Bước chân của Lê Thích Lợi từ từ chậm lại bộ dáng lúc này đã không còn vội vàng như lúc nãy nữa bởi vì cái đích lão cần đến đã xuất hiện trước mặt, lão đến trước một căn phòng cúi người nói:
“Bẩm Lão Gia! Người của chúng ta gửi thư đến!”
Phía bên trong truyền đến tiếng bước chân một lúc sau cánh cửa được mở ra kèm thèm giọng nói có phần uy nghiêm “ Có chuyện gì? ”
Lê Thích Lợi vốn định lên tiếng nhưng Vũ Mục Thanh lại nói tiếp, nên âm thanh vừa đến miệng liền dừng lại:
“Thôi vào trong rồi hãy nói!”
Vũ Mục Thanh vừa nói xong liền quay người bước vào trong, Lê Thích Lợi cũng nhanh chóng nối gót bước theo, sau khi hai người ổn định vị trí của mình Lê Thích Lợi mới lấy ra một cái ngọc giản đưa cho Vũ Mục Thanh. Lão sau khi xem xong trên mặt thoáng hiện lên nụ cười nhưng rất nhanh chóng trở lại vẻ nghiêm nghị nói:
“Thích Lợi! Ngươi nhanh chóng tập hợp người của chúng ta lại, bọn người tông môn kia sắp đến mục tiêu chỉ định rồi, sau khi ngươi tập hợp xong liền dẫn người của chúng ta đến Thái Sơ Tông tiếp ứng Vũ Đại, nhớ lần này không được có bất kỳ sơ sót nào, hiểu chứ?”
“Đã rõ! Thưa Lão Gia!”
Lê Thích Lợi nhanh chóng cúi người nhận lệnh nhưng lão không vội vàng rời đi, Vũ Mục Thanh thấy kì lạ liền hỏi:
“Thích Lợi! Còn chuyện gì nữa sao?”
Lão thấy Vũ Mục Thanh hỏi liền có chút khó xử nhưng Vũ Mục Thanh lại nói:
"Có chuyện gì, cứ nói đi! Không phải ngươi không biết tính của ta, cứ úp úp mở mở làm gì?"
Sau khi nghe Vũ Mục Thanh nói thế Lê Thích Lợi liền nhanh chóng đem sự tình nói ra:
“Dạ bẩm! Là chuyện của Hiên Viên Tú Nhi, chúng ta thực sự không quan tâm đến cô ta sao? Nếu lỡ như có chuyện gì không hay xảy ra thì khi Hiên Viên Thiên hỏi tội chúng ta sẽ không gánh nỗi hậu quả đó đâu?”
Vũ Mục Thanh suy nghĩ một chút lại nói, quả thật trong chuyện này lão xử lý có chút qua loa vì lão quá bận phải giàn xếp thật tốt cho kế hoạch lần này:
“Ngươi nói cũng đúng! Tuy con nhóc đó chưa chắc đã cần đến sự trợ giúp của chúng ta nhưng nếu như con nhóc miệng còn hôi sữa đó gặp chuyện phải chuyện gì thì với tính cách của Hiên Viên Thiên chắc chắn sẽ là không dễ dàng bỏ qua cho ta đâu!”
“Vậy chúng ta phải làm sao?”
“Bây giờ trước mắt ngươi cứ phái hai vị trưởng lão có thực lực nhất đến bão vệ cho ba tên tiểu bối đó đi, chiến tuyến bên này chắc cũng đủ người dùng, thiếu đi một hai người cũng sẽ không ảnh hưởng đến kế hoạch của ta”
“Thuộc hạ đã rõ! Nếu không còn gì thuộc hạ xin cáo lui”
Ngay khi bóng của Lê Thích Lợi rời đi thì một áp lực đột nhiên ập đến khiến cho hai chân của Vũ Mục Thanh không khỏi khụy xuống, đúng lúc này một giọng nói cực kỳ tức giận vang lên từ cái miệng của lão:
“Mục Thanh! Không phải ta đã nói với ngươi chuyện của con nhóc đó không cần quan tâm sao? Ngươi dám cãi lời ta!”
“Lão Tổ bớt giận! Con làm như vậy cũng là suy nghĩ cho gia tộc?”
“Ừh! Thật là nực cười! Vũ gia ta vạn năm nay chưa biết sợ ai bao giờ, chỉ là một tên Hóa Thần Hậu Kỳ mà thôi có gì mà phải sợ?”
