Phượng Vũ Thành…
Trong một căn phòng có một người trung niên đang đi qua đi lại thần tình có chút rót ruột, hình như hắn đang đợi ai đó.
“Sao đi lâu như vậy rồi còn chưa trở lại?”
Hắn lầm bầm rồi lại chấp tay sau lưng đi qua đi lại, lúc này một lão già đi đến nói:
“Trường Quân, người tìm ta có việc gì?”
Người trung niên nhanh chóng quay người lại nói:
“Lê quản gia! Lần này ngài phải giúp tôi, tôi sợ mình không chịu được nữa!”
“Rốt cuộc là chuyện gì? Ngươi nói như vậy ta làm sao mà giúp được ngươi?”
“Lê quản gia, ngài nói gì vậy? Ta đang làm gì cho ngài sao? Ngài còn không biết sao?”
“Hừ! Ăn nói cho cẩn thận vào, ở đây toàn là tai vách mạch rừng, chuyện này mà lộ ra ta cũng không cứu được ngươi đâu!” Lê Thích Lợi nghe hắn nói bỗng nhiên hừ lạnh quát.
“Nhưng…”
“Hừ! Ngươi về đi, vài ngày nữa mọi chuyện sẽ tốt lên thôi, cứ yên tâm đi!” Trường Quân đang định nói gì nhưng lại bị Lê Thích Lợi gạt ngang, tuy trong lòng đang hậm hực nhưng khi nghe ra ẩn ý trong lời nói của Lê Thích Lợi thì hai mắt hắn hiện lên vẻ vui mừng liên tục gật đầu nói cảm ơn, chỉ là khi hắn vừa quay lưng thì một bóng người lướt qua hai tay hắn liền nhanh chóng ôm cổ họng, hai mắt khó tin quay lưng nhìn thẳng vào mặt Lê Thích Lợi.
“Hừ! Đã không còn tác dụng thì giữ ngươi lại làm gì, có trách thì hãy trách ngươi không biết cẩn thận để lộ chuyện sớm như vậy!”
Lê Thích Lợi lạnh lùng nhìn cái xác của Trường Quân khinh bỉ, sao đó nhìn về phía trước xa lệch cho một cô gái đang cầm thanh kiếm còn rĩ máu, thì ra cô gái này chính là kẽ đã giết chết Trương Quân.
“Mau lôi cái xác này xuống dưới bấm nó thành tương rồi chưng cho chó ăn đi?”
“Tuân mệnh!” Cô gái không nói nhiều cái miệng khẽ phun ra hai chữ rồi nhanh chóng cõng cái xác đi.
Sau khi giải quyết ổn thỏa ở đây Lê Thích Lợi liền đi đến một căn phòng không gõ cửa chỉ cúi đầu nói:
“Bẩm lão gia! Theo tin tức thì có vẻ như công chúa sắp đến đây đều tra chuyện chúng ta đã bẩm báo, không biết chuyện kia có nên bàn lại với những thế lực xung quanh một chút không?”
Bên trong yên lặng một lúc lâu mới truyền ra một giọng nói:
“Chỉ là một con rãnh con thôi không có gì phải sợ với lại ta nghe bọn người kia định đến dịp Đại Hội Thường Niên cuối năm của Thái Sơ Tông mới ra tay”
“Thuộc hạ đã hiểu! Còn có Trường Quân mới vừa đến tìm thuộc hạ, có lẽ đợi hàng lần này không cướp được rồi, bên kia không tin tưởng hắn nên đã đổi người chuyển hàng rồi”
“Chuyện đó ngươi cứ tự mình xử lý cũng không còn bao lâu nữa đến Đại Hội rồi, tâm nguyện bao lâu này của lão tổ sắp hoàn thành rồi nhất định phải lấy nó lại cho bằng được, ngươi hãy thu xếp cho ổn thỏa ta không muốn có chuyện gì ngoài ý muốn phát sinh đâu, hiểu chưa?”
“Thuộc đã hiểu?”
Khi Lê Thích Lợi rời đi thì một tiếng thở dài vang lên:
“Gần hai trăm năm rồi! Đều tiết nuối nhất với ta cuối cùng cũng có thể hoàn thành rồi!”
“Lão tổ! Người cứ yên tâm, với những toan tính của ngài thì mọi chuyện sẽ ổn thõa thôi”
Nếu lúc này có ai thấy được cuộc trò chuyện này sẽ kinh ngạc vì không ngờ Vũ Mục Thanh lại tự mình nói chuyện với chính mình.
