Mạnh Thiên Uy sao khi xổ một tràn liền lấy lại khuôn mặt thường ngày quay sang Vũ Tiểu Vũ tươi cười nói, làm cho bọn người Thanh Minh thầm oán hận không thôi:
“À! Ngươi nói tiếp đi!”
Vũ Tiểu Vũ ôm quyền tuân mệnh, nói tiếp:
“Như ban nãy đệ tử đã nói, nếu so về số lượng và thực lực đôi bên thì có cho gan đệ tử lớn bằng trời cũng không dám chọc vào bọn họ” Nói đến đây hắn liền lắc đầu thở dài nhìn bọn người Thanh Minh nói tiếp:
"Đệ tử không hiểu sao các vị sư huynh lại đầu tư lớn đến thế, chỉ vì một thanh kiếm gỗ không có giá trị lại tổn thương chính bản thân mình rồi lại đỗ tội cho người khác, người làm sư đệ như ta đây thật sự bái phục bái phục!”
Bọn người Thanh Minh nghe hắn nói vậy liền tức anh ách trong lòng nhưng lại không dám lên tiếng vì Mạnh Thiên Uy chưa cho phép bọn họ được nói, còn hai cô nàng nhà họ Phạm khi nghe Vũ Tiểu Vũ nói thế thì đứng ở một bên cười thầm trong bụng, ánh mắt nhìn bọn người kia không khỏi có chút thương hại.
Lúc này Mạnh Thiên Uy mới quay sang nói với Thanh Minh:
“Theo như lời hắn nói thì các ngươi mới là người gây sự! Còn giám ở đây gây ra náo loạn! Trong mắt các ngươi có còn coi ta là Tông Chủ nữa hay không?”
Mạnh Thiên Uy vừa dứt lời thì Tào Thanh Minh bất chấp tất cả những lời trước đó của lão, nhanh chóng nói lớn:
“Hắn nói láo! Đệ tử không có làm như vậy, tám người đệ tử chính là bị một tay hắn đánh thành ra thế này, xin Tông Chủ minh xét cho đệ tử!”.
Khi Tào Thanh Minh vừa dứt lời liền có một giọng nói của nữ nhân vang lên:
“Hừ! Các ngươi nghĩ bọn ta là con nít sao, hắn có tu vi là gì? Bọn ngươi có tu vi là gì? Những người ở đây đều biết rõ, ngươi lại có thể mặt dày nói rằng hắn đánh các ngươi thành ra thế này sao?”
Thì ra giọng nữ lên tiếng bên vực cho Vũ Tiểu Vũ là Mạnh Lệ Nương, nàng tận mắt chứng kiến quá trình hắn thăng cấp đương nhiên biết cảnh giới của hắn như thế nào, nhưng ai biểu hắn là gì của nàng làm chi, không lẽ nàng lại vì người ngoài đối phó hắn, nàng vừa dứt lời thì Mạnh Thiên Uy cũng lên tiếng.
“Mạnh Chưởng Phong nói rất đúng! Các ngươi không thể đưa ra chứng cứ nào khác để chứng minh bọn ngươi trong sạch à, nếu các ngươi chỉ nói như vậy thì ta e là phải nói lời xin lỗi với các ngươi rồi!”
“Tông Chủ! Những vết thương này còn chưa đủ sao? Ngài nghĩ bọn ta vì bảy tám ngươi lại vì một thanh kiếm gỗ lại tự đi ngược đảy bản thân sao? Đâu có ai điên đến mức như vậy chứ!”
“Hừ! Ý ngươi nói là ta không biết phân biệt trái phải đúng sai à?”
“Không…Không đệ tử không có ý đó” Tào Thanh Minh nghe Lão nói vậy liền khẩn trương nói,
“Nói tóm lại bây giờ ngươi còn….”
Mạnh Thiên Uy có chút không khiên nhẫn nói, nhưng lão còn chưa kịp hoàn thành câu nói của mình thì một giọng nói vang lên gây sự chú ý của mọi người:
“Tông Chủ! Đệ tử làm chứng cho vị sư huynh này”
“Cmn! Đúng là âm hồn bất tán, hắn chắc nghĩ mình ngu không quan sát trước sau ra tay chắc, tu vi của mình tăng cao nên khoảng cách thần thức cũng theo đó mà tăng lên đáng kể, lúc đó tên tiểu nhân này làm gì có trong phạm vi hoạt động thần thức của mình chứ?” Vũ Tiểu Vũ nghe Tạ Tiêu Vương nói vậy thầm mắng trong lòng.
“Lớn mật! Ngươi là đệ tử của ai? Sư phụ ngươi không dạy ngươi phép tắc à? Không dạy ngươi trong lúc Tông Chủ đang nói chuyện ngươi có thể tuỳ ý chen ngang vào khi chưa có sự cho phép à” Trần Thoái Thương đứng một bên nghe hắn nói liền lên tiếng trách mắng.
