Một Hồi Mộng

Chương 98: Ma Hóa Không Thành




Khi trận đấu ở lôi đài phía Bắc kết thúc thì những lôi đài khác chỉ vừa mới bước vào trận đấu thứ hai mà thôi, sỡ dĩ những trận đấu ở chỗ này chậm hơn lôi đài phía Bắc là bởi vì Trần Diễm Sương không chiến mà hàng, trận đấu kết thúc quá nhanh chóng trong khi đó những trận đấu khác chỉ vừa mới bắt đầu.

Trước đó, hai trận đấu thứ nhất ở hai lôi đài Tây Nam và Đông Nam đã kết thúc, cặp đấu của La Tiếu Ninh và Đặng Công Mậu không tạo ra bất kỳ một bất ngờ nào, bất ngờ chỉ xảy ra ở cặp đấu của Đinh Tú Linh và Dương Tiếu Dung bởi vì chiến thắng tuyệt đối không phải dành cho những người có danh tiếng mà cũng dành cho những người không có gì nổi bật.

Tỷ như trận đấu của La Tiếu Ninh và Đinh Công Mậu thì phần thắng nhanh chóng thuộc về La Tiếu Ninh, tuy là trước đó hắn đã có một trận đấu rất kịch liệt với Mạc Thế Lâm và bị thương nhưng bấy nhiêu vẫn chưa đủ làm cho La Tiếu Ninh ngã gục trước Đặng Công Mậu.

Thế nhưng cặp đấu của Đinh Tú Linh thì lại có chút khác biệt, đa phần ai cũng nghĩ Đinh Tú Linh sẽ dễ dàng dành thắng lợi bởi vì đối thủ của nàng là một Đan Sư đến từ Đan Thần Phong nhưng kết quả lại khiến cho một người có chút bất ngờ vì nàng lại thua thảm trước Dương Tiếu Dung.

Sau trận đấu thứ nhất chính là trận đấu thứ hai, lúc này bên lôi đài phía Bắc cũng vừa kết thúc bốc thăm lượt tiếp theo và chính vào lúc này hai thân ảnh bước lên lôi đài Tây Nam liền hấp dẫn sự chú ý của Vũ Tiểu Vũ.

Đó là một cô gái rất xinh đẹp, mỗi đường cong trên người của nàng đều có thể khiến cho nam nhân trầm luân, lúc này mũi của Vũ Tiểu Vũ có chút dị động vì hắn người thấy một mùi thơm, mùi thơm này hắn rất quen thuộc và hắn chắc chắn một trăm phần trăm là nó xuất phát từ cô gái đó.

Không chỉ riêng hắn bị hốt hồn và tất cả nam nhân ở đây đều như thế, sự xuất hiện của nàng lại một lần nữa khiến cho quảng trường có chút mất khiển soát bởi vì sự náo động của những nam đệ tử.

Đối với sự cuồng nhiệt của bọn họ, cô gái không một chút quan tâm bởi vì trong lòng của nàng chỉ có một tên nam nhân và nàng cũng chỉ thuộc về tên nam nhân đó mà thôi, tuy hắn không biết lãng mạng là gì nhưng hắn vẫn đem lại cho nàng cảm giác an toàn và hạnh phúc.

Đối thủ của nàng là một gã thanh niên khoảng ba mươi tuổi, dáng vẻ của hắn rất mảng khảnh tựa như một gã thư sinh chính cống, chỉ có đều thần tình của gã thư sinh này lại không có một chút sức sống. Khuôn mặt hắn tái nhạt không một chút huyết sắc, da dẻ của hắn cũng vàng vọt tựa như một người bị bệnh gan lâu năm.

Sau khi bọn họ cuối người chào nhau, Lư Ngọc Minh liền cho phép trận đấu bắt đầu. Gã thanh niên dường như không kiên nhẫn vừa có hiệu lệnh liền liên tục xuất chiêu, chiêu nào cũng muốn lấy mạng cô gái tựa như nàng ta là kẻ thù giết cha của hắn vậy.