- ---------------------------------------------------o0o---------------------------------------------------
Lúc này trong một tòa động phủ đang có bốn người, ba nữ nhân một nam bọn họ đang cầm những mảnh gỗ hình chữ nhật trên đó khắc những kí tự cùng những hình khác nhau tự như một lá bài.
“ À! Lý sư tỷ ta có thể ngồi một chút không?”
Người hỏi chính là Vũ Tiểu Vũ, cánh tay trái của hắn đã hồi phục chỉ là lúc này khuôn mặt hắn lại đang nhăn nhó bởi vì hai chân tê cứng đang phải quỳ trên chiếc giường đá.
“Hừ! Muốn ngồi thì ngươi phải thắng bọn ta đi! Không phải ngươi chơi giỏi lắm à”
“T....”
Vũ Tiểu Vũ còn chưa kịp nói gì thì Hà Tuyết Linh đã lên tiếng chăm chọc:
“Đúng rồi! Không biết lúc trước là ai nhìn hai người bọn ta với ánh mắt của kẻ thương hại? Là ai?”
“Haiz! Đúng là cổ nhân nói không sai nữ nhân và tiểu nhân là khó đắt tội nhất mà, chuyện đã qua bao lâu rồi chứ!” Vừa nghe nàng nói vậy Vũ Tiểu Vũ trong lòng chỉ biết cảm thán tự tránh chính mình không có việc gì làm thì ở động phụ chơi đi, tự nhiên xách hán đến đây làm gì không biết.
Khi mà hai người kia thay phiên nhau công kích hắn thì Tiểu Xú ở một bên chỉ có thể nhìn hắn với ánh mắt đau lòng mà thôi bởi vì nàng không lên tiếng cũng như có thể căn ngăn được, hắn cũng nhìn nàng với ánh mắt bảo nàng yên tâm hắn hiểu mà.
“Tiểu Xú! Người như hắn cần gì phải thương xót chứ, muội không nghĩ xem cả tháng nay hắn có đến thăm muội một ngày nào không?” Lý Mộng Trinh nhìn thấy hai người liếc mắt đưa tình làm sao chịu cho được liền tiếng thọc gậy bánh xe,
Tiểu Xú vừa nghe nàng nói vậy thì khuôn mặt bỗng nhiên lạnh đi không còn vẻ mặt thương xót nữa, dường như hạ quyết tâm phải hành hạ hắn cho bằng được vậy. Vũ Tiểu Vũ nhìn thấy liền kêu “Không xong! Thói đời à! Mình nhớ mình ăn ở hiền lành lắm mà ta”
Vừa nghĩ đến đây liền không khỏi nhớ đến lúc sang, khi đó hắn vừa thức dậy thì thấy cánh tay trái của mình đã lành lặn và khôi phục với tộc độ rất nhanh, bởi vì một tháng này không gặp Tiểu Xú nên hắn muốn đến thăm nàng một chút nhưng hắn không ngờ quyết định lúc đó lại có hậu quả như bây giờ.
Không biết các nàng làm gì mà mới sáng sớm đã tụ họp với nhau lại còn chơi đánh bài bằng bộ hài hôm trước hắn rãnh rỗi làm ra để giải trí, vừa thấy hắn các nàng liền hăng hái rũ hắn chơi, lần này các nàng chơi lớn bảo rằng chơi phải có hình phạt và hiển nhiên hình phạt chính là quỳ không được dùng linh lực, đây là thể thức hắn đã chỉ cho các nàng khi mới lần đầu chơi.
Hắn định bụng các nàng chỉ là những con gà mới nở liền đồng ý ngay, không ngờ lời đồng ý khi đó lại khiến hắn bị trầm luân đến giờ ròng rã hai mươi ván không thắng nỗi một ván làm hắn liên tường để câu thành ngữ “Đỏ tình đen bạc”.
“Hay là hôm nay chúng ta chơi đến đây thôi được không, trời cũng đã trưa rồi ta còn phải đi làm nhiệm vụ nữa!” Vũ Tiểu Vũ nỗi với giọng điệu thương lượng,
“Hừ! Muốn nghĩ sao? Cũng được nhưng phải thắng chúng ta đã! Không thì không bàn luận gì cả, đừng tưởng ta không biết bây giờ muốn làm nhiệm vụ là phải có tổ đội, bọn người Đinh Tú Linh tổ đội với ngươi, từ hôm qua đã đi làm nhiệm rồi ngươi có thể làm với ai chứ!” Lý Mộng Trinh vừa nghe hắn nói liền hừ lạnh,
“Ta có thể làm cùng tổ đội khác mà đâu nhất thiết phải làm với mầy người Đinh Tú Linh đâu?”