Lão Tổ Vũ gia nói đến đây thì dừng lại thở dài nói tiếp, Vũ Mục Thanh vẫn ở tư thế đang quỳ không dám đứng lên:
“Được rồi! Nói cho cùng thì ngươi cũng là suy nghĩ cho cái gia tộc, chỉ là đại sự lần này quá quan trọng nếu như ngươi làm hỏng việc thì chuyện ta trú trong thân ngươi sẽ nhanh chóng bại lộ, đến lúc đó kẻ thù của ta sẽ không chừa cho Vũ gia một con đường sống nào đâu? Ngươi hiểu chứ?”
“Mục Thanh biết tội!”
“Thôi được rồi! Không nói đến chuyện này nữa, lão già ngoan cố kia vẫn không chịu nói gì sao?”
“Bẩm Lão Tổ! Đúng vậy lão khốn đó căn bản chẳng hé môi, mặc dù con đã sử dụng mọi biện pháp nhưng cũng chẳng có mấy khả quan. Có lẽ lúc đó không nên giết con gái cùng cháu của hắn thì lúc này chúng ta đã có cái để ép lão khốn đó mở miệng, chỉ là......"
“Hừ! Đã không chịu nó thì mặc xác lão, để sự việc lần này xong xui ta sẽ tính toán với hắn sau, còn nữa trong khoảng thời gian này ta đang trong bước hồi phục quang trọng nếu như không phải đại sự ở Thái Sơ Tông có biến thì có đừng làm phiền ta, ngươi hiểu chứ?”
“Mục Thanh đã hiểu!”
- ------------------------------------------------------o0o------------------------------------------------
Trong khi hai kẻ đứng đừng đầu Vũ gia tộc bàn tính kế hoạch thì Đại Hội Thường Niên ở Thái Sơ Tông đã bước vào ngày cuối cùng của giai đoạn một giai và chuẩn bị bước vào giai đoạn phân định thứ hạn, trong khoảng thời gian này các đệ tử nam đã truyền tai nhau về một giai thoại, giai thoại này chính là việc các nam nhân hằng ao ước chỉ là bọn họ không bao giờ có can đảm thực hiện nó. Câu chuyện này đối với các nữ tử chính là một ác mộng, bắt kể đó là giai nhân tuyệt sắc hay là xú nữ trong truyền thuyết khi nghe đến tên của hắn đều phải kinh sợ.
Thái Sơ Tông hôm nay cũng là một ngày đẹp trời như mọi khi, chỉ có đều không khí ảm đạm của các đệ tử đã làm cho nó có phần xấu đi, khuôn mặt của bọn chúng hôm nay đều ủ dột vì mệt mỏi nhưng sự mệt mỏi này lại khác xa với ngày đầu tiên khi đại hội bắt đầu.
Có một số người đang bắt đầu hoạt động ngầm để chạy chọt cho việc mình bị liệt vào hàng xung quân chỉ là ai cũng nhận được câu trả lời mịch mờ không có phần nắm chắc, đương nhiên không phải tất cả các đệ tử đều có tâm trạng ủ dột như vậy bởi vì một phần khác đều treo trên môi nụ cười mãn nguyện, những người này chính là những người được thông qua khảo nghiện lần này. Chuyện này cũng góp một phần nhỏ làm giảm cái nhiệt từ giai thoại đang truyền nhau.
Vũ Tiểu Vũ vẫn như mọi khi bước trên con đường quen thuộc vẫn là những bước chân thật chậm rãi, khi hắn vừa đặt chân vào khu vực Vũ Sát Điện liền nhận được sự chào đoán nhiệt tình của các nam đệ tử trong khi đó các nữ đệ tử lại thể hiện sự khinh bỉ cùng ánh mắt thù hận, mối thù này tựa như hắn là kẻ thù giết cha vậy của các nàng vậy.
Hắn đối với loại chuyện chính là ôm tâm lý lòng không nghĩ tâm không phiền, bước chân có chút nhanh lên lướt qua khu vực này để đến phía sau hậu sơn Vũ Sát Điện nơi hắn thi đấu. Và ở đây hắn cũng nhận được sự chào đón nồng nhiệt giống như lúc nãy của bọn nam nhân.