Thì ra ngươi lên tiếng làm chứng cho Tào Thanh Minh chính là Tạ Tiêu Vương, lúc hắn cùng một số để tử khác lục đục trở về liền đứng một bên xem kịch hay nhưng hắn không ngờ bọn người đó lại phế vật như vậy, không thể quật ngã Vũ Tiểu Vũ nên đành phải tự thân xuất mã.
"Đệ tử…Đệ tử” Tạ Tiêu Vương lúc này khi nghe Trần Thoái Thương lên tiếng quở phạt liền không khỏi oán hận trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn thể hiện bộ dạng sợ hãi nói không nên lời.
Mạnh Thiên Uy thấy vậy liền phất phất tay ý bảo không sao, rồi nhìn hắn nói:
“Được rồi Đại Trưỡng Lão cứ để cho nó nói! Ta hỏi ngươi, người có phải thật sự chứng kiến sự việc này chứ? Ngươi có biết hậu quả của việc lừa gạt ta là thế nào không?”
“Bẩm Tông Chủ! Đúng là như vậy, tuy nói sức chiến đấu hắn không bằng các sư huynh đệ ở đây nhưng lúc đó hắn chính là dùng mưu hèn kế bẩn để ám toán bọn họ nên chuyện mới thành ra thế này, lúc đó ta ở quá xa nên không thể nào tới giúp được”.
“Còn có chuyện như vậy sao?” Mạnh Thiên Uy ánh mắt có chút nghi ngờ nhìn Tạ Tiêu Vương hỏi lại một lần này,
“Bẩm Tông Chủ! Chính xác là như vậy”
Bọn người Tào Thanh Minh thấy có người hỗ trợ mình liền thấy có hy vọng cộng thêm sắc mặt của Mạnh Thiên Uy có chút thay đổi thế là Tào Thanh Minh liền đúng dậy cỡi áo ra cho mọi người xem rồi nói:
“Đây chính là một chưởng hắn đánh lén đệ tử khi đệ tử cùng hắn nói chuyện phải trái”
Tào Thanh Minh vừa dứt lời liền có một tên thiếu niên đứng dậy giở ống quần lên nói, tiếp sau hắn chính là mấy người con lại nhau nhau đứng lên tố cáo Vũ Tiểu Vũ:
“Còn đây chính là một cước hắn đá lén đệ tử khi đệ tử đang ngồi đỡ Thanh Minh sư huynh….”
“Còn đây….”
“Haiz! Thiệt là ngươi không biết làm kín tiếng một chút sao, như thế nào lại để cho người ta nhìn thấy, ngươi biểu ta làm thế nào để giúp ngươi đây” Mạnh Lệ Nương thở dài trong lòng, ánh mắt nhìn Tạ Tiêu Vương không có một chút thiện cảm làm cho Tạ Tiêu Vương đang đứng yên một bên đột nhiên cơ thể lại rung lên khó hiểu.
Nhìn một đám nhau nhau lên không ra thể thống gì, Mạnh Thiên Uy trong lòng có chút bực bội ở tầm tuổi này rồi làm sao lão lại không nhìn ra được chuyện bỏ đá xuống giếng, nhưng nhân chứng vật chứng đều có đủ, nếu lão không xử cho hợp tình hợp lý thì lại không thể phục chúng được. Lão đưa mắt nhìn Vũ Tiểu Vũ nói:
“Nhân chứng vật chứng đều có đủ, ngươi còn lời gì để nói không?”
“Hừ! Căn bản là bọn người đó nhìn thấy mấy người đệ tử…”
Phạm Thanh Tú nghe Mạnh Thiên Uy nói liền "Hừ" một tiếng định nói gì đó nhưng còn chưa nói hết câu liền bị Vũ Tiểu Vũ đứng một bên cản lại, hắn ôm quyền cúi người nói với Mạnh Thiên Uy:
“Tông Chủ! Quả thật chuyện này bất luận đệ tử đúng hay là sai đã không còn quan trọng nữa vì những lời phiến diện của vị sư huynh này nói cho cùng cũng là không có cơ sở, nếu nhưng hắn nói lúc đó chỉ một mình hắn thấy thì có chút không thực tế, vì nếu đã là con người thì ai không có lòng tham cộng thêm tu vi của bản thân hắn lại khá là mạnh thì làm sao hắn chỉ có thể đứng nhìn mà không tham gia tranh cướp, với tu vi của hắn cùng gia thế hiển hách thử hỏi ai dám cùng hắn tranh phong đây, còn một chuyện nữa chính là chưa có ai biết được uy lực thật sự của Mộc Long Kiếm như thế nào, lúc đó mà hắn không nỗi lòng tham tranh đoạt chẳng lẽ hắn lại là thánh nhân, chính các vị ở đây cũng chưa chắc có thể làm như vậy chứ đừng nói là một tên vô danh tiểu tốt như hắn”
Vũ Tiểu Vũ không hổ là nhân viên ở bộ phận bán hàng, giọng nói của hắn truyền cảm khiến cho những người ở đây nghe lời nói của hắn liền cảm thấy có chút hổ thẹn trong lòng. Đúng vậy! nếu như đặt bọn họ ở vào vị trí đó bọn họ sẽ làm gì khi thấy một món đồ tốt như vậy, bọn họ có thể chỉ đứng nhìn mà không tham gia tranh đoạt, nhỡ đâu vật phẩm đó chính là một bảo bối vô giá thì sao.
