kinh, khi trở về bị triều đình nhà Đường giữ lại, không có cách nào đành bí mật chuyển bộ kinh pháp này về nước. Từ đó không biết bộ kinh này lưu lạc ở đâu, không ai nhắc tới, mọi người hầu như cũng không biết về sự tồn tại của nó. Đến tận mấy trăm năm sau, khi thiền sư Pháp Thuận tìm được bộ kinh này, tương truyền ông nhờ Vô vi kinh mà được ca tụng là võ công đệ nhất thiên hạ, giang hồ khi ấy không biết đã đổ bao nhiêu máu để tranh giành nó. Mấy cơn binh lửa qua đi, bộ kinh ấy lại 1 phen lưu lạc mất tăm m·ất t·ích.
* Nhân vật này mk lấy ý tưởng từ 1 truyện kiếm hiệp đọc lâu lâu r không nhớ là tp nào, ai bt thì cmt giúp tác nhé.