Hai người Lý Mộng Trinh nghe Vũ Tiểu Vũ nói thì cười lạnh, ánh mắt nhìn hắn như nhìn một kẻ cặn bả vậy:
“Hừ! Ta nghĩ bây giờ ngoài trừ mấy nàng kia ra thì không ai dám đi làm nhiệm vụ với ngươi đâu?”
Vũ Tiểu Vũ nghe Lý Mộng Trinh nói vậy liền có một dự cảm xấu trong lòng nhưng vẫn ôm tâm lý may mắn hỏi:
“Lại có chuyện gì xảy ra nữa sao?”
“Đương nhiên! Nhưng đây chính là sự thật chứ không ai vu khống ngươi nữa nhé?”
“Chẳng lẽ là chuyện mình cùng ba người kia lăn lộn với nhau sao?”
Suy nghĩ lúc này của hắn rất là chính xác, dạo gần đây Đinh Tú Linh sau khi về trở về liền trở xinh đẹp hẳn ra, người có kinh nghiệm liền nhìn ra được nàng tại sao lại như vậy liền liên tưởng đến thời gian gần đây nàng cùng Vũ Tiểu Vũ rời khỏi Vũ Sát Phong làm nhiệm vụ.
Không những nàng mà hai người tỷ muội của nàng cũng như vậy nên bọn người đó liền suy đoán ra vấn đề chỉ là không hiểu làm sao ba người đó vẫn cùng trò chuyện và làm nhiệm vụ bình thường với nhau như không hề có chuyện gì.
“Rốt cục thì lại có tin đồn gì về ta nữa rồi?”
“Cũng không có gì chỉ là bọn họ nói tên sắc lang ngươi không bằng cầm thú, lợi dụng lúc đi làm nhiệm vụ thừa cơ hội chén sạch cả ba thôi!”
“Cái gì?”
“Có gì mà bất ngờ ngươi như thế nào bọn ta còn không rõ sao? Có khi ngươi lại sắp bị đưa ra Vũ Sát Điện xảy lý nữa kia kìa” Lý Mộng Trinh cười lạnh nói với hắn,
“ Ta chơi là được chứ gì? Có cần phải hâm doạ ta như vậy không, thiệt là?” Vũ Tiểu Vũ cười khổ nói.
“Hừ! Chúng ta mà cần hâm doạ ngươi sao, ngươi không tin cứ đi hỏi thử xem có ai dám cùng ngươi đi làm nhiệm vụ không, cả cái Vũ Sát Phong này chỉ có bọn ta là không sợ ngươi thôi còn không biết đều mà chơi cùng bọn ta!” Hà Tuyết Linh cũng nhếch môi khinh bỉ hắn nói.
Thật sự thì kể từ một tháng trước, sau khi liên tục bị thua Tiểu Xú, hai nàng có thời gian rãnh liền hăng say tập luyện bởi vì thái độ ngày hôm đó của Vũ Tiểu Vũ làm các nàng thấy rất là khó chịu, hôm này có dịp hàng hạ hắn nên các nàng làm sao có thể dễ dàng từ bỏ.
Chuyện kia cũng không phải là các nàng hù hắn, thật sự thì dạo gần đây tỷ muội trong Vũ Sát Phong thường hay nói như vậy với nhau chỉ là hắn bế quan tu luyện một tháng nên không hề hay biết mà thôi.
“Được rồi có đánh nữa không? Đánh nữa thì chia bài nhanh đi”
Vũ Tiểu Vũ không thèm quan tâm liền đánh sang chuyện khác bởi vì nói cho cùng thì người tối cao nhất đã bị hắn bỏ vào túi riêng rồi thì con sợ cm gì nữa cùng lắm thì diện bích xám hối một năm vậy “Chỉ là không biết nàng ta nghe tin thì sẽ phản ứng như thế nào? Có khi nào nàng ta xử đẹp mình không nhĩ? Cũng có thể lắm à” Nghĩ tới đây hắn liền cảm thấy cả người hơi rung lên.
Các nàng vừa thấy hắn như vậy liền cho là hắn đang sợ trong lòng không khỏi đắc ý liền nhanh chóng chia bài, chỉ là một thời gian sau các nàng mới biết chữ hối hận viết như thế nào thế là các nàng liền không chút khách khí dùng đặc quyền của nữ nhân chính là giận dỗi không thèm chơi nữa đứng dậy bỏ đi mà trong lòng không ngừng tiếc nuối “Biết vậy vừa nãy dừng lại là được rồi! Trời ơi là trời! Sao ông chơi kỳ qua vầy nè!”……