Một Hồi Mộng

Chương 71: Ký Ức Đau Lòng của Mạnh Lệ Nương




Bên trong một động phủ có một đôi nam nữ đang trần truội nằng dưới đất hai mắt nhắt chặt, lúc này khoé miệng của cô gái đang nhếch lên tựa như đang cười vậy, chắc có lẽ nàng đang có một giấc mơ đẹp đẽp chăng…..

- ------------------------------------------------------o0o------------------------------------------------

Trên một đồng cỏ rộng lớn đang có hai người đùa giỡn đó là một cô bé khoảng mười tuổi và một cậu bé chắc là cũng sắp xĩ nàng vì nhìn chiều cao của bọn chúng chẳng khác nhau là mấy.

Lúc này cô bé đang đuổi theo một con bướm màu vàng trong rất xinh đẹp, còn cậu bé trai thì đang lom khom làm gì đó không biết. Một lúc sau cậu bé quay lại chỗ cô bé thì trên tay của hắn lúc này đang cầm một bó hoa màu vàng nhạt cũng không kém phần xinh đẹp với con bướm là bao.

Khi cậu đến gần thì mới phát hiện cô bé không biết vì cái gì mà lại ngồi khóc một mình, hai gò má lại lắm lem bùn đất nhìn trong rất đáng yêu:

“Mạnh sư tỷ! Làm sao lại khóc nhè nữa rồi!”.

Cô bé nghe cậu bé hỏi thì hơi thút thích chìa bàn tay ra, bên trong là lòng bàn tay chính là một con bướm màu vàng kia nãy nàng đang đuổi bắt chỉ là lúc này nó đã nát bấy không còn bay được nữa rồi. Cô bé bắt đầu khóc lớn hơi và cố gắng giải thích cho cậu bé hiểu:

“Ta…ta không phải là cố ý…thật đó....ta không phải cố ý giết nó đâu!”

Thật ra đúng là nàng không phải muốn giết nó, khi nãy nàng đuổi bắt được nó cũng vừa lúc đó lại không cẩn thận vấp phải cục đá té lăn ra đất, lực va đập cùng sức bóp của bàn tay nàng đã làm nó chết đi.

“Rồi rồi! Tỷ không cố ý giết nó! Ta tin Tỷ là được chứ gì! Tỷ không khóc nữa nhé, Tỷ xem đi đây là cái gì?”

Cậu bé vừa nói vừa đưa bó hoa lên trước mặt của cô bé, lúc này nàng dừng khóc nhìn chăm chú vào bó hoa hiếu kỳ hỏi:

“Làm gì có cái gì chứ! Chỉ là một bó hoa mà thôi!”

“Thế Tỷ không thấy nó xinh đẹp sao?”

Cô bé vô thức gật đầu xác nhận, cậu bé lại nói tiếp:

“Ta tặng tỷ đó, tỷ thích không?”

“Ta thích! Cảm ơn ngươi! Hoàng sư đệ!”

“Tỷ thích là được rồi, hứa với đệ không khóc nữa nhé!”

Cậu bé vừa nói vừa khẽ lau sạch sẽ bụi bậm trên khuôn mặt của nàng, cô bé đối với hành động bắt ngờ của hắn khẽ ngượng ngùng nói:

“Ngươi..ngươi làm gì đó Hoàng sự đệ?”

“Hihi, Ta giúp tỷ lau sạch khuôn mặt thôi chứ có làm gì? Nếu không chút nữa về ta sẽ bị Mạnh bá bá mắng cho một trận vì dám làm con gái bảo bối xinh đẹp của người thành ra như thế này…”

“Ta thật sự sinh đẹp sao?”

Cô bé nghe cậu bé nói mình xinh đẹp thì xấu hổ không thôi, nhưng trong lòng lại có cảm giác khác lạ nhịn không được hỏi câu bé một lần nữa và nàng liền nhận được cái gật đầu xác nhận của cậu bé.

Mấy năm trôi qua….Cô bé đã lớn lên trên thành một thiếu nữ xinh đẹp và được nhiều người theo đuổi, nàng luôn hoài niệm khoảng thời gian cùng Hoàng sư đệ trốn phụ thân vui đùa ở những đồng cỏ xinh đẹp, nó thật sự rất là vui vẻ biết bao bởi vì lúc này nàng đã không có thời gian để làm việc đó nữa rồi.

- -------------------------------------------------------o0o-----------------------------------------------

Trong một đại sảnh ở rộng lớn, lúc này có vài người đang lời qua tiếng lại âm thanh có chút vang vọng:

“Con không chấp nhận! Vì cái gì con phải gã cho hắn, người chưa từng gặp mặt?”

“Lệ Nương! Chuyện này là lỗi của phụ thân năm đó không bàn bạc với ngươi đã định chung thân đại sự cho ngươi, nhưng chuyện này ta đã lỡ nói ra rồi, bây giờ ta làm sao có thể bội ước được! Đây cũng là chỗ thâm giao còn hiểu không?”

