Một Hồi Mộng

Chương 96: Hi vọng rồi thất vọng




Cùng thời điểm La Tiếu Ninh tung ra một chiêu quyết định, Mạc Thế Lâm cũng nhanh chóng bấm pháp quyết điều khiển mười thanh kiếm truy kích về phía La Tiếu Ninh, đồng thời cũng tạo ra một lớp phòng ngự trước mặt.

Khi Thanh Trường Thương lao vun vút đến trước mặt Mạc Thế Lâm liền chạm phải lớp phong ngự của hắn, có lẽ bởi vì uy lực của nó quá mạnh nên Mạc Thế Lâm trượt dài trên sàn lôi đài cũng vào lúc đó lớp phong ngự trước mặt của hắn đột nhiên xuất hiện những vết rạn nứt.

Không dừng lại ở đó, các vết rạn nứt vừa xuất hiện liền nhanh chóng lan rộng và có dấu hiệu đổ vỡ khiến cho Mạc Thế Lâm phải một phen vất vả một mặt vừa dùng tay trái bấm quyết Ngự Kiếm, một mặt khác phải dùng tay phải gia cố cho lớp phòng ngự đứng vững trước đòn công kích của La Tiếu Ninh.

Lúc này áp lực từ hai phía dồn đến liền làm cho Mạc Thế Lâm có chút ăn không tiêu, trên trán của hắn bắt đầu xuất hiện những đường gân xanh cùng với đó là những giọt mồ hôi lấm tấm từ trên trán rơi xuống.

“Rắc…Rắc..Phang”

Cuối cùng lớp phong ngự của hắn cũng vỡ tan, Thanh Trường Thương không một chút dừng lại xuyên thủng lớp phòng ngự của Mạc Thế Lâm lao thẳng về phía trước, trong đầu hắn lúc này chỉ có một ý nghĩ “Ta sẽ bại sao? Không được! Ta không thể bại như thế được!”

Vừa nghĩ đến viễn cái viễn cảnh cai đắng đó, Mạc Thế Lâm không một chút chần chừ liền vận dụng kiếm quyết với một mục đích chính là đánh bại La Tiếu Ninh trước khi La Tiếu Ninh đánh bại hắn bởi vì khi La Tiếu Ninh sử dụng một chiêu đó liền để ra một khoảng trống không cách nào phòng ngự.

Hắn đây chính là đang chạy đua với thời gian, xem giữa hắn và La Tiếu Ninh ai mới là người nhanh hơn nhưng cuối cùng mục đích của hắn cũng không thể thực hiện được bởi vì khi mười Thanh Kiếm của hắn sắp chạm vào được La Tiếu Ninh thì trước đó hắn cảm nhận được lồng ngực của mình có vật gì đó đang xuyên qua.

"Ầm"

Một dòng máu tươi phún ra trong không trung tạo thành một cầu vòng huyết sắc, cảnh vật trước mặt hắn mờ dần mờ dần đến lúc hai mắt của hắn khép chặt thì hoàn toàn mất đi ý thức. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh so với nhận thức của Mạc Thế Lâm, từ lúc La Tiếu Ninh tung ra một chiêu tất sát đến lúc hắn kịp phản ứng cũng chỉ có vài chục giây ngắn ngủi mà thôi.

“La Tiếu Ninh thắng….!”

Lư Ngọc Minh một lần nữa bước lên lôi đài tuyên bố kế quả, đồng thời cũng ra hiệu cho đệ tử phụ trách tu sữa lôi đài để cho những trận đấu tiếp theo được diễn ra.

Chiến thắng của La Tiếu Ninh cũng không có gì quá bất ngờ bởi vì trong quá khứ Mạc Thế Lâm cũng chưa từng thắng La Tiếu Ninh một lần, tuy lúc trước Mạc Thế Lâm gây sự chú ý của mọi người bằng việc có đột quá trong kiếm kỹ khiến cho ai cũng hâm mộ Hàn Bách có một vị đệ tử khá tốt nhưng thực tế vẫn chứng minh thực lực của La Tiếu Ninh vẫn trên Mạc Thế Lâm một bậc.

La Tiếu Ninh khẽ cuối người với tất cả khán giả rồi nhanh chóng rời khỏi lôi đài, việc cấp bách của hắn bây giờ chính là đều chỉnh lại trạnh thái của mình cho tốt nhất chứ không phải ăn mừng chiến thắng vì những đối thủ sắp tới của hắn cũng không phải là dạng vừa.

Khi trận đấu ở lôi đài phía Đông Nam kết thúc với phần thắng nghiên về phía Lý Mộng Trinh cũng chính thức tuyên bố lượt thì đấu đầu tiên đã kết thúc. Ngay lúc này, ba lôi đài phụ nhanh chóng có sự hiện diện của ba vị trưởng lão, lần lượt là Đại Trưởng Lão, Nhị Trưởng Lão và Tam Trưởng lão.