Tạ Tiêu Vương nghe Vũ Tiểu Vũ nói một lèo rồi nhìn sắc mặt của những người ở bên trên liền kêu một tiếng không tốt trong lòng, hắn đang định lên tiếng nói thì Mạnh Thiên Uy đã lên tiếng trước:
“Được! Thế theo ý ngươi chuyện này sẽ không bàn tới việc đúng sai nữa, nhưng ngươi nói xem chuyện này phải giải quyết như thế nào?”
Tạ Tiêu Vương thở dài khi nghe Mạnh Thiên Uy đồng tình với lời của Vũ Tiểu Vũ, những người khác nghe lão nói vậy ánh mắt nhìn về hắn có chút kinh thường, còn Mạnh Lệ Nương thì thở phào nhẹ nhõm nàng không ngờ hắn lại có thể lật được ván cờ khó như thế.
Sở dĩ Mạnh Thiên Uy đồng ý với Vũ Tiểu Vũ một phần chính là vì hắn nói quá là có lý, một phần khác chính là vì hắn không muốn bị bọn tiểu bối xỏ mũi dắt đi.
Vũ Tiểu Vũ nghe Mạnh Thiên Uy hỏi chính mình thì khẽ cười nói:
“Lúc nãy các vị sư huynh đệ đã nói là đệ tử đánh lén bọn họ nên mới thắng được mà không phải tự bọn hành hạ bản thân nhầm vu hại đệ tử, cho nên đệ tử thấy hay là như vầy, đệ tử sẽ lần lượt đánh với từng người bọn họ, nếu như may mắn thắng được năm trên số tám người bọn họ thì coi như chuyện này dừng lại ở đây còn nếu như đệ tử không thắng được năm trận thì coi như Mộc Long Kiếm sẽ đưa cho bọn họ và chấp nhận chịu phạt. Tông Chủ! Ngài thấy như thế có được không?”
Mạnh Thiên Uy đưa mắt hỏi bọn người Tào Thanh Minh:
“Các ngươi nghe hắn nói chứ?”
Bọn người Tào Thanh Minh vô thức gật đầu nhưng thân thể của bọn họ lúc này có chút rung lên, trong đầu không khỏi dấy lên suy nghĩ “Nếu như một lần nữa phải chiến đấu với Vũ Tiểu Vũ thì bọn họ thà bị xử phạt còn hơn”, Mạnh Thiên Uy thấy bọ chúng gật đầu lại nói tiếp:
“Các ngươi thấy ý kiến này như thế nào? Các ngươi có đồng ý không?”
“ Tông Chủ! Hay là chuyện này đến đây thôi, tuổi trẻ mà ai cũng có chút bồng bột nếu Vũ sư đệ đã lấy được vật phẩm thì….”
“Hừ! Ngươi đây là đem bọn ta ra làm trò đùa của người phải không? Lúc thì ngươi thế này lúc thì ngươi thế kia, rốt cuộc là ngươi đúng hay là ngươi sai mà ngươi lại không dám cùng hắn đường đường chính chính giao chiến, không phải các người nói hắn đánh lén các ngươi sao? Có gì mà phải sợ?” Mạnh Lệ Nương đứng một bên quan sát nãy giờ, lúc này thấy có cơ hội liền phản kích không một chút nương tay.
Bọn người Tào Thanh Minh đứng trước sức ép của Mạnh Lệ Nương và những người cao tần ở đây liền bị khuất phục cúi đầu nhận tội, Tạ Tiêu Vương nhìn bọn chúng như thế liền mắng một câu trong lòng “Đúng là không có chí khí!”
“Người đâu đem tám người bọn chúng xuống dưới, liệt vào danh sách xung quân đợi cho qua Đại Hội lần này thì thực thi hình phạt”
Sau khi Lão giải quyết xong liền quay qua cười nói, cúi người xin lỗi những vị khách ở đây:
“Lại để các vị phải chê cười rồi!”
“Mạnh Tông Chủ! Ngài quá lời rồi, nói cho cùng thì chuyện này căn bản đều là như tên đệ tử kia đã nói, chính vì một chữ "Tham" mà thôi, nhân sinh có mấy ai thoát khỏi được những dục vọng tầm thường, tại hạ tu luyện mấy trăm nay cũng chưa tự tin nói mình có thể thoát ra khỏi những dục vọng tầm thường này”
Mấy người ở đây nghe Bùi Công Nhũ nói như vậy liền mỉm cười, đúng vậy mấy ai có thể như thánh nhân không vướt phải những đều trần tục chứ………!