“Con không biết! Con không biết….” Cô gái khóc ròng gào thét nhìn thẳng vào mặt người trung niên nói, hai hàng nước mặt lăn dài trên khuôn mặt, không phải nàng muốn làm khó phụ thân mà thật sự trong lòng nàng không biết từ lúc nào đã có hình bóng của một người con trai nhưng bây giờ phụ thân nàng lại làm như vậy thử hỏi làm sao nàng bằng lòng cho được.

Nhìn con gái điên cuồng như vậy khiến cho người làm phụ thân như hắn có chút không đành lòng nhưng chỗ giao tình với lại cũng chính là do mình nói ra, bây giờ lại bội ước thì có chút không phải “Haiz! Mạnh Thiên Uy ta có lẽ này thật sự phải cầu xin người rồi!”, hắn đưa nhìn về phía người đối diện, kẽ cúi người nói:

“ Lê huynh! Huynh…”

Người đối diện nhìn thấy Mạnh Thiên Uy như vậy là biết hắn định nói gì đó liền khoát tay lên tiếng ngăn cản lời của hắn nói, sau đó lại quay sang đứa con trai của mình hỏi:

“Haha, Mạnh huynh chuyện của bọn trẻ cứ để cho bọn trẻ giải quyết còn tình cảm của chúng ta thì vẫn vậy thôi! Con thấy sao Thủ Tính?”

“Nếu phụ thân đã nói thế thì con đây cũng chẳng có ý kiến gì, không bằng cứ như làm vầy, chúng ta sẽ tổ chức đại hội tuyển phu cho Mạnh Lệ Nương Tiểu Thư, những ai yêu thích nàng đều có thể tham dự, người chiến thắng cuối cùng sẽ được lấy nàng, Mạnh Tiểu Thư! Nàng thấy làm như thế có được không?”

Mạnh Lệ Nương nghe Lê Thủ Tính nói như vậy liền suy tư một lúc lâu, một hồi sau nàng cũng đồng ý vì có lẽ đây là cách vẹn toàn nhất bây giờ vừa không làm phụ thân khó xử lại vừa cho nàng một cơ hội để tự mình đấu tranh.

Hai cha con họ Lê sau khi cùng hai cha con họ Mạnh thống nhất ý kiến tổ chứ đại hội tuyển phu cùng thể thức tuyển chọn liền nhanh chóng rời đi, chuyện này nhanh chóng được lan truyền. Những người yêu thích Mạnh Lệ Nương hùng hồn tuyên bố sẽ không cho Lê Thủ Tính được như ý nguyện.

Bên cạnh đó Hoàng Hữu Thường sao khi làm nhiệm vụ từ bên ngoài trở về liền tìm Mạnh Lệ Nương để hỏi cho ra lẽ, sau khi biết được mọi chuyện hắn không nhịn được khuyên nàng cùng hắn bỏ trốn, nhưng Mạnh Lệ Nương lại kiên quyết không đồng ý.

Hoàng Hữu Thường thấy khuyên bảo nàng một lúc lâu nhưng lại không được liền bảo mình sẽ tham dự vào đại hội tuyển phu, Mạnh Lệ Nương nghe hắn nói vậy hai mắt không khỏi ngẩn ngơ nhìn hắn. Quả thật nàng rất muốn bảo hắn tham gia nhưng lại không dám mở miệng bởi vì sau ngần ấy năm bên nhau thế mà hắn lúc nào cũng giữ khoảng cách với nàng, mỗi khi nàng đến gần thì hắn lại tìm cách trốn tránh nên nàng không biết rõ suy nghĩ của hắn là thế nào, hắn có thương nàng không?

Rồi ngày đó cũng đến, hắn xuất sắc vượt qua hết tất cả mọi người để cùng Lê Thủ Tính đánh một trận cuối cùng, những tưởng ngày hạnh phúc của nàng sẽ đến nhưng nàng không ngờ tất cả chỉ là âm mưu của Lê Thủ Tính, dù cho Hoàng Hữu Thường có kiệt xuất bao nhiêu cũng không thể nào thắng được hắn bởi vì trước ngày thi đấu, hắn đã cho người ám toán Hoàng Hũu Thường.

Một trận chiến kinh thiên động địa đã được diễn ra và cuối cùng Lê Thủ Tính một kiếm giết chết Hoàng Hữu Thường tại chỗ, khiến cho Mạnh Lệ Nương bỗng chóc trở điên cuồng tay cầm Kiếm Tiên Vũ một nhát đâm chết Lê Thủ Tính trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người.

- --------------------------------------------------------o0o----------------------------------------------

“Không………!”

Một tiếng thét vang lên cô gái giựt mình thức dậy, hai hàng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt của nàng, trước mặt nàng không phải là tên nam nhân nàng yêu thương mà lại là một cậu thiếu niên khiến nàng câm hận, người này không ai khác chính là Vũ Tiểu Vũ còn người con gái đang dùng cặp mắt câm hận nhìn hắn chính là Mạnh Lệ Nương.