Cùng lúc đó giọng nói của Mạnh Thiên Uy cũng vang lên:

“Tốt! Trong thời gian chờ đợi lôi đài được tu bổ thì các đệ tử có chiến thắng trước đó hãy nhanh chóng bốc thăm để chọn ra đối thủ của mình, như đã nói trước lần bốc thăm này sẽ có một phiếu trống và người bốc được lá thăm này sẽ không cần phải thi đấu, chúc các ngươi may mắn”

Hắn vừa dứt lời thì bọn người Vũ Tiểu Vũ liền nhanh chóng rời khỏi khu vực của mình tiến lên bốc thăm, mỗi lôi đài đều là năm người lần lượt bốc thăm, sau đó bọn họ liền đồng loạt mở lá thăm của mình ra xem rồi đưa về phía giám thí của mình, sau đó bọn họ nhanh chóng trở về khu vực chờ thi đấu đã sắp xếp trước đó.

Lúc này trên khuôn mặt của mười lăm người đều có biểu tình khác nhau, người thì lãnh đạm, kẻ thì vui mừng ra mặt. Tỷ như ba người Triệu Trung Tình, Hoàng Lê Vi và Hoa Tiểu Lâm chẳng hạn chính, tất cả là bởi vì lá thăm của bọn họ chính là phiếu trống nên bọn họ dĩ nhiên là người vui mừng nhất trong chuyện này, phiếu không là gì? Chính là đại biểu cho việc trận tiếp theo bọn họ không cần phải chiến đấu, đây chính là một ưu thế tuyệt đối, thử hỏi bọn họ làm sao không vui cho được.

Khi thời gian qua được nữa canh giờ thì những người giám thí bắt đầu trở lại lôi đài và bắt đầu công việc của mình chính là sướng lên những cái tên cho trận đấu ở lôi đài của bọn họ. Tỷ như lôi đài của Lý Chân Nguyên chính là Vũ Tiểu Vũ và Trần Diễm Sương.

Ngay khi Lý Chân Nguyên vừa dứt lời thì một loạt âm thanh phẩn nộ vang lên và người bị công kích không ai khác chính là Vũ Tiểu Vũ:

“Cmn! Không phải chứ? Tên cặn bả này làm sao lại đấu với Diễm Sương muội muội?”

“Tên Chó Sanh này! Ta cảnh cáo ngươi, nếu như ngươi dám chạm vào một cọng tóc trên người Diễm Sương sư muội thì ta sẽ bất chấp nội quy mà ra tay hủy ngươi!”

“Tên mặt phụ khoa kia! Tốt nhất là ngươi hãy an phận, nếu như ngươi không biết quý trọng cơ hội thì ta cam đoan với ngươi, sau này ngươi sẽ không còn cơ hội cầm Đồng đi đái đâu”

Vũ Tiểu Vũ từ từ bước lên lôi đài mặc kệ những tiếng chửi rủa cùng hâm dọa, hắn làm sao không hiểu bọn nam nhân vô tình kia. Sở dĩ lúc trước bọn họ tôn vinh hắn chính là vì hắn làm chuyện khiến nam nhân bọn chúng nở mày nở mặt và đối tượng lại không phải là người tình trong mộng của bọn họ. Nhưng lần này lại khác đối tượng mà hắn sắp thi đấu chính là người tình trong lòng của bọn họ nên có phải ứng như vậy cũng là đều tất nhiên.

Trái ngược với hắn, Trần Diễm Sương bước lên lôi đài trong sự hân hoan chào đón của bọn nam nhân, nhưng bọn họ lại không phát hiện ánh mắt của nàng thủy chung chỉ nhìn về phía người đối diện nào có để tâm đến sự cỗ vũ của bọn họ.

Hai người gặp nhau ở giữa lôi đài, Vũ Tiểu Vũ không chào nàng mà chỉ mỉm cười nói:

“Không nghĩ tới chúng ta lại gặp nhau nhanh chóng như vậy! Có vẽ như cô không hề sợ ta nhĩ?”

“Vì sao ta phải sợ ngươi?” Trần Diễm Sương không trả lời mà mỉm cười nhìn hắn hỏi ngược lại,

Nụ cười của nàng làm cho tất cả nam nhân bên dưới say mê còn bọn nữ nhân lại hiện lên vẻ ghen ghét đố kỵ, sở dĩ các nàng cỗ vũ cho Trần Diễm Sương vì hiện tại mọi người đều có chung một địch nhân là Vũ Tiểu Vũ.

“Còn cần ta phải nói sao?” Vũ Tiểu Vữ vừa nói vừa không khách khí dùng đôi mắt của mình quét một vòng trên người của nàng, đối với hành động sỗ sàng của Vũ Tiểu vũ, Trần Diễm Sương chẳng buồn quan tâm thậm chí nàng còn cố ý ưỡn ngực lên thu hút tầm mắt của hắn.

“Ý ngươi chính là nhất nhở ta về thanh danh của ngươi hay là về hành động bỉ ổi của mình với nữ nhân khi thi đấu?”

