Một Khắc Rung Động, Cả Đời Vấn Vương

Chương 62: Năm đó...




Cuộc trò chuyện vô cùng cảm… Lạnh của hai cha con cũng đã kết thúc, lúc này Chân Nhiếc cũng nhìn Chân Dực Nhiên và Chân Nam Nam, ông ấy nhìn hai đứa con đều đã trưởng thành của mình, nhẹ nhàng cười một cái, nói:

- Có lẽ A Nhiên đã biết trước đó rồi, nhưng Noãn Noãn thì hẳn là lần đầu biết nhỉ?

Chân Nam Nam ngơ ra không hiểu, rốt cuộc là có chuyện gì mà cả nhà cô đều biết, chỉ có duy nhất cô là không biết gì hết thế?

Đến đây Chân Nhiếc cũng không giấu nữa, ông ấy liền nói rằng mình có tên đầy đủ là Nam Cung Chân Nhiếc, trước kia là người của Nam Cung gia, nhưng vì một số chuyện bất hòa với cha ruột, cũng chính là vị lão nhân gia ở bên cạnh, nên quyết định bỏ nhà ra đi.

Để tránh sự chú ý thì ông ấy cũng từ bỏ hai chữ “Nam Cung”, chỉ giữ lại hai chữ Chân Nhiếc.

Vừa ra ngoài đã tìm được một công việc bình thường, lúc đó ông ấy đã rất khốn đốn, nhưng không biết trời xui đất khiến thế nào mà Chân Nhiếc và Hồ Hạnh Ni lại va vào nhau, yêu nhau, rồi âm thầm kết hôn.

Khi đó Chân Nhiếc quá nghèo, lại còn phải vừa học vừa thực tập ở sở cứu hỏa, nên thời gian hẹn hò hay bồi đắp tình cảm là không có, trái lại Hồ gia lúc đó cũng vô cùng tốt, công việc làm ăn cứ phải nói là như dìu gặp gió, một bước tiến vào giới trung lưu kinh doanh.

Cách biệt thân phận nên Hồ gia đã không chấp nhận người con rể như Chân Nhiếc, khi đó ông ấy đã từng có ý định sẽ từ bỏ công việc yêu thích để quay về Nam Cung gia, dùng hai chữ “Nam Cung” để cưới người mình yêu.

Nhưng không ngờ rằng sau đó Hồ Hạnh Ni đã lén trốn gia đình để đến bên cạnh ông ấy, hai người yêu đương lén lút, sau đó cũng âm thầm đăng ký kết hôn, hôn lễ của họ phải nói là đơn giản đến mức sơ sài, khi Hồ Hạnh Ni chỉ nhìn chồng mình, nói:

- Anh đừng lo, người ta nói đồng vợ đồng chồng, tát Biển Đông cũng cạn. Chỉ cần chúng ta cố gắng cùng nhau thôi.

Sau đó một thời gian thì Hồ Hạnh Ni đã mang thai, mà tình hình công việc của Chân Nhiếc cũng tốt hơn, ông ấy đã ưu tú được nhận bằng chứng nhận cứu hỏa loại giỏi, hiển nhiên sau đó là rất nhiều lần họ phải rời xa nhau, có khi là vài ngày, có lúc là vài tháng.

Đến ngày lâm bồn sinh con thì Chân Nhiếc cũng đưa vợ đến bệnh viện, nhưng trong lúc Hồ Hạnh Ni đang sinh con thì đã có một cuộc điện thoại rất quan trọng, hiển nhiên Hồ Hạnh Ni hiểu chồng mình nên đã để ông ấy rời đi. Một người phụ nữ hi sinh hết tất cả để chồng con được đầy đủ, ấm no thì xứng đáng với thứ xinh đẹp nhất trên đời này.

Cuộc sống lúc đó vì có thêm đứa bé nên có hơi khó khăn, cũng may là Chân Nhiếc chịu thương chịu khó, nên không lâu sau họ đã mua được một ngôi nhà riêng, hơn nữa cũng chuẩn bị chào đón đứa con thứ hai.

Tình cảm giữa Chân Nhiếc và Hồ Hạnh Ni cũng rất tốt, mỗi lần đi làm về là ông ấy đều sẽ mua một đóa hồng tặng vợ, có khi thì sẽ là mua những món ăn vặt mà bà ấy thích, có lúc lại là bánh ngọt, đến tận bây giờ… Cho dù đã trải qua hơn ba mươi năm kết hôn, hay thậm chí là Hồ Hạnh Ni đã mất nhưng đều đặn mỗi ngày, Chân Nhiếc đều sẽ mua một đóa hoa đặt trên bàn thờ của vợ, cùng vợ tâm sự câu chuyện của ngày hôm đó.

Hiển nhiên là cũng có rất nhiều lần Chân Nhiếc muốn quay về nhận tổ quy tông, vì dù sao đi nữa ông ấy từng nghĩ rằng chỉ có một gia đình lớn mạnh mới có thể bảo vệ vợ con của mình, nhưng bây giờ nhìn lại… Tuy rằng họ đã dùng xuất thân bình thường nhưng con gái vẫn gả được vào nhà tốt, con trai cũng cưới được cô gái tốt mà.

Cho nên có thể nói rằng, gia thế không quyết định được tình yêu của họ.

[…]

Nói quanh nói quẩn một hồi thì cả Chân Nam Nam và Trương Thất liền trợn mắt nhìn nhau… Ý là… Họ trước kia từng yêu đương? Nhưng lại là yêu người trong nhà á?

Còn Tiêu Trọng Triết thì lại ôm chặt vợ mình hơn, ở trước mặt “ông nội của vợ”, nói:

- Cháu không biết là mọi người muốn làm gì, nhưng Nam Nam là vợ cháu, là mẹ của Tiểu Kỳ và Tiểu Kiệt, mọi người đừng quên đấy.

Chân Nam Nam ngơ ngác, ý này lại là gì đây? Anh đang nói cái quỷ gì vậy chứ?

Hiển nhiên lúc này Tiêu Trọng Triết lại nhỏ giọng nói vào tai cô:

- Bà xã, dù em là bạch phú mỹ cũng không được bỏ anh, em phải chịu trách nhiệm với cuộc đời của anh đó!

Lạc Vô Song vô tình nghe thấy kiểu: “…” Nó không phải con trai tui nha, tui không quen nó, đừng làm phiền tui, cảm ơn!

Còn Chân Nam Nam thì nhìn chồng mình kiểu: “…” Ông nội này hôm nay uống lộn thuốc gì nữa rồi bây ơi bây? Sao mà lúc trước tui có thể nghĩ rằng ổng là người đáng tin tưởng được vậy ta? Lẽ nào tui bị bỏ bùa?