Sau khi nàng đem hai người bọn họ vào trong động phủ để tránh tình tránh tình xấu hổ thì nàng cũng thiếp đi và có một giấc mộng, giấc mộng của nàng chính là khung cảnh nàng không bao giờ quên được, ngày hôm ấy mưa rơi tầm tả đến tận nam canh giờ vẫn chưa dừng lại, mặc cho mưa giong lạnh lẽo nàng vần ngồi đấy ôm hắn vào trong lòng.

Mặc cho phụ thân nàng xử lý những chuyện kéo theo của sau khi nàng giết chết tên khốn kiếp đó, nàng vẫn chỉ ngồi đấy nhớ lại những khung cảnh hạnh phúc nhất của nàng với hắn, nàng tự trách bản thân tại sao lúc đó lại đồng ý tổ chức đại hội làm gì chứ? Nếu không phải nàng đồng ý thì hắn đâu có chết oan ức như vậy.

Nếu lúc đó nàng đồng ý hôn sự thì có lẽ nàng vẫn còn có cơ hội nhìn ngắm hắn từng ngày dù không được ở bên hắn, có lẽ với nàng như vậy là đủ rồi, nó còn tốt hơn bây giờ là nàng phải mất đi hắn vĩnh viễn.

Mạnh Lệ Nương đưa tay lau đi những giọt nước mắt, những suy nghĩ rối loạn cứ hiện lên trong tìm thức:

“Mình phải làm sao đây? Đưa tay một chưởng đánh chết hắn sao? Chỉ là mình cũng không thể trách hắn được vì lúc đó hắn đã tẩu hỏa nhập ma…. Nhưng nếu mình không xuất hiện thì cũng không có chuyện này xảy…Rốt cuộc thì hắn là đúng hay đây là định mệnh của mình…?”

Lúc này nàng lại phát hiện mình đã đột phát tu vi, nàng không hiểu tại sao lại mình lại đột phá vì mấy ngày trước nàng đã thử qua một lần rồi nhưng không thành công còn khiến mình bị trọng thương nên lúc gặp Vũ Tiểu Vũ thần sắc không được tốt cho lắm.

“Chẳng lẽ hắn chính là chìa khóa cho việc đột phá của mình? Không lẽ cùng hắn làm chuyện đó nên mình mới có thể thành công tấn cấp Nguyên Thần mà không gặp một chút khó khăn nào sao? Nhưng chính vì thế mà mình lại thất hứa với Hoàng sư đệ như vậy có đáng không?…Tu vi càng cao thâm thì…sao chứ? Cũng chẳng thể thay được cái ngày định mệnh đó…”

Đúng vậy nàng tự hỏi chính mình tu vi có tăng tiến thì nàng lại có thể làm gì? Hai mươi năm cô độc trên cỗi đời này cũng không tính là quá lâu nhưng tu vi càng cao thì sinh mệnh lực lại càng được đề cao thêm, vậy những năm tháng đó nàng sẽ làm gì, tiếp tục cô đơn tu luyện để lại tiếp tục cô đơn sao?

Nàng đã một lần muốn từ bỏ con đường đi đến sinh mệnh vĩnh hằng này rồi nếu không phải năm đó phụ thân hết lòng cứu chữa thậm chí là muốn dùng chính sinh mệnh của mình để đổi lấy sinh mệnh cho nàng thì có lẽ đã không có nàng như ngày hôm nay.

Lúc này Vũ Tiểu Vũ đang nằm trước mặt đội nhiên mở mắt ngồi dậy nhìn thấy tình trạng của Mạnh Lệ Nương rồi giựt mình nhìn lại chính bản thân mình, hắn có chút kinh ngạc hỏi:

“Chưởng…Chưởng Phong! Ngài…ngài…ta….ta…làm sao ra thành như thế này?”

Nàng cười lạnh nhìn hắn nói với vẻ mặt không một chút cảm xúc, mặc cho tất cả cảnh xuân đều lọt vào trong tầm mắt của hắn:

“Ngươi đã làm ra chuyện gì? Ngươi còn không nhìn ra được hay sao mà phải hỏi? Hay là hai mắt của ngươi chỉ để trang trí trên đó cho có lệ thôi!”.

Vũ Tiểu Vũ nghe Mạnh Lệ Nương nói vậy thì trong lòng liền kêu lên không xong “Thôi hết rồi! Xong cmnr! Nghe lời của nàng ta nói vậy thì…chắc chắn mình đã làm gì nàng ta rồi, cơ mà sao mình không nhớ gì hết vậy nè!”

Hắn đưa mắt nhìn cơ thể còn động lại dấu vết của cuộc hoan lạc hắn không khỏi lại thở dài, cả cái Vũ Sát Phong này ai mà không biết tính tình của Mạnh Lệ Nương như thế nào, nhưng không ngời hắn lại dám đẩy ngã nàng mới chết chứ “Ta….Ta làm sao có thể cường bạo nàng ta đây?”