“Keng”

Tiếng va chạm vào nhau của binh khí vang lên, cô gái đỡ một kiếm của gã thanh niên liền kẹp hắn vào trạng thái gằn co, khi hai người đối mặt với nhau gã thanh niên không ngờ mở miệng mắng chửi cô gái, tiếng mắng chửi của hắn còn kèm theo một chút chút oán hận cô gái:

“Tiện nhân họ Trần! Là ai? Là ai cho phép ngươi làm cho Phùng sư huynh đau khổ?”

“Phan Văn Tú! Chuyện của ta và hắn thì có liên quan gì đến ngươi?” Cô gái không để ý đến việc gã thanh niên mắng mình là tiện nhân, lên tiếng chất vấn.

“Không liên quan? Ngươi nói thật dễ nghe, ta cùng Phùng sư huynh là huynh đệ tốt của nhau, chỉ cần có người làm cho Phùng sư huynh không vui liền có quan hệ đến ta!”

Cô gái nghe hắn nói vậy có chút thất thần, thanh kiếm trong tay hơi buông lỏng và gã thanh niên tên Phan Văn Tú nhanh chóng chóp lấy cơ hội liền đâm nàng một nhát, may mắn lúc đó nàng kịp lúc lấy lại tinh thần dùng kiếm gạt ngang nên chỉ bị thanh kiếm của hắn cắt qua vai bị thương nhẹ.

Khi cô gái bị thương Vũ Tiểu Vũ hai mắt có chúng lo lắng đứng ngồi không yên, hắn rất muốn chạy lên lôi đài đánh cho cái gã thanh niên kia một trận vì tội làm bị thương nữ nhân của hắn nhưng hắn cũng biết đây là thi đấu và việc bị thương là không thể tránh khỏi nên cố kìm chế bản thân không làm ra hành động gì quá phận.

Sỡ dĩ cô gái thất thần không phải vì câu nói của hắn mà bởi vì nàng nghe xong liền liên tưởng đến lời đồn đại của hai người bọn họ, từ trong lời nói của Phan Văn Tú cùng với hành động của hắn, nàng có thể đoán được giữa hắn và Phùng Chí Khanh tuyệt đối không chỉ là tình cảm huynh đệ bình thường vì ánh mắt của hắn khi nói về Phùng Chí Khanh lại rất giống ánh mắt khi nàng nghĩ về gã nam nhân của mình.

Có lẽ Phan Văn Tú cũng hiểu tình cảm đặt biệt của hắn dành cho Phùng Chí Khanh sẽ không thể nào được Phùng Chí Khang đáp lại nên hắn chỉ có thể lặng lẽ quan tâm vị Sư huynh của mình vì ở thời đại này hai gã nam nhân yêu nhau chính là một đều cấm kỵ bị mọi người phỉ nhổ và chính vì thế mà có lời đồn đại về tình cảm giữ hai người bọn họ cũng nên.

Phan Văn Tú thấy một kiếm của mình không thể giết chết Thủy Tiên liền tức giận, thanh kiếm trong tay huy động miệng hét to:

“Dưỡng Đằng Thuật! Thức thứ nhất Mộc Đằng Vân Vũ!”

Hắn vừa dứt lời sàn đấu liền xuất hiện hơn chục cỗ dây leo trong giống như những xúc tu vung vẫy trong không trung, đồng loạt tấn công về phía Thủy Tiên tựa như muốn trói nàng lại vậy chỉ là vừa đến gần liền bị nàng một nhát chém đứt.

Phan Văn Tú sau khi sử dụng một chiêu này, khuôn mặt liền trở cực kỳ tái nhợt càng thêm khó coi, có lẽ một chiêu này đối với hắn chính là quá sức chịu đựng chăng? Đấy cũng chỉ là suy đoán của mọi người mà thôi, thực tế trong quá khứ Phan Văn Tú có lần đã tiến rất sâu vào trong đại hội chỉ còn cách một trận đấu thôi là hắn có thể tiếng vào trận đấu chung kết ở hàng đệ tử của hắn nhưng trớ trêu thay hắn lại tự động bỏ cuộc.