Những ngày này đối với Vũ Tiểu Vũ cũng không dễ dàng gì, sinh hoạt của hắn cũng có chút bị ảnh hưởng. Mỗi khi bước ra khỏi động phủ đi đâu đó là lại có chuyện như vừa rồi thế nên dạo gần đây hắn cũng không còn đi xem những trận đấu của người quen biết nữa, tuy hắn không quan tâm đến người khác nghĩ hắn như thế nào, ánh mắt của bọn họ nhìn hắn ra sao nhưng làm cái đích để cho bọn họ xôi mói cũng không phải là chuyện gì dễ chịu à! Nếu như chuyển may những người hắn quen biết cũng bị ảnh hưởng bởi vì chuyển của hắn thì sao?
Đặt biệt lúc này ở lôi đài thứ tư hầu như đa phần đều là nữ đệ tử nên hắn nhanh chống thu hút được ánh mắt miệt thị của bọn họ, sở dĩ chỗ này tập trung nhiều nữ đệ tử như vậy đều là vì cổ vũ cho một nam nhân và nam nhân này chính là Tạ Tiêu Vương công tử của Tạ gia. Tuy nói là cỗ vũ nhưng mục đích chủ yếu của bọn nữ tử này là chính là tranh thủ cơ hội tạo ấn tượng tốt với Tạ Tiêu Vương, nếu như may mắn được lọt vào mắt xanh của hắn thì biết đâu sẽ nhanh chóng được gã vào nhà họ Tạ cho dù là làm thiếp thì bọn họ cũng mãn nguyện.
Sự xuất hiện của Vũ Tiểu Vũ làm cho bọn nữ tử cuồng nhiệt này trở nên lạnh nhạt bọn họ chẳng quan thèm quan tâm đến Tạ Tiêu Vương ở trên lôi đài, ghé sát vào tay nhau thì thầm to nhỏ, thậm chí có người còn cố ý nói lớn cho hắn tiếng mắng chửi của bọn họ, đều làm cho hắn ngạc nhiên chính là không biết từ lúc nào hắn đã có thêm một danh hiệu mới.
"Cuồng Dâm Tu Sĩ sao? Đúng là oai phong thiệt, nhưng cmn chính là một ác danh thôi, ta nào đâu muốn như vậy?" Vũ Tiểu Vũ sao khi nghe loáng thoáng liền lầm bầm oán than.
Đúng vậy kể từ ngày hắn giở trò lưu manh đối với Liêu Mộng Cầm thì ngay lập tức hắn được trao tặng danh hiệu Cuồng Dâm Tu Sĩ từ bọn nam đệ tử ở Thái Sơ Tông, có thể nói lúc đó hành động của hắn rất chóp nhoáng không một ai có thể nhìn ra được và cũng không ai biết tại sao Liêu Mộng Cầm lại buông bỏ tháo chạy, nếu như không phải nàng nhẹ dạ kể cho vị tỷ muội thân thiết với mình thì có lẽ câu chuyện xấu hổ này sẽ không có người biết đến mà truyền tụng. Miệng lưỡi thế nhân rất là đáng sợ khi câu chuyện này lộ ra liền có trăm ngàn câu chuyện khác xoay quay câu chuyện chính nội dung đại khái chính là hành động khinh bạc Liêu Mộng Cầm nên hắn mới được họ bang tặng cho danh hiệu này.
Lúc này trên lôi đài Tạ Tiêu Vương đang chìm đắm trong sự hào quang của bọn nữ tử đang cổ vũ mình, bổng nhiên hắn cảm thấy có gì đó không đúng bởi vì âm thanh cổ vũ đang từ từ yếu dần và đến lúc này thì đã dừng hẳng, hắn thầm nghĩ:
"Bọn nữ tử ngu ngốc này đang làm gì vậy? Sao không cổ vũ cho ta nữa?"
Từ suy nghĩ của Tạ Tiêu Vương chúng ta cũng biết đối với sự ái mộ của bọn nữ tử này hắn chính là không quan tâm bởi vì chuyện chung thân đại sự của hắn đã được gia tộc sắp xếp, nếu như hắn có động lòng với nữ tử nào đó cũng chỉ có thể vui chơi qua đường mà thôi, hắn căn bản là không thể chống lại sự sắp xếp của gia tộc cũng chính là sự sắp xếp của gia gia hắn.