Trần Diễm Sương thấy Hắn chỉ mỉm cười không trả lời mình liền nói tiếp:

“Nếu như ta nói không sợ bị ngươi khinh bạc thì thanh danh đó có ồn tại hay không cũng chẳng phải là không quan trọng sao?”

Trần Diễm Sương vừa thốt ra câu đó liền làm cho Vũ Tiểu Vũ có chút ngẩn ngơ, các nơ tron liên tục hoạt động nhưng chẳng thể tìm ra một lời lý giải cho câu nói của Trần Diễm Sương, đúng lúc này một tiếng “keng” vang lên báo hiệu cho thời gian thi đấu của bọn họ bắt đầu.

Khi Vũ Tiểu Vũ làm ra tư thế mời thì Trần Diễm Sương lại làm ra một chuyện khiến cho tất cả mọi người cảm thấy rất là hư trúc nhưng lại rất là mộ dung phục khi nàng giải thích, nàng hướng về phía Lý Chân Nguyên nói:

“Lý chấp sự, ta nhận thua!”

Khi nàng vừa nói ra những lời này thì tất cả mọi người đều cảm thấy rất là bất ngờ, bọn họ không thể hiểu tại sao nàng lại nhận thua, trong khi đối thủ của nàng chỉ là một kẻ yếu, chuyện này làm cho bọn lập tức liên tưởng đến tình huống ở vòng sơ loại, khi đó những đối thủ của Vũ Tiểu Vũ đều là một bộ dạng như vậy chỉ có một vài trường hợp là ngoại lệ. Nhưng đó chỉ là những đệ tử bình thường còn Trần Diễm Sương không thể nào là loại người dễ dàng bị mua chuột như vậy "Chẳng lẽ nàng chính là sợ bản thân bị tên khốn kia vấn bẩn?" Ngay khi suy nghĩ này hiện lên trong đầu bọn họ thì đúng lúc này Trần Diễm Sương lên tiếng giải thích:

“Không dấu gì các vị, sở dĩ ta nhận thua là vì trong trận đấu trước đó, ta đã bị thương không hề nhẹ vốn ta nghĩ sau khi liệu thương sẽ ổn nhưng mọi chuyện lại không giống như ta nghĩ nên mới làm ra quyết định như vậy, xin chấp sự đồng ý!”

Sau khi nghe Trần Diễm Sương giải thích thì phía bên dưới liền hiểu ra vấn đề, không khỏi cảm thán vận số của Vũ Tiểu Vũ quá tốt:

“Thì ra là như vậy! Bét cmn nhân phẩm rồi”

“Sao tên đê tiện đó lại tốt số như vậy, chả bù cho ta sắp phải xung quân rồi, huhuhu!” Một thiếu nữ sắp phải đi lính cho hay,

“Ông trời đúng là không có mắt mà, người như hắn lại có thể đi tiếp?”

Người khó chịu nhất lúc này có lẽ chính là Đặng Ngọc Huyền, mắt thấy Vũ Tiểu Vũ gặp phải đối thủ khá là nặng ký, trong khi đó đệ tử đại diện cho Vũ Sát Phong là Lý Mộng Trinh lại gặp phải đối thủ kèo dưới, trong đầu nàng không khỏi hiện lên viễn cảnh mình đang tại vị ở Vũ Sát phong nhưng không ngờ đối thủ của hắn lại tự nhận thua, trong khi trận đầu vừa chỉ mới bất đầu, một cỗ oán hận không chút báo hiệu dân lên trong lòng, nàng thầm mắng:

“Rốt cuộc tên khốn kiếp đó là giúp ta hay giúp con nhóc Mạnh Lệ Nương đây!”

Lý Chân Nguyên lúc này cũng khó sử, hắn không vội vàng làm ra quyết định bởi vì hắn lờ mờ nhận ra Trần Diễm Sương đang nói dối cho nên hắn đưa mắt nhìn về phía Mạnh Thiên Uy để xin ý kiến, sau khi nhận được cái gật đầu của lão, hắn liền lớn giọng tuyên bố:

“ Vũ Tiểu Vũ thắng!”

Vũ Tiểu Vũ đến tận bây giờ cũng không thể hiểu được vì sao mọi chuyện lại thành ra như vậy, trong suy nghĩ của hắn chính là sẽ đấu với Trần Diễm Sương một trận long trời lỡ đất rồi giả vờ thua nàng một chiêu nữa thức nhưng không ngờ ông trời lại trêu đùa không cho hắn toại nguyện.

Việc Trần Diễm Sương trực tiếp nhận thua đã làm ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn và làm hắn phải thì đấu thêm một trận nữa và cũng chính hành động này làm cho hắn giải thích được câu nói trước đó của nàng vì sao lại không sợ hắn khinh bạc, hắn lắc đầu bước xuống lôi đài trong đầu thầm nghĩ “Nàng ta không cho mình cơ hội thì cần gì phải sợ mình khinh bạc chứ!”.....