“Tiện Nhân! Còn muốn phản kháng, ta sẽ không cho ngươi cơ hội đó đâu!” Mắt thấy Mộc Đằng của mình sắp trói được Thủy Tiên nhưng bị nàng liên tục chém đứt, Phan Văn Tú liền dơ kiếm lên tấn công về phía Thủy Tiên, đồng thời cái miệng vẫn không quên mắng chửi nàng.

Thủy Tiên đối với lời mắng chửi của hắn căn bản là không quan tâm, cái nàng quan tâm nhất chính là sự dị thường của Mộc Đằng trước mặt, nàng liên tục chém đứt nhưng nó lại liên tục sinh trưởng, ban đầu nó rất mềm yếu nhưng dần dần lại rất cứng và mạnh mẻ, mỗi một lần nó quất xuống chạm vào thanh kiếm của nàng thì lực đạo mỗi lần đều tăng lên đến giờ cánh tay của nàng đã cảm thấy có chút rung rẩy.

Nàng vừa thủ vừa lui nhưng Mộc Đằng dường như có linh thức, nàng lui tới đâu là nó mọc lên tới đó, cùng lúc này một kiếm của Phan Văn Tú cũng vừa tới đâm vào trước ngực của Thủy Tiên, nàng quét một kiếm chém lui từng sợi Mộc Đằng đồng thời cũng tung người đá vào mũi Thanh Kiếm của Phan Văn Tú. Cùng vào lúc đó sợi Mộc Đằng vừa bị nàng chém đứt mọc ra quấn vào hai chân của nàng kéo xuống mặt đất.

Phan Văn Tú thấy vậy khuôn mặt liền hiện lên sự vui vẻ, ánh mắt trở nên thâm độc miệng của hắn lẩm bẩm, âm thanh chỉ vừa đủ cho nàng và hắn nghe “ Bất kỳ ai làm cho Phùng Sư Huynh tổn thương đều phải trả một cái giá cực đắt, cho dù ngươi có là người Phùng sư huynh thích cũng không ngoại lệ. Tiện Nhân họ Trần! Ta không chỉ giết ngươi mà tình lang của ngươi, ta cũng sẽ làm như vậy, ngươi tưởng bí mật qua lại với hắn thì không ai biết sao? Ngươi quá là ngay thơ rồi!”

Sỡ dĩ đến tận hôm nay Phan Văn Tú mới ra tay chính là vì hắn bận đều tra nguyên nhân của chuyện này, hôm đó Phùng Chí Khang từ lôi đài trở về mang thần sắc buồn bả, hắn thấy vậy liền hỏi han quan tâm nhưng Phùng Chí Khanh lại không muốn nói và hắn cũng không tiện hỏi thêm.

Dù trong lòng hắn rất khó chịu nhưng hắn cũng chẳng biết phải làm sao, hắn có thể không giữ lại bất kỳ bí mật nào với Phùng Chí Khanh nhưng hắn lại không có quyền gì bắt Phùng Chí Khanh phải làm như vậy với hắn.

Tối hôm đó hắn tự tay làm mấy món Phùng Chí Khanh thích rồi cầm theo một bình rượu thượng đẳng rất có danh tiếng là Diệp Trúc Thanh của Diệp Trúc Tửu Phường đến chỗ của Phùng Chí Khanh giải sầu, hắn cũng không ôm tâm lý Phùng Chí Khanh sẽ đồng ý nhưng hôm nay Phùng Chí Khanh lại phá lệ cùng hắn uống một chút rượu, bình thường chỉ có mình hắn uống mà thôi.