Còn đối với chuyện theo đuổi Đinh Tú Linh trước đó cũng chỉ là chút động lòng nhất thời, nam nhân mà đứng trước cái đẹp ai mà không động lòng, sau đó hắn lại nghe nói Đinh Tú Linh có qua lại với nam nhân khác hắn rất phẩn nộ nhưng phản ứng của hắn lại không như vậy, chính vì hàng động này mà hắn bị chúng huynh đệ coi thường sau lưng bàn tán không ít chuyện, thế là đầu hắn nóng lên mới làm ra vài chuyện để lấy lại thể diện của chính mình, chứ hắn cũng không ngốc đến nỗi vì một nữ tử mà làm ra những chuyện ảnh hưởng đến tương lai của chính mình, gia gia của hắn mà biết được thì coi như vị trí thừa kế sau này của hắn sẽ bị lung lây.
Hắn khẽ đưa mắt nhìn thì thấy tất cả ánh mắt của nữ tử đều nhìn về phía Vũ Tiểu Vũ trong lòng hắn lại nổi suy nghĩ “ Lại là hắn, chẳng lẽ kiếp trước mình và hắn là kẻ thù truyền kiếp sao?”
Tạ Tiêu Vương biết được sự thật liền nhanh chóng kết thúc trận đấu của mình, vốn hắn có thể một chiêu hạ gục đối thủ của mình nhưng vì để cho đám nữ tử ngu ngốc kia tung hô nên hắn cố ý làm ra vẻ cao thượng chấp đối thủ của mình mười chiêu không đánh trả.
Hắn càng buồn bực hơn chính là sau khi hắn đánh thắng cũng chẳng có người quan tâm mọi sự chú ý đều đổ dồn về phía Vũ Tiểu Vũ, tuy đó không phải là sự ái mộ đối với hắn nhưng hàng động đó lại trực tiếp biến hắn thành không khí nên hắn cảm thấy có chút khó chịu. Khi hắn bước xuống lôi đài cũng là lúc Đặng Ngọc Huyền ngọc xướng lên những cái tên của trận đấu tiếp theo:
“Phạm Quốc Anh, Châu Thiên Tường”
Đặng Ngọc Huyền vừa dứt lời thì hai tên thiếu niên cũng nhanh chóng lên lôi đài, mọi người xung quanh cũng bắt đầu bỏ qua không để ý đến Vũ Tiểu Vũ mà tập trung vào lôi đài theo dõi trận đấu. Còn Tạ Tiêu Vương khi lướt qua Vũ Tiểu Vũ liền dừng lại môi khẽ máp máy:
“Giữa ta và người còn một trận đấu quyết định nữa, lần này ngươi sẽ không còn may mắn như lần trước nữa đâu!”
Vũ Tiểu Vũ hơi bất ngờ nhưng nghĩ lại thì thấy cũng đúng, bởi vì hắn và Tạ Tiêu Vương đều chỉ thua một trận, nếu phải xác định một người đứng đầu thì đúng là phải có thêm một trận đấu nữa:
“Ngươi nói với ta đều này để làm gì? Ngươi có từng nghĩ sẽ bị ta đánh bại một lần nữa hay không? Hay người có từng nghĩ là ngươi sẽ không thể đến được lôi đài vào ngày mai?”
Tạ Tiêu Vương nghe Vũ Tiểu Vũ nói như thế không khỏi ngẩn ngơ “Cái gì đây? Tên đầu đường xó chợ này đang uy hiếp mình sao?” Hắn nghĩ đến đây thì cả ngươi hơi rung lên vì tức giận, từ lớn đến giờ hắn chưa từng gặp phải xỉ nhục như vậy, chưa từng bị người nào trắng trợn uy hiếp như vậy:
“ Nực cười! Ngươi đang dọa ta sao? Với một thằng khố rách áo ôm như ngươi thì có thể làm gì được ta chứ, đừng tưởng may mắn một lần thì sẽ may mắn cả đời, ngươi hiểu không?”
Vũ Tiểu Vũ lắc đầu cười, thật ra đây cũng chỉ là suy đoán của hắn mà thôi, nhìn khắp Thái Sơ Tông này có ai lại dễ dàng đạt được vị trí đầu bảng như hắn không, nhìn theo tình thế này thì chắc chắn có người nào đó đang nhún tay vào việc này chỉ là Vũ Tiểu Vũ, hắn lại không tài nào đoán ra được người này là ai mà thôi.
“Tin hay không tùy ngươi?”
“Ngươi được lắm, để ta chóng mắt lên xem ngươi làm thế nào để ta không thể thượng đài, tên nghèo hèn Bỉ Ổi!”
Tạ Tiêu Vương vừa nói xong liền nhanh chóng rời đi, còn Vũ Tiểu Vũ lại chìm đắm trong dòng suy nghĩ của chính mình…..