Đến giữa đêm, khi hai người đang nói chuyện về Đại Hội thì hắn mới dùng lời lẽ uyển chuyển giống như vô tình đề cập đế chuyện hồi chiều, lúc này Phùng Chí Khanh đã ngà ngà say nên cũng không nghĩ nhiều liền thổ lộ với hắn, Phan Văn Tú nghe xong liền rất tức giận và quyết định sẽ trà thù Thủy Tiên nên mới có chuyện như ngày hôm nay.

"Cái gì? Hắn theo dõi mình?" Nàng hoàn toàn mất bình tĩnh "Không thể để cho hắn làm hại Chàng được, ta phải giết hắn..."

Thủy Tiên vừa nghe hắn định làm hại Vũ Tiểu Vũ thì đột nhiên đôi mắt biến thành huyết sắc, cả thân hình nàng lúc này có một tầng hắc sắc mỏng bao bọc, dị động này liền bị tất cả cao tần Thái Sơ Tông chú ý, đoạn Mộc Đằng đang quấn quanh hai cánh tay của Thủy Tiên cũng bị nàng dùng sức bứt đứt mặc cho nó bây giờ đã cực kỳ dẻo dai.

Sự biến đổi đột ngột của nàng liền làm cho Ma Thần Ngọc trong thức hải của hắn giao động, lúc này một âm thanh quen thuộc vang lên trong thức hải của Vũ Tiểu Vũ:

“Không tốt! Nàng chuẩn bị Ma Hóa?”

“Ngươi tỉnh rồi? Ma Hóa là sao? Ngươi nói gì ta không hiểu?” Vũ Tiểu Vũ có chút bất ngờ hỏi,

“Bây giờ không phải là lúc để ta giải thích cho ngươi, chúng ta không còn thời gian để làm việc này, việc cấp thiết bây giờ chính làm cho nàng nhưng quá trình này lại, nếu cứ tiếp tục như vậy cơ thể của nàng sẽ không chịu nổi với lại một khi nàng Ma Hóa thành công thì ngay lập tức sẽ bị bọn người đó tiêu diệt, Ma Tộc ở đây không được chào đón!”

Vũ Tiểu Vũ vừa nghe hắn nói vậy liền gấp gáp nói:

“Vậy giờ ta phải làm sao để ngăn nàng ta lại, liệu mấy người đó có phát hiện gì không?”

“Bây giờ ta sẽ cho ngươi một đoạn khẩu quyết, sau đó ngươi hãy đọc cho nàng nghe, nàng sẽ nhanh chóng trở lại bình thường thôi, còn việc có bị phát hiện hay không thì còn phải nhìn vào nhân phẩm của nàng tốt hay xấu, nhưng ta chắc chắn một đều nếu như ngươi còn dài dòng nữa thì nàng tuyệt đối sẽ bị phát hiện!”

Vũ Tiểu Vũ vừa nghe hắn nói vậy liền nhanh chóng học thuộc đoạn khẩu quyết này, sau đó dùng truyền âm đọc cho nàng nghe :

“Tâm Phiền Ma Động, Tâm Tĩnh Ma Yên, Nô Bộc Ma Thần, Truyền Tồn Bất Diệt…”

Đoạn khẩu quyết vừa đến tai của Thủy Tiên, nàng liền vô thức đọc theo từng câu từng chữ nhanh chóng đánh sâu vào trong linh thức đang bị Ma Hóa của nàng làm cho nó yên tỉnh và nàng cũng từ từ lấy lại được ít thức.

Chỉ là nàng còn chưa kịp ổn định lại tinh thần thì trước mắt của nàng chính là Phan Văn Tú đang cầm Kiếm lao tới, Thanh Kiếm chỉ còn cách nàng nữa mét là sẽ đâm xuyên qua thân thể, nàng lúc này chỉ kịp tạo ra một lá chắn trước người bởi vì hai chân của nàng vẫn còn đang bị Mộc Đằng quấn lấy không thể